Chương 13: Kết thúc

Ta Có Một Tòa Thành

Chương 13: Kết thúc

Chương 13: Kết thúc

Trong lúc Minna vẫn còn đang chờ đợi Johan đến để giải quyết mọi chuyện thì hắn bây giờ, sau chừng nửa giờ ngồi xe đến khu ngoại thành đang phải đối mặt với một kẻ thù rất nguy hiểm. Đó là Silvil, nàng ta dường như đã biết Beckham sẽ không ngăn cản được Johan nên đã quỳ một chân sẵn trước cổng sau của doanh trại tạm thời này.

Mà thấy vậy, Mya với vừa xuống xe liền ghé vào tai Johan thì thào.

"Ba ba, chị Silvil bây giờ rất quyết tâm ngăn ba tại đây nên ba ba nhất định phải lựa lời mà nói, kẻo chỉ lại vô ngục tối nhìn tường hối lỗi như cái lần con ra ngoài mà không thông báo với ai."

Tiểu lang nữ thân làm hậu quả của việc Johan ra vào sông căn nguyên nên đối với những người trung thành với hắn có thể làm những việc như đọc cảm xúc, thậm chí là cưỡng ép xem xét ký ức. Mà Silvil tuyệt đối là ngôi sao sáng nhất vây quanh ‘Căn nguyên’ của Johan, cũng liền kém hắn yêu cầu cái ngôi sao này kính dâng hết thảy mà thôi.

Thế nên nếu như hôm nay Johan bước vào doanh trại thì Silvil tuyệt đối sẽ nhắc nhở vài câu liền thôi. Nhưng ngục tối tuyệt đối sẽ thêm một nữ elf ở trong đó vài tháng, hơn nữa nếu như cai ngục có rảnh xuống đó thì hẳn sẽ nghe được tiếng sám hối ngày đêm của Silvil. Phảng phất như tội nhân trong đấy đã ra tay giết chủ nhân rồi cầu xin sự tha thứ từ người đã khuất vậy.

Ừ…Nó gọi là trung thành đến cực đoan.

Mà theo như logic của Silvil lúc bấy giờ là nàng đã không ở bên cạnh Johan lúc hắn cần nàng nhất. Chính vì nàng để cho Beckham bảo vệ Johan mà mọi chuyện sơ sẩy đến vầy, và vô vàng ý nghĩ nhận tội dù cho vô lý nhất đang trôi nổi trong đầu nữ Elf đang nửa quỳ trước Johan, ánh mắt kiên định nhìn hắn.

Nghe Mya nói vậy, Johan cũng chỉ có thể lắc đầu một cái. Hắn đúng là cũng không giận nữ Elf này làm việc cứ như nàng đang làm quá mọi chuyện lên như vậy.

Dù sao ma vương ở nhà bên cạnh chính là vui vẻ đưa vũ khí, đưa kinh nghiệm, đưa con gái, còn đưa mạng luôn thì ở nhà này ma vương chính thuộc về cái dạng ngược lại. Thậm chí người ta không phải dạng ăn lông ở lỗ cầm rìu liền chặt loạn mà là ta trùm toán lý hóa đi khắp thiên hạ, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, đánh nhau có binh thư mà chửi nhau có tri thức.

Nói chung là làm ma vương ở chỗ này là phải có một tư tưởng đoan chính và mười hai năm giáo dục bắt buộc chống bệnh não tàn mới làm được.

Trở lại với vấn đề chính. Johan thừa biết Silvil sẽ như vậy từ hồi hắn chuẩn bị bước tới đây rồi nên lời kịch cũng đã nghĩ sẵn.

"Silvil, ngươi có nguyện ý để ta vào không?."

Hắn nói.

Dĩ nhiên, vị kỵ sĩ trung thành với hắn tuyệt đối sẽ ngước đầu lên, không hề do dự đáp.

"Thưa lãnh chúa, là không, nơi ngài nên ở lúc này là đường lui của chúng ta."

"Thế ta muốn vào, ngươi có nguyện ý để ta vào không?."

Mà Johan nhắc lại câu nói của hắn một lần nữa.

Lần này thì Silvil im lặng. Cũng bởi câu đầu tiên là Johan hỏi ý kiến của nàng, và câu thứ hai là gượng ép hỏi ý kiến của nàng. Mà tuân theo ý chí của Johan là ý nghĩa sinh mệnh của nàng, nhưng nếu như ý chí của Johan làm hắn tổn thương, thậm chí có thể chết thì Silvil sẽ lâm vào một vòng logic tuần hoàn.

Nghe con tim vẫn là lý trí. Dùng cái này để giải thích tâm trạng của Silvil khi bị Johan bẫy nó là như thế.

