Ta Có Một Tòa Thành

Chương 11

Chương 11

"Hừm...Được rồi."

Minna thả lỏng tay xuống.

"Tướng quân, ông hẳn là hiểu cách mà đế quốc thú nhân tám trăm năm trước đã bị hủy diệt."

"Thế nên, hoặc là những thú nhân đằng kia đeo vào còng tay, hoặc là tôi sẽ cho nổ súng."

Nàng nói.

"Hừm...Niềm kiêu hãnh của một binh sĩ không thể mất tại đây."

Lúc này, Night khàn khàn nói, cánh tay của hắn ta vẫn kiên định chắn trước đường của Minna.

Theo hắn, những binh sĩ sống chết trên chiến trường khi mang thương trở về thì thứ chờ đợi bọn họ không nên là mười mấy cây súng, cùng với sự nghi kỵ từ trưởng quan, cho dù kẻ địch có là ma vương đi chăng nữa.

"Sự kiêu hãnh ngu xuẩn đó sẽ bị lợi dụng trở thành con dao đâm thẳng cổ họng chúng ta, Night à."

"Với lại, những thú nhân ở đằng kia là trường hợp đặc biệt, chẳng phải sao?."

Minna khẽ nhếch môi, nàng nói.

Đúng vậy, chẳng phải thật buồn cười khi bàn về sự kiêu hãnh của một con kiến khi chúng đang chống lại một gã khổng lồ sao?.

Hay ít nhất đó là điều Minna nghĩ bây giờ.

Vậy nên những nòng súng vẫn ngắm vào Night cùng ba thú nhân, và những vòng tròn phép thuật vẫn chờ đợi ma lực được rót vào, thậm chí, phía trên bầu trời còn có những chiếc máy bay không người lái đang sẵn sàng nổ tung.

"Ta muốn thấy sự tôn trọng."

Night đáp lại.

"Tôn trọng?."

Minna nhắc lại, rồi ánh mắt của nàng liếc về phía hai thú nhân nãy giờ vẫn bình tĩnh nghe cuộc trò chuyện này.

Vào thời điểm này, Fox bắt lấy được ánh mắt của Minna. Vậy nên nữ hồ nhân bước đến trước mặt nàng ta, giơ hai tay lên đằng trước, nói.

"Được rồi, Night, cám ơn ngài. Chúng ta tự nguyện mang lên còng tay."

"Vậy thì tốt nha, sống cứ như vậy phiền phức làm gì đâu."

Minna cười nhẹ một cái, rồi xoay xoay cái còng tay, nói mà không để ý đến Night ở bên cạnh nàng đang nhìn bản thân một cách kinh dị.

Bởi vì, Minna trong trí nhớ của Night hoàn toàn không thể nào có một động tác như vậy được, kể cả cái lối nói mang hương vị thiếu nữ vừa nãy nữa. Như vậy, một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu của lão tướng quân.

"Minna!."

Bằng một tuyến thanh khản đặc, Night giống như gầm lên, không hề do dự vung thẳng một đấm vào mặt của nàng ta.

Chỉ là một vòng sáng đột nhiên hiện lên, ngăn cản một đấm toàn lực của Night mà không xi nhê gì. Mà hành động của Night làm cho những người lính bản năng định bóp cò, mặc dù một đạo sương lạnh xuất hiện đồng thời với quả đấm của Night đã khiến cho họ chậm một nhịp.

"Trật tự!."

"Toàn bộ binh sĩ giải tán! Mục tiêu đã trải qua xác nhận!."

Minna thu hồi nụ cười trên khuôn mặt, nàng nói.

Sau đó, các binh sĩ nhìn nhau, rồi bọn hắn một hồi lâu mới làm một cái quân lễ, lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

"Ngươi là ai?."

Nhưng Night vẫn cảnh giác lui lại, thân thể vạm vỡ của hắn che lại ba thú nhân, nói.

"Tướng quân, nắm đấm của ngài vẫn không tồi, chỉ là ta hy vọng nó trong tương lai sẽ bảo vệ thành Genk của chúng ta."

Minna đáp.

"Đi thôi, các ngài và ba thú nhân đã hoàn thành thử thách, các hành động của ta đều đã được đăng báo trước với bộ thông tin."

Sau đó, nàng ta quay người bước đi, tay phất phất về phía trước, nói.

"À...Đừng suy nghĩ nhiều vì thử thách này vốn không có đáp án chính xác. Nhưng các ngươi hiểu, ma pháp sư có thể tạo ra một nhân cách phụ bảo vệ nhân cách chủ."

Minna nói thêm.

Mà Night nghe vậy, hắn trầm ngâm một hồi, lại đáp.

"Hừm...Hy vọng là như vậy, vì như ta đã hứa với bọn họ, chỉ có lãnh chúa mới có quyền phán xét sinh mệnh của những người lính này."

"Điều đó là tất nhiên, mặc dù ta chẳng muốn hắn tới nơi này. "

"Tuy rằng hắn chắc chắn sẽ tới, và Silvil sẽ cản Johan lại ở cổng thay ta."

"Mà nàng ta trung thành với hắn với một lý trí thua cả thú nhân nên việc ta có tham gia vào cũng chẳng thay đổi được gì."

Minna vừa bước đi vừa nói, giọng có vẻ khá khó chịu.

Lúc này, Fox và Amity nhìn nhau, những gì vừa diễn ra đúng thật là làm cho bọn họ cảm thấy bất ngờ.

Dù sao thì Minna đối đãi với thú nhân ở thành Genk không thua kém ma vương cho lắm, và nếu như bọn họ có ngâm thơ rong hay nghề nghiệp tương tự nào thì nữ tử trước mặt bọn họ đây hung danh tuyệt đối có thể lan xa rồi phồng lên đủ làm ba tuổi thú nhi dừng khóc.

