Chương 15: Nhà cách mạng (1)

Ta Có Một Tòa Thành

Chương 15: Nhà cách mạng (1)

Chương 15: Nhà cách mạng (1)

Những hạt tuyết li ti không ngừng rơi xuống mặt đất.

Mùa đông của phương Bắc đang tới, rất nhanh, khi con đường xi măng khắp thành Genk bây giờ đã nhiễm một tầng tuyết đọng.

Rồi cứ vào thời điểm này trong năm, những bình dân ở thành trì khác chỉ có thể trốn trong nhà run lẩy bẩy, cầu cho ông trời đừng tạo ra một trận bão tuyết. Bọn họ là như vậy đau khổ và bất lực trước vận mệnh.

Dù sao thì nhân quyền ở một nơi mà sự công bằng duy nhất giữa giai cấp thống trị và bị trị là ai cũng có thể lấy mạng của nhau đã bị loại bỏ. Khi sức mạnh của cá thể vượt qua tập thể thì chế độ phong kiến là bất hủ, và nó dẫn tới một sự thật rằng việc bóc lột một cách tàn nhẫn là đương nhiên.

Nhưng ở thành Genk, những người nông nô cũng như bình dân đều được ăn mặc áo ấm, chính là đang bận rộn xúc những lớp tuyết đọng, rồi cho vào một con rạch dài ở hai bên đường.

Ở đó, những pháp trận sẽ biến tuyết lạnh thành một dòng nước nhỏ chạy theo con rạch, rồi hội tụ thành một suối nước nóng phía ngoại thành, cũng coi là một kỳ quan nhân tạo hiếm có ở nơi đây. Và nếu như có một điều gì đó đáng quý hơn thì những người đang bận rộn trên những con đường kia là tự nguyện.

Đúng vậy, giờ đây khắp nơi nơi đều có người làm việc đến đổ mồ hôi khắp người, vui vẻ hát lên những bài ca tụng sự vỹ đại của vị lãnh chúa.

Nó đã kéo dài như một sự kiện nhỏ dùng để trả lại những thứ mà Johan cung cấp miễn phí vào mùa đông, bởi tay của những con người dùng tôn nghiêm để sống, và dùng bàn tay để tạo ra giá trị của chính bản thân. Nó như một tín ngưỡng, với Johan Genk, vị lãnh chúa đáng kính của họ.

Đó một bầu không khí của ánh sáng khi được thắp lửa hy vọng...

Thế nên cho dù bước đi trong bầu không khí này bao nhiêu lần, vị bộ trưởng bộ thông tin của chúng ta đều có một cảm xúc gì đó thật kỳ lạ.

Kiếp trước... Nàng đã theo đuổi cái lý tưởng về một thiên đường bằng một phần mười như thế này rất lâu. Nàng đã phấn khởi chiến đấu để vực dậy một đế quốc, và nàng cũng đã giao nó cho người có thể thực hiện lý tưởng đó.

Brian Aldric...

Đó là cái tên trước khi nàng trở thành Jess, bộ trưởng bộ thông tin, cũng là kỵ sĩ cấp hoàng kim dưới quyền của con trai 'Sông căn nguyên', Johan Genk.

Hắn ta đã triệu hồi ý chí của Brian Aldric từ sông căn nguyên một lần nữa hiện hữu trên mảnh đất này.

Tuy rằng Jess ban đầu có một chút không thoải mái khi mình trở thành một đứa con gái. Thế nên nàng đã làm một cái mặt nạ ma thuật để đeo lên mặt, mặc dù nó có xảy ra một chút khúc chiết, vì vị cận vệ của Johan và nữ pháp sư của hắn rất quan tâm đến những kẻ lập dị.

Nó đã dẫn tới một vài việc làm cho Jess khá vui vẻ mỗi khi viết về bọn họ qua tác phẩm trứ danh ở thành Genk là 'Lãnh chúa và dàn thê thiếp'.

Nàng thề, không hề có sự bôi nhọ hay có những tình tiết ảnh hưởng đến tâm trí trẻ nhỏ nào ở trong tác phẩm đấy cả. Nhưng vì sự châm chọc đầy ẩn ý trong đó cũng đủ khiến cho vị pháp sư kia nổi điên lên, sau đó vận dụng quyền hạn đem quyển sách này trở thành hàng 'Ngầm'. Còn Silvil, nàng ta chẳng hề để ý đến bản thân mình như thế nào trong truyện, nhưng cũng từng đến cảnh báo rằng quyển sách này không có một sự xúc phạm đến Johan.

Mà...Nói chung thì nàng cũng khá ổn, trừ bỏ việc trở thành con gái ra thì ở thành Genk giúp cho Jess hoàn thiện những lý tưởng của mình.

Nàng đã chuẩn bị hết chúng, một con đường ổn hơn trong suốt khoảng thời gian nàng một lần nữa thấy bầu trời xanh.