Và nếu như vào thời điểm bình thường thì Silvil mất rất lâu để thoát khỏi cái vòng logic kỳ hoặc này. Nhưng Johan bây giờ cũng không rảnh để ngồi uốn nắn lại tam quan của nàng như trước kia.

"Đi thôi, tuân theo ý chí của ta. Đây là mệnh lệnh..."

Hắn nói.

"Đúng vậy, thưa ngài..."

Mà Silvil như được đại xá, nàng đứng thẳng người lên, trong mắt cũng không còn do dự.

Tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Johan, là căn bệnh thứ hai của Silvil, thậm chí nó chính là bắt nguồn cho tất cả hành động của nàng ta....

"Giờ tính sao? Fox."

Amity ngồi bên cạnh cái giường kiểu khoa huyễn mà Srade đang nằm, nàng nhẹ nhàng hỏi.

"Chúng ta luôn biết ngày này rồi sẽ tới, Amity à..."

Fox nói.

Rồi nàng bước tới bên cạnh Amity, tay vươn lên chạm vào lớp vảy ngay má của Srade.

Mọi chuyện đã rõ ràng khi mà Remi chạy sang phòng bên kia. Cho dù bọn họ không xem được những số liệu đo đạc nhưng điều gì ngoài việc Srade đã bị ma vương ký sinh khiến cho một vị nhà khoa học phẫn nộ đến như vậy.

"Vậy thì thật tiếc đâu, meo~, luôn là buồn cười như thế. Ta cứ nghĩ chúng ta sẽ chết già được ở tòa thành trì này chứ"

Amity khẽ thở dài, nàng nói.

"Hừm...Phải rồi, ai rồi cũng sẽ chết, nhưng vinh quang của nàng là được chết khi bảo hộ đồng đội, như một binh sĩ."

Fox trầm ngâm một chút rồi nàng mới đáp lại.

"Làm binh sĩ riết rồi ngươi quên luôn chúng ta đã từng là lính đánh thuê à? Chết rồi thì làm quái gì có vinh quang, sống sót lâu thật lâu mới là mục tiêu của chúng ta."

"Méo! Đó là sự sỉ nhục! Sự sỉ nhục của chúng ta."

Amity nắm năm ngón tay lại thành một nắm đấm, nàng nói.

Mà Fox thấy vậy định nói gì để đáp trả. Nhưng lời nói ra khỏi cổ họng liền biến thành một tiếng huýt nhẹ.

"Suỵt."

Những tiếng bước chân một lần nữa vang lên kề bên cánh cửa, nó đang mang tới phán quyết cho nữ xà nhân đang nằm trên chiếc giường.

Lúc này, Amity liếc mắt sang Fox một cái. Nhưng đáp lại nữ miêu nhân là một cái lắc đầu của đối phương.

Johan đã tới. Hắn mang theo những người đại diện cho ba phe phái của thành Genk đang đứng nghiêm trang, cùng với một nụ cười tự tin không bao giờ tắt trên môi.

Rồi phảng phất trở về những năm thành trì nhà Genk bắt đầu buôn bán súng đạn trên đất phương Bắc. Khi mà cả ba thú nhân cùng những kẻ mang ý đồ với lợi ích khổng lồ này bị bao quanh bởi một đám áo choàng đen.

Hắn nói.

"Các ngươi an toàn..."...

Phương Nam. Bên trong một đại điện với những chiếc ghế xếp kề bên nhau thành một vòng tròn hình xoắn ốc. Lúc này ở nơi trung tâm, có một nữ tử với mái tóc trắng, cùng một đôi con ngươi màu đỏ tươi đang ngồi trên một chiếc ghế. Trước mắt nàng đây là một bàn cờ lớn với những quân cờ trông rất tinh xảo.

Ở đại điện không có đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua những khung cửa sổ tạo thành một không gian tăm tối. Nhưng nàng ta vẫn rất vui vẻ cầm những quân cờ lên rồi thả xuống, sâu trong ánh mắt là sự vui thích không thể che dấu được.

Dĩ nhiên, so với bộ dáng bây giờ thì người ta biết Flora Aldric với cái danh nữ hoàng máu tươi hơn là một cô gái lập dị đang chơi cờ một mình này.

Vì suy cho cùng, đế quốc Aldric mười năm trước đã đi đến chặng đường cuối cùng của một đế quốc. Nơi đây cần một cuộc chiến tranh để cắt đi những khối ung nhọt cùng thịt thừa trên người của mình. Thế nên khi mâu thuẫn chồng chất thành một cơn sóng lớn thì cuộc chiến giữa Flora cùng anh trai của mình bắt đầu, sau khi quốc vương già nua băng hà.

