Chương 27: Chuyến xe (2)

Ta Có Một Tòa Thành

Chương 27: Chuyến xe (2)

Chương 27: Chuyến xe (2)

Sau vài thanh âm nhỏ nhặt khi động cơ khởi động thì chuyến xe đã bắt đầu.

Lúc này, Nick không dám nhìn Johan đang ngồi uống nước ép táo bên cạnh ba nữ tử. Bọn họ đang tỏ ra một khí thế khá đáng sợ khiến cho hắn ta cảm thấy mình vẫn không nên chen vào thì hơn, nhất là nữ Elf đang ngồi bên cạnh vị lãnh chúa này.

Mà giờ hắn cũng không hiểu vì sao mình lại đi lên chiếc xe cùng với những nhân vật như vầy. Chẳng phải thông thường là hắn đi vào thành trì, lại chờ nửa ngày để gặp Johan, sau đó tiếp tục chờ quân đội tập kết cả ngày hôm đó rồi thời gian xuất binh sẽ được định vào hôm nay hoặc hôm kia.

Nhưng bây giờ, đối phương phảng phất đã dự liệu được là hắn sẽ tới, hơn nữa còn tập kết quân lực xong xuôi để rồi chỉ cần hắn tới là ngay lập tức di chuyển ngay.

Có thể nói đây là một vấn đề khá là khác lạ, cho dù tất cả những gì hắn chứng kiến đến bây giờ đã phá hủy tam quan khá dữ dội rồi.

Súng máy, xe trượt tuyết, và quân đội.

Nick không thể tưởng tượng được lực lượng của thành Genk sẽ như thế nào trong tương lai, khi mà bọn họ đấu với những binh sĩ nhà White, và nếu như không có ma vương xuất hiện.

Đúng vậy, hắn không cho rằng những lính du kích nhìn hắn vừa rồi chỉ là một nhánh quân yếu ớt. Thậm chí, một đội quân tinh nhuệ lấy một đấu mười vẫn tính là suy yếu đi những thú nhân đó.

Vậy thì, Nick đặt ra một câu hỏi rằng có bao nhiêu những binh sĩ mặc giáp toàn thân. Bọn họ thế nhưng cho Nick cảm giác có thể đấu tay đôi với thân là thanh đồng như hắn.

Và cuối cùng, dựa theo những lời lẽ cẩn thận thì Nick tin rằng ba nữ tử đang ngồi xung quanh Johan đều có cấp độ bạch ngân.

"Xem ra...Người đến không thiện."

Nghĩ vậy, Nick thở dài một hơi.

Có lẽ nhiệm vụ thứ hai của hắn là dò xét quân lực của thành Genk đã kết thúc. Dù sao thì, những suy đoán sơ bộ này của hắn sẽ giúp cho vị lãnh chúa đáng kính của hắn lựa chọn những trụ cột cho liên minh.

Phải, không phải vì nguyên vô cớ mà Nick tin vào trực giác của mình đến thế. Mà cũng chính nhờ những ma văn khắc trên lưng hắn nên giờ Nick mới có thể đứng đây chứ không vào miệng lũ tuyết quái.

Thế nên thành Genk bây giờ, Nick có thể tin rằng bọn họ sẽ là ứng cử viên cho thủ lĩnh cái liên minh này, cùng với thành White.....

Sau một hồi mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau. Vẫn là Oralie đánh vỡ bầu không khí an tĩnh. Nàng nói:

"Được rồi, chúng ta vẫn nên ôn lại con đường đến thành White thì hơn."

Nguyên do chính của điều này cũng bởi lực lượng du kích là người chế định con đường đến thành White. Như đã nói, kể từ khi thành lập thì những lính du kích đã rong đuổi khắp đất Bắc để vẽ bản đồ, và chính những tấm bản đồ này khiến cho bọn họ trở thành quái vật khi chiến đấu.

Thế nên khi nhận được thông tin về chiến dịch rừng tuyết thì những thú nhân dò đường đã lên đường từ lúc nhận lệnh. Và điều này tạo ra một con đường đi xuyên qua những ngọn núi đơn độc trên bình nguyên phương Bắc.

Phải, địa thế của phương Bắc hầu hết là bình nguyên. Mà khi ta dần tiếp cận ranh giới của văn minh và man hoang thì những dãy núi cao hoặc thấp không đồng đều được rải dài như những chốt quan sát thiên nhiên.

Đồng lý, việc đi càng xa khỏi ranh giới thì những dãy núi ít dần, nhưng nó cũng to lớn hơn những dãy núi bình thường để rồi tạo nên những lối tắt bất ngờ nếu ta không bị những đường núi quanh co làm cho lạc đường.

Một trong số đó là con đường yên lặng, nó là một con đường giao thông tắt được xây dựng bởi những ngọn núi đặt xen kẽ nhau giống như là mê cung vậy. Ta phải đi qua nó, nếu như không muốn vòng sang hai thành trì của tiểu quý tộc để đến thành Genk, hoặc thành White.

