Ta Có Một Tòa Thành

Chương 9

Chương 9

Ma vương!.

Đó là danh tự kinh hoàng nhất mà tất cả chủng tộc trên thế giới này luôn muốn nó biến mất vĩnh viễn.

Cũng bởi mỗi khi danh tự này được xướng lên thì chính là thời khắc của xương và máu rải dài trên mặt đất, là thời khắc hỗn loạn giơ nanh vuốt tấn công trật tự.

Chỉ là, mãi cho đến bây giờ thì chính những người với tham muốn tìm kiếm sự thật đằng sau sự xuất hiện bất ngờ của ma vương vẫn kẹt trong dấu chấm hỏi to lớn.

Bởi vì những ma vương luôn xuất hiện một cách bất ngờ, có thể là một trận dịch bệnh, thiên tai hay chiến tranh.

Mạnh có, nhưng yếu cũng có. Tuy rằng, ma vương yếu nhất cũng đánh ngang tay với Hoàng Kim, mà mạnh như ma vương Undead tám trăm năm trước chính là đưa thú nhân về thời đồ đá.

Thế nhưng dựa vào sự xuất hiện của những 'Anh hùng', những người có thể tự do sử dụng 'Tín ngưỡng' của một quốc gia mà đạt đến cảnh giới có thể so với thần linh là Bạch Kim thì có một luận điểm không chứng cứ được phổ biến rộng rãi.

Tín ngưỡng...Một điểm kỳ dị của tín ngưỡng từ các chủng tộc đã sinh ra anh hùng, cũng sinh ra ma vương.

Chính điều đó giải thích vì sao anh hùng mất sức mạnh của mình khi ma vương chết.

Bởi bản chất, anh hùng, cũng là ma vương,.......

"Ma vương ư..."

Night trầm ngâm.

"Hừm...Một mối nguy to lớn."

Rồi hắn thở ra một hơi.

Thực sự thì lựa chọn chính xác nhất bây giờ là rút về phương nam, ở đó, cho dù những tàn dư của ma vương trước kia cũng khó hành sự, hoặc hành sự thì cũng có Hoàng Kim ngay lập tức trấn áp.

Chỉ là, Night không bỏ được thành nhà Genk, và hắn tin rằng lãnh chúa Johan cũng sẽ không đồng ý với quyết định bỏ của chạy lấy người này.

"Đi thôi, ngay lập tức về thành."

Hắn nói lớn.

Mà những lính du kích cùng Nightingale bắt đầu tản ra, bọn họ đang bắt đầu rút lui về thành Genk.

"Silvil! Ta cần một con ngựa."

Sau đó, Night hướng về những kỵ binh đang chia thành tốp đang cầm cung hoặc nỏ nả về những gì còn sót lại của con quái vật, hắn nói.

"Cho ngài?."

Silvil một lần nữa giục ngựa lại, nàng có hơi thắc mắc hỏi.

Dù sao thì, so với cưỡi ngựa thì vị tướng quân này chạy bộ còn nhanh hơn. Mà nếu như không phải Silvil cần thiết cưỡi ngựa để sử dụng kỹ năng xung phong thì nàng cũng không tìm một thứ giảm tốc độ của mình lại như thế này.

"Không...Là cho những binh sĩ đằng kia, các nàng là những thú nhân đối mặt với ma vương đầu tiên, trong đó, có một xà nhân bị thương."

Night lắc đầu, hắn chỉ về phía Amity đang cõng Srade, cùng với Fox ở phía xa xa.

Các nàng chính là đang đối thoại với Oralie, hẳn là báo cáo cơ bản về những gì đang diễn ra.

"Khụ, hãy đối đãi với các nàng từ tốn, những người chiến sĩ không bỏ lại đồng bạn luôn cần được tôn trọng."

Sau đó, Night nói thêm.

"Ta không chắc về điều này, nhưng có lẽ lần này thì ngài nói đúng."

Silvil nhảy xuống ngựa, nàng cũng không quá tán đồng với lý niệm của Night, nhưng cũng không phản đối nó.

Bởi vì Silvil nghĩ mình không phải là một binh sĩ, hay một vị tướng lĩnh thuần túy. Bởi vì nàng chiến đấu vì Johan cần người có thể chiến đấu, so với Night trung thành với nhà Genk, thì nàng trung thành với Johan, chỉ một mình Johan.

Rồi nàng dắt ngựa đi tới chỗ của ba thú nhân cùng điểu nhân đang đứng.

Mà khi tiếp cận đám thú nhân thì bên tai Silvil vang lên một thanh âm mà nàng từng suy nghĩ có nên chặt đầu đối phương hay không.

"Ố meo~ Bà chị sao chạy lại đây rồi."

Amity nói.

"Méo!!!."

Sau đó, nữ miêu nhân thét lên vì bị Oralie cùng Fox đứng bên cạnh dẫm vào chân một phát thật mạnh.

"Meo~ Nếu như Amity không cõng Srade thì câc ngươi làm gì có cơ hội này."

Nàng nghiêng đầu nói.

Mà cả Fox và Oralie lúc này đều lựa chọn giữ yên lặng.

Và rồi, khi nữ miêu nhân quay lại, nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lẽo có lẽ chẳng bao giờ cười của Silvil thì nàng héo...

Phải, đây là con ác quỷ của quân đội, vô tình nữ giáo quan, lãnh chúa thân vệ, Silvil!.