Trong lúc đó, nàng ta dường như chẳng có ưu thế gì, khi mà có những bảy phần quý tộc, toàn bộ kỵ sĩ cấp hoàng kim, hay cả những thú nhân phương Bắc cũng lựa chọn vị vương tử kia. Rồi đáng lẽ đó là một cuộc chiến ngắn ngủi trước khi một trận nội loạn bắt đầu thì một chuyện khiến cho người ta không thể tin được diễn ra.

Vị kỵ sĩ hoàng kim phản bội vương tử. Mà đoàn quân đang trên đà thắng thế của hắn ta rơi vào một cạm bẫy đã được bố trí tỉ mỉ. Cho dù đến bây giờ, những kẻ sống sót vẫn còn ám ảnh trước cơn mưa thiên thạch rơi xuống đầu của mình, mặt đất thì hóa thành dung nham, bầu trời đầy những quả cầu lửa.

Mà khi những quý tộc chưa hoàn hồn lại, một cuộc đồ sát đến từ vị công chúa đã bắt đầu. Nàng ta dường như đã chuẩn bị điều này rất lâu và rất kỹ càng, thậm chí vị kỵ sĩ hoàng kim cũng đích thân ra trận khiến cho cả đế quốc Aldric thay sạch máu trong vòng một tháng ngắn ngủi.

Nhưng đế quốc Aldric không suy bại, cho dù Flora có giết tám phần quý tộc ở phương Nam đi chăng nữa thì những người tài năng ở bình dân dường như đã chuẩn bị sẵn, rồi thành đàn mà đến nhận chức.

Cuối cùng mọi chuyện cứ như một vở kịch khôi hài như vậy bế mạc. Đế quốc cũng như một câu chuyện vô lý mà một lần nữa như con phượng hoàng sống lại từ tro bụi.

Ít nhất, đó là những gì mà người ta tin. Còn về sự thật chân chính, đó chỉ là một màn biểu diễn đặc sắc của một người anh ẵm đứa em gái lên vương vị mà thôi. Đại giá là vị vương tử kia nở một nụ cười trước khi hắn ta cùng mười triệu quân đội thành tro bụi trước ma pháp cấp Bạch Kim.

Mà giờ đây, ván cờ xưa cũ cuối cùng cũng chỉ còn một người chơi.

Đó là Flora Aldric, nữ hoàng của đế quốc...

Và giờ, nàng ta nhẹ nhàng đặt những quân cờ đen một cách lộn xộn, rồi đẩy hết chúng ồ ạt sang những tòa thành nhỏ bé như những hòn đá nhỏ trên bàn cờ lớn. Rồi dường như có một ma thuật kỳ diệu nào đó, những quân cờ trắng đột nhiên xuất hiện xung quanh tòa thành, chúng nhanh chóng hất những quân cờ đen ra một cách bạo lực.

Nhưng quân cờ đen quá nhiều!.

Chúng nhanh chóng áp đảo cờ trắng và biến bàn cờ thành một mớ lộn xộn. Và như một điều tất nhiên, những quân cờ trắng bắt đầu dẫm đạp những quân cờ đen thành bụi, sau đó, như một điều tất nhiên khác nữa đã diễn ra là những quân cờ đen biến thành cờ đỏ, chúng điên cuồng phản công khiến cho bàn cờ như muốn đổ nát.

Lúc này, vị nữ hoàng nở một nụ cười mỉm, nàng nhẹ nhàng thả một quân kỵ sĩ màu vàng xuống bàn cờ. Theo đó, một cơn lũ cờ trắng xuất hiện từ tứ phương tám hướng nghiền nát sạch cờ đen thành bụi.

Nhưng nàng ta dường như vẫn không thỏa mãn với thành quả, và như thế, đôi môi của Flora chuyển động tạo thành một thanh âm ngọt ngào.

"Còn nước cuối cùng...Cho ngươi."

Rồi khi nàng dứt lời. Một vị kỵ sĩ xuất hiện, hắn ta thực phổ thông trong một bộ giáp phổ thông của bất kỳ một quân sĩ nào ở tòa thành trì này. Và vị kỵ sĩ hoàng kim trên bàn cờ đó không nói, hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào bàn cờ.

Ngay lập tức, những bụi đất tràn ngập trên bàn cờ hội tụ thành một bức tượng hình thú nhân đang giơ kiếm lên. Rồi những quân cờ đen lần nữa xuất hiện, chúng lần này đứng bên cạnh những quân cờ trắng để hội tụ thành một đội quân trên bàn cờ.

Lúc này, cả hai đều trầm ngâm thật lâu.

"Một nước đi đơn giản."

Flora nói.

"Chúng ta không có thời gian thưa bệ hạ...Thú nhân sẽ không lựa chọn một lựa chọn thông minh khi chúng chạy trốn khỏi ma tộc."

Ren đáp lại.