Tuy nhiên, nó cũng chính là nơi hai người đồng bạn của Nick ngã xuống trước lũ tuyết quái đã tràn ngập lấy cái nơi bình thường chỉ tìm được lũ thằn lằn đá là cùng.

Jess nói:"Ta thấy việc này thực chẳng quan trọng. Chẳng lẽ chúng ta lựa chọn đi lấn vào một khúc giáp giới với con đường yên lặng lại bị lũ quái vật dị hợm phục kích được hay sao?."

Mà Silvil nghe vậy cũng gật đầu. Nhưng chớ hiểu lầm, nàng ta đang dự định sử dụng lực lượng cận vệ đi theo Johan lần này để dò đường.

Còn Oralie, nữ điểu nhân bản ý là phá vỡ bầu không khí yên lặng, chứ về con đường này thì nàng ta đã sớm cho lực lượng du kích lái xe trượt tuyết qua lại từ hai ngày trước. Vậy nên nàng cũng không cho rằng bình nguyên giáp giới với con đường yên lặng lại có thể an bài một trận phục kích đủ để sáu trăm quân tinh nhuệ có tổn thất.

Phải biết, bọn họ có một xe đạn, một trăm cơ giáp đời thứ hai, cộng thêm ba vị bạch ngân. Vậy thì dựa vào chiến lực yếu gà của lũ tuyết quái thì tới mười vạn mới mong khiến cho bọn họ lâm vào khổ chiến.

Thế nhưng, Johan lúc này gõ gõ ngón tay lên tấm bản đồ.

Hắn nói:"Không có gì chắc chắn cả."

Oralie nhíu mày. Nàng hỏi:"Tôi đã cho quân kiểm tra con đường này trước đây, và đó chỉ là một bình nguyên trống trải thôi thưa ngài. Và nếu như lũ quái vật lao từ con đường yên lặng ra thì tôi đã chôn thuốc nổ ở hầu như các lối ra vào có khả năng xảy ra nhất."

Đáp lại nữ điểu nhân là nụ cười của Johan. Hắn ta nhẹ giọng nói:

"Các ngươi bản năng dùng những chiến thuật đối đầu với nhân loại, hoặc thú nhân để đánh giá những con quái vật này hay sao? Chà...Dù sao nó vẫn là một điểm đặc biệt của lũ quái vật sinh ra từ tuyết này."

Mà Silvil ngay lập tức bắt được ý chính trong lời nói của Johan. Nàng ta đáp:

"Ý ngài là bản thân những thứ tuyết đã phủ đầy trên bình nguyên đó chính là lũ quái vật."

Oralie nhăn mặt, nàng không quá tán đồng nói:

"Không lý nào, nếu thực sự như vậy thì chúng hẳn đã phải phản ứng với lực lượng du kích dò đường từ trước."

Silvil hơi nghiêng đầu, giọng lạnh lẽo đáp:" Ngươi cần lý do cho việc bảo hộ ngài Johan?."

Trước ánh mắt lạnh lẽo của Silvil, Oralie không đáp. Nữ điểu nhân đúng là cảm thấy sự chuẩn bị của bản thân nếu như có thiếu sót này thì chắc chắn sẽ tạo ra một phiền toái không nhỏ.

Lúc này, Jess chen vào nói:" Nào, vấn đề chính ở đây là tại sao vị lãnh chúa của chúng ta bây giờ mới nói về việc này. Hoặc là nó không ảnh hưởng gì đến chuyến đi chúng ta, hoặc nó chỉ đơn thuần là một lời nhắc nhở."

Nói rồi, nàng quay sang nhìn Johan nãy giờ vẫn yên lặng.

Johan nhún vai một cái, hắn nói: " Là một lời nhắc nhở. Dù sao chiếc xe này đã được trang bị máy đo. Nhưng dùng tư duy cũ kỹ để đối đầu với địch nhân mới là sai lầm, mặc dù các ngươi có ba ngày để thích ứng thì như thế đã rất tốt."

Sau đó, Johan nhấp một ngụm nước ép táo, hắn ta lại nói:"Ngược lại, ngươi nên nói ra lý do của mình khi tham gia chiến dịch này đi Jess, nếu không thì ta e rằng chỗ đi vệ sinh của ngươi cũng bị cận vệ kiểm tra."

Nghe vậy, Jess nhìn sang Silvil một cái, rồi lại đáp:" Lần này tôi chỉ đi trả một món nợ."

"Một món nợ?." Oralie hỏi.

Việc Jess tham gia vào chuyện này, hơn nữa còn bộc lộ ra chiến lực cấp bạch ngân cũng làm cho nữ điểu nhân tò mò, mặc dù nàng ta cũng sẽ không như Silvil cùng đám cận vệ nghi kỵ Jess như thế.

Jess nói:" Phải, một món nợ ân tình rất lớn..."