Ta Có Một Tòa Thành

Chương 8

Chương 8

"Hây da!."

Amity uốn éo thân hình tung một cước vào đống bùn nhão đang lao về phía nàng.

Rất may, đối phương bị đạp bay ra ngoài với đại giới là ống quần cùng đôi bốt của nữ miêu nhân đang bốc khói trắng.

Phải biết quần áo của lính du kích chính là mang theo khả năng kháng độc và chống ăn mòn rất mạnh để giảm thiểu tối đa khả năng bọn họ tự độc chết chính mình.

Vậy mà loại quần áo ngâm trong axit đặc vẫn không xi nhê đang dần tỏ ra bất lực trước dịch thể của lũ bùn nhão.

Thế nên, Amity không dám tưởng tượng rằng nàng tiếp xúc da thịt với đám này sẽ có kết quả ra sao.

Mà chính điều này làm cho nàng cảm thấy rất nôn nóng.

Thế nhưng ở trước mắt Amity, kỵ sĩ không đầu đang bảo vệ đống xác, còn đống xác thì không ngừng phun ra bọn bùn nhão.

Chúng cứ xông lên, không mạnh, nhưng thực sự rất khó chịu khi không thể ngạnh kháng đống dung dịch mà chúng ứa ra khi nhận đòn.

Chỉ là, nếu như có một hy vọng nào đó thì nó nằm ở nữ hồ ly đang kề vai sát cánh cùng nàng.

"Fox! Có kế hoạch gì không?."

Nàng nói.

Sau đó, nữ miêu nhân lại vung nắm đấm vào một con bùn nhão đang xông tới, rồi xảo điệu bắn về phía sau, vừa vặn né tránh đống dịch thể tràn ra từ con quái vật này.

"Thể lực của chúng ta không duy trì được lâu, dao không có tác dụng, nhưng nếu có thứ gì nặng để ném thì may ra."

Srade cũng đạp bay một con bùn nhão, một đôi xà nhãn hơi nheo lại, rồi nói.

"Srade, thứ chúng ta có là lựu đạn độc, không bằng chọi thử một trái."

Amity nói lớn.

Chỉ là, nữ miêu nhân không chắc đám da thịt đã mục rữa ra mà vẫn di chuyển như bay sẽ bị ảnh hưởng của bom EA loại nhẹ của các nàng.

Đó là lý do cả ba thú nhân không nghĩ đến việc sử dụng lựu đạn ngay từ đầy. Cũng bởi so với loại đem xương cũng thành đất thì bọn họ chỉ mang loại biến sinh linh thành ác quỷ mà thôi.

"Có rồi! Srade! Đưa ta chai keo chữa thương 502."

Mà Fox nãy giờ vẫn yên lặng chiến đấu bỗng quát lên.

"Chụp lấy!."

Không hề do dự, Srade từ trong túi móc ra một chai thuốc, hướng về phía Fox ném mạnh.

"Bảo vệ ta!."

Nữ hồ ly lại nói, nàng sau đó liền cúi người xuống tựa hồ nhặt nhạnh cái gì.

Mà đám bùn nhão đang bao vây nàng dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này mà rất nhanh xông tới Fox.

"Lẹ lên Fox, quần áo của ta bắt đầu có dấu hiệu bị ăn mòn rồi."

Lúc này, Amity lấy đà một cái, rồi nàng bay đến đạp bay một con bùn nhão đang tiếp cận nữ hồ ly, miễn cưỡng dính một lần dịch thể lên mặt nạ, lại nói.

Ngay sau đó, nữ hồ ly đáp lại nữ miêu nhân bằng cách ném cho Amity một viên đá giống như bị ghép bởi ba viên đá khác.

Mà nữ miêu nhân ngay lập tức chọi cục đá này vào đầu của một con bùn nhão đang vây quanh Srade.

Tất nhiên, đối mặt với cục đá to gần bằng cái đầu của mình, một con bùn nhão bị hạ tạo điều kiện cho cả ba thú nhân lần nữa tựa lưng vào nhau.

"Meo mèo méo! Keo chữa thương 502 hóa ra còn dùng để chế vũ khí nữa hả?."

Amity vui vẻ nói.

Thế nhưng, vào thời điểm này, đống xác ở kế bên kỵ sĩ không đầu bỗng chốc kịch liệt rung lắc. Rồi ngay khi cả ba thú nhân