Nghe vậy, Flora chống cằm, nàng nhàm chán nhìn bàn cờ, nói.

"Vậy...Ngươi đoán nếu như là anh trai của ta thì hắn sẽ lựa chọn như thế nào để tiêu hóa những thú nhân đây."

"Thần không thể đoán được, cũng chưa bao giờ đoán được."

Ren lắc đầu, hắn đáp lại với một vẻ tiếc nuối.

Mà Flora cũng nhún vai tỏ vẻ bất lực, nàng nói.

"Một vấn đề phức tạp, ta không phủ nhận là thú nhân chỉ là một đám dã thú không có giá trị cho nền kinh tế. Nhưng mà nếu như chúng ta là người hủy diệt thì ai sẽ là người giúp cho vị 'Anh hùng' thú nhân đây."

Vị nữ vương chọc một ngón tay lên bức tượng thú nhân trong khi chờ người kỵ sĩ đáp lại.

"Johan Genk..."

Rồi Ren cũng đáp lại, sau khi hắn đã suy nghĩ một lúc.

"Johan ư? Đó chẳng phải là một tên quý tộc kỳ lạ đã chế tạo ra súng đạn sao?."

Flora có hơi ngạc nhiên nói.

Nàng đã nghe về cái tên này từ những lãnh chúa phương Bắc. Và nó khiến cho Flora dừng ở một ấn tượng rằng kẻ đã biến những cuộc chiến có thêm một cây gậy ma pháp tiện dụng là một tên thối nát, mặc dù Flora cũng chẳng để ý đến vấn đề đó lâu khi phải giải quyết lũ rồng ở phương Tây. Chúng đang gào thét mãi về cái vấn đề rằng việc kỵ sĩ cưỡi lên long thú là nhục nhã loài rồng, mà thực chất, đám này chính là đang muốn thu chút vàng sau khi đế quốc chất trong kho vài chục cái xác.

"Khó mà nói, nhưng so với gia tộc White thì nhà Genk đang tỏ ra là bản thân xứng đáng với cái ghế bá chủ hơn.Với lại, bệ hạ có thể đọc thứ này. Những thám báo của chúng ta thu hoạch được chúng sau bao lần nếm thử thu thập thông tin từ đấy."

Ren từ hư không lấy ra một quyển sách, rồi hắn cung kính đưa cho Flora.

Mà nữ vương bệ hạ của chúng ta khi thấy cái tên bìa sách 'Lãnh chúa và dàn thê thiếp' liền nhăn mặt lại, nói.

"Ngươi xác định. Đây không phải là mấy tên nhà thơ rong nào đó huyễn tưởng chứ."

Đúng vậy, nàng thấy tên truyện nhìn cái quỷ gì thì cũng nhìn ra là truyện 18+ mà.

Làm ơn! Chúng ta đang có một cuộc trò chuyện cực kỳ nghiêm túc.

"Có thể là trùng hợp, nhưng bút tích khá giống vương tử, và tư tưởng trong truyện dù cố ẩn đi nhưng thưa bệ hạ, có thể anh trai ngài vẫn chưa chết. Mặc dù có thể có một người tiếp nối tư tưởng cải cách chế độ quý tộc của ngài."

Ren nói.

"Ý ngươi là tên khốn khiếp đó giả vờ chết ư!."

Flora nghe vậy liền quát lớn, nhưng nàng đang cười thay vì giận dữ.

Chỉ là đáp lại Flora là cái lắc đầu của Ren, hắn nói.

"Không, thần chưa bao giờ đoán được ý nghĩ chính xác của vương tử. Nhưng ngài đã chết vào sáu năm trước, thần có thể chắc chắn về vấn đề này, nhưng đó là vương tử, có khi ngài ấy đã có một 'Truyền thừa' ở đâu đó khi đã đưa ra quyết định."

"Ý ngươi là?."

Flora hỏi lại.

"Vương tử đã ở thành Ferid trong chuyến đi lôi kéo các quý tộc phương Bắc, nhưng ngài lại thường đi tới thành Genk ở gần đó trong bí mật. Vậy nên, Johan có thể là một đồng minh mà ngài ấy đặc biệt dành cho chúng ta. Ít nhất thì quyển sách này giống như một giới thiệu sơ lược về tư tưởng thiên về những ưu tiên cho người bình thường nếu như chúng ta chú ý kỹ."

Ren đáp một cách chi tiết.

"Hừm...Được rồi. Chúng ta có thể đi tới đó một chuyến, như một sự hỗ trợ dành cho phương Bắc. Sau khi những tàn dư của ma vương được giải quyết. Ta hy vọng rằng mình sẽ nhận được một đề nghị tốt hơn từ Johan."

Flora đứng dậy, nàng nói.

"Đúng vậy, thưa bệ hạ..."