Rồi sau khi nhận được cho phép của Johan, quyển sách mà nàng viết được gửi theo một cách 'Trùng hợp nhất' cho đứa em gái chắc hẳn đang cố gắng hoàn thành việc thống nhất phương Nam. Và nước cờ tiếp theo của là chinh phục phương Bắc, cuối cùng, bọn họ sẽ có thời gian cho việc thay đổi đế quốc này.

Tiếc thay...Ma vương xuất hiện đã đảo loạn bàn cờ.

Nhưng lấy thái độ của Johan thì việc này đúng là có thể xảy ra, nhất là khi thành Genk vẫn chỉ là một quý tộc chuyên buôn bán súng đạn có tiềm năng thành bá chủ ở phương Bắc, mà không phải là vị vua không ngai ở nơi đây.

Như vậy, cũng có nghĩa là mọi thứ vẫn còn ổn định, hơn nữa, ma vương đến làm cho những nước cờ có thể đánh nhanh hơn trên bàn cờ.

Một cơ hội lớn thứ hai mà Jess gặp trong cuộc đời của mình đã xuất hiện.

Lần trước nàng tống táng bản thân cùng quý tộc của một thời đại, còn lần này, Jess hy vọng mình có thể được thấy một xã hội mà đại đa số người chỉ cần làm việc là có được thức ăn, nước uống đủ để sống.

Nghĩ như vậy, Jess gõ gõ vào chống bản thảo ẩn trong túi áo khoác của mình, chân bước vội đến một quán ăn nhỏ.

Quán ăn này không có biển hiệu, do một ông chú từng làm nghề lính đánh thuê mở, tay nghề cũng thực không sai.

Chỉ là không biết do hoài niệm thời xưa, hay đây chính là thói quen của một cựu lính đánh thuê mà nơi đây trông như một khu giao dịch đen tối nào đó.

Cả quán ăn không có cửa sổ, chỉ chiếu bằng một loại đèn xám, và những cái bàn có những vết chém mà ông chú này rảnh rỗi làm nên. Thậm chí, nếu như ai đó có thú thì bọn họ có thể tới phòng ngầm dưới phòng bếp để ăn.

Dù sao thì cái quán này cũng hiếm khi có khách, và ông chủ của nó cũng không mong đợi là sẽ có khách.

Tuy rằng ông chú đó khá vui khi cái chỗ mờ ám này rất thích hợp để làm căn cứ cho những việc mờ ám, ví dụ như in những quyển sách 'Lãnh chúa và dàn thê thiếp', rồi mượn tay những Nightingale lén lút tiêu thụ.

Jess bước vào quán.

Trước mắt của nàng vẫn là những cái bàn với đầy vết chém, những cái ghế gỗ ngã nghiêng. Và ở một cái bàn trong góc, một người đàn ông có một vết sẹo chiếm gần phân nửa mắt trái đang ngồi lau một thanh đao, ánh đao sáng loáng trong ánh sáng lờ mờ của nơi đây.

"Đã lâu không gặp, Drex."

Nàng nói.

Mà người đàn ông đó vẫn chăm chú lau cây đao của mình, nhưng hắn vẫn đáp lại nàng.

"Đã lâu không gặp, Jess. Bạn của ngươi đang xài phòng in ở phía dưới."

"Mouna?."

Jess hỏi, mặc dù nàng không cần câu trả lời và Drex cũng không trả lời nàng.

Thực sự mà nói thì Jess quen nữ thử nhân đó kể từ khi mà nàng mới nhậm chức bộ trưởng bộ thông tin. Lúc đó nàng ta còn đang chạy bồi bàn, sẵn tiện điều phối một chút thuốc tráng dương cường thận để bán ở nơi đây.

Còn về sau thì nữ thử nhân được nàng đề bạt lên làm một bộ trưởng của một cái bộ có thể nói là chỉ có Johan mới dám nghĩ ra, rồi đem công khai. Thành quả thực tế vẫn coi được, vì hắn ta thu được rất nhiều đồng vàng từ việc khống chế ngành thuốc kích dục cả người lẫn việc buôn bán những con ngựa non cho các quý tộc khác.

Nhưng đối với Jess thì nữ thử nhân có một tay hội họa vừa tốt vừa nhanh mới là tuyệt vời nhất. Hồi đó nàng vừa vặn thiếu người trong việc vẽ những phần báo chí, hay truyền đơn, hoặc minh họa cho bộ truyện của nàng nên cả hai đúng là chơi khá thân.

Tuy rằng giờ thì đúng là không cần vì bộ thông tin đã có đủ nhân tài, và ngay cả người bộ trưởng như Jess cũng chuyển trọng tâm sang những kế hoạch của mình....

Bút danh mới:Chúa Tể Gender Bender (T.T)