Chỉ là nàng ta bây giờ dường như...Chẳng khác một người bình thường đối với thú nhân ở thành trì này.

Không kỳ thị, nhưng cũng không thiên vị...

Mà như thế, là đủ.

Và rồi, bọn họ nhanh chóng bước đi đến khu vực trung tâm, nơi mà một căn phòng hình hộp bằng xi măng, nó được vây quanh bởi những căn lều cùng thân ảnh bận rộn của những người lính......

Rồi vào thời điểm cùng lúc với ba thú nhân đặt chân vào doanh trại.

Bên trong một căn phòng đơn giản với chiếc giường gỗ lót nệm lông thú đủ cho hai người nằm, cùng với một chiếc đèn ngủ với ánh sáng nâu nhạt nhè nhẹ được đặt trong góc.

Đó là căn phòng ngủ đơn giản của Johan.

Vào lúc này, khi bên ngoài đang sáng rực bởi ánh đèn điện và thanh âm ồn ào của những đội vệ binh đang giữ gìn trật tự thì nơi đây khá yên tĩnh.

Chỉ là, Johan vốn đang say ngủ chậm rãi mở mắt ra.

Rồi một quả cầu ánh sáng từ thân thể của hắn trồi ra từ vai, nhanh chóng bay xuống mặt đất hiện ra một thiếu nữ lang nhân trần truồng ngồi theo kiểu con vịt trên nền nhà.

Nàng ta có một thân thể trắng muốt với những đường cong theo tỉ lệ vàng, phối hợp với mái tóc xám tùy ý xõa đến vai lộ ra hai cái tai sói dài, khuôn mặt đầy đặn của nàng bây giờ chính là đang ngái ngủ.

Mà Johan tựa hồ rất quen thuộc, hắn nhảy ngay xuống giường, hai ba bước liền tiến tới tủ quần áo lấy ra mấy bộ đồ quăng tới cho Mya.

"Hơ~ Ma vương xuất thế, cho dù có năng lực ra vào sông căn nguyên nhưng ba ba vẫn phải cẩn thân, dù sao lần này chỉ là tàn lưu của Undead thôi."

Nữ lang nhân vừa ngáp vừa mặc bộ đồ ngủ của Johan ném tới, lại lầm bầm.

Và khi nàng mặc xong quần áo, Mya đĩnh lấy thân thể thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi bước tới Johan ngồi ở bên đầu giường, mặt hướng về bức tường tỏ vẻ chẳng hứng thú với loli.

"Ba ba, bế Mya lên."

Nàng nói.

"Hửm...Sao hôm nay con đòi bế rồi, không phải mọi bữa bảo là phải trưởng thành như một nữ nhân sao?."

Johan quay đầu lại, hắn nhẹ giọng châm chọc, ánh mắt hoàn toàn là một lão phụ thân đang nhìn con gái.

Ừ, Mya chính là sản phẩm của tín ngưỡng từ thú nhân cùng nhân loại tại thành Genk, sau đó nàng lại được Johan tạo ra như một hậu quả từ những lần hắn đi vào sông căn nguyên.

Vậy nên cho đến bây giờ thì Johan không vợ, nhưng có một đứa con là nữ lang nhân.

Điều này đã tạo nên một số lời đồn đãi theo hắn là tích cực trong việc dung nạp thú nhân. Dĩ nhiên, hắn cũng chẳng để ý những lời đồn đãi đã thối nát ở giới quý tộc phương bắc của bản thân cho lắm.

Thấy Johan châm chọc, Mya chu môi, nàng nói.

"Ư...Nó chẳng liên quan, với lại mọi hôm có chị Silvil nhìn con trông như chỉ bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm ra ấy."

Nói xong, Mya rụt rụt cổ lại, dáng vẻ tựa hồ thật sợ Silvil.

"Mya của ba ba đã trưởng thành rồi, con phải học cách dũng cảm và uy nghiêm."

Mà Johan nghe vậy liền bất đắc dĩ đáp lại.

Hắn biết rõ Silvil là một bán Elf có logic rất cực đoan trong việc trung thành với hắn do quá khứ nô lệ của nàng.

Đối với nàng, hắn là trái tim, là bộ não, là cả thế giới. Và điều này không phải là một chuyện vui vẻ mà là một loại bệnh tâm lý nặng nề.

Thế nên những việc hắn giao cho nàng ta trong mười năm nay chính là giúp nàng thoát khỏi cái quá khứ này.

Chỉ là Silvil thật sự cần thiết tự mình may lại vết thương mà không phải là hắn, hay một phép thuật thay đổi tâm trí nào đó.

Johan trầm trâm suy nghĩ.

Mà vào lúc này, thấy Johan vẫn trầm ngâm, Mya đành dùng đôi mắt to tròn màu lam nhạt đáng thương của mìn mà nhìn hắn, thanh âm nhu mềm như sắp òa cả ra mà nói.

"Ba ba, bế Mya đi ~."

Đòn này gây một triệu điểm sát thương lên Johan.

Hắn đã chết...À nhầm, Johan 'phi thường bất đắc dĩ' và hành động 'trong vô thức' bế Mya lên.

"Mạnh lên ba ba, nâng con lên, a ha ha, con đang bay."

Còn Mya, nàng lúc này cực kỳ thoải mái tận hưởng cảm giác bị Johan nâng lên nâng xuống.

Chỉ là, nếu như người khác không thấy cảnh trong căn phòng này mà chỉ nghe thì có lẽ sẽ tưởng đến một màn 404.