Có thể nói rằng khi đối nghịch với đối phương, nếu như là một bình dân thì sẽ được gặp một đám áo bào đen trong phòng tối.

Còn như Amity, nàng sẽ phải thử nghiệm chạy bộ hai mươi tư giờ trên sân, hoặc ghê gớm nhất là tham dự khóa huấn luyện chiến thuật có 'Kiểm tra lý thuyết'.

Đừng nói, một cái tra tấn thể xác, một cái tra tấm tinh thần.

Bởi vậy khi đối mặt với dạng người hung tàn như vậy, nữ miêu nhân lựa chọn chiến thuật nhận sợ, tạm thời đánh trống lui quân chờ ngày khẩu nghiệp trong tương lai.

"Các ngươi còn chờ gì nữa, đặt nữ xà nhân kia lên ngựa, nếu như ta không nhầm thì tên của nàng là Srade, phải không?."

Silvil nói.

"Ồ...Kỵ sĩ trưởng, ngài còn nhớ tên chúng tôi."

Fox ngạc nhiên nói.

"À...Fox, Amity và Srade. Thật sự mà nói thì tám năm trước ta định chặt đầu các ngươi, sau đó treo lên tường thành để cho dân chúng biết rõ hậu quả của những kẻ dám có mưu đồ với lãnh chúa."

Silvil nhẹ nhàng nói.

"Ạch..."

Mà Fox cùng Amity nghe vậy đột nhiên cảm thấy cổ có chút mát, trong lòng cảm thấy ngày hôm đó ba thú nhân các nàng làm phản quả là quyết định chính xác.

"Ha, ha, ha...Chuyện đã qua, chuyện đã qua, bây giờ mà nói ai là người trung thành với lãnh chúa nhất chính là Amity rồi, meo~."

Nữ miêu nhân cười cười nói.

"Ta không tin."

Silvil đáp lại.

"Mà...Tán gẫu vậy đủ rồi, các ngươi lên ngựa chạy về thành gấp. Bạn của các ngươi, Srade đã bị ma vương ảnh hưởng nên ta không chắc là nàng khi tỉnh dậy có là chính nàng không."

Rồi nàng lại nói.

"Hưm, Srade tuyệt đối không bị sao."

Amity đáp lại, nhưng nữ miêu nhân vô ý thức ngoái lại nhìn khuôn mặt của Srade bên vai, thần sắc hiện lên một vẻ lo lắng.

"Nàng sẽ không sao..."

Lúc này, Fox đặt tay lên mái tóc xanh lục của Srade, nàng nói.

Mà Silvil cũng quay đầu lại nhìn Night, người nãy giờ vẫn nghe cuộc trò chuyện từ xa.

"Hừm..."

Night khẽ trầm ngâm một chốc lát.

Nếu có thể thì Night cũng không muốn ra tay với ba thú nhân mà bản thân quen biết, các nàng mặc dù từng có mưu đồ đến thành trì này nhưng về sau đã có nhất định trung thành, hơn nữa phẩm tính không có ác liệt gì.

Chỉ là, Srade không sao thì còn tốt, nếu như có sao thì chính hắn là người sẽ kết liễu sinh mệnh của nàng, thậm chí là hai thú nhân còn lại...

Thế nhưng, hắn biết rõ cái nào nặng cái nào nhẹ, mà Srade bị ma vương ảnh hướng thì chết đi mới là tốt nhất...

Night lắc đầu, sau đó thân ảnh của hắn dần biến mất.

"Nếu như là như vậy, Silvil, ta cũng cần ngựa để đem những thỏ nhân về thành, sáu mươi con ngựa là đủ."

Oralie đột nhiên cảm thấy bầu không khí đang dần nặng nề, liền chủ động phá vỡ, nàng nói.

"Tất nhiên, ta sẽ không bỏ qua điều này. Với lại những bộ trang phục đó cũng cần phải được kiểm tra."

Silvil đáp lại, nàng chỉ về bộ trang phục vẫn còn đang bốc khói trắng của các điểu nhân cùng ba thú nhân.

Bây giờ, các điểu nhân vì húc chính diện với bùn nhão nên đã gỡ mặt nạ ra, tùy tiện vứt trên mặt đất, mà Amity cùng Fox cũng ném chúng ở đâu đó.

"Hy vọng các ngươi sẽ hợp tác, nhất là Amity, Fox và Srade..."

Silvil nói.

"Các kỵ binh vứt bỏ phụ trọng, trung đội (mười người) một tới mười hai, cứ hai người một ngựa, Nhanh chóng về thành!."

Sau đó, nàng hướng về năm trăm kỵ binh, nói lớn.

Mà những kỵ binh lúc này nhanh chóng xuống ngựa cởi bỏ mũ giáp. Rất nhanh, sáu mươi con ngựa, cùng với con ngựa của Silvil là sáu mươi mốt con được nàng để lại.

Rồi năm trăm kỵ binh bắt đầu hướng về thành Genk di động, và thân ảnh của Silvil cũng biến mất, hẳn là chạy về thành.

Lúc này, nữ điểu nhân thần sắc nghiêm trọng, nàng cúi người, thì thào bên tai hai thú nhân.

"Ta để hai con cho các ngươi, ghi nhớ, Night tuyệt đối sẽ giết hết nếu như bọn ngươi bỏ chạy."

Rồi sau đó, Oralie quay sang các điểu nhân, nàng nói lớn.

"Đi thôi, chúng ta cần đem thỏ nhân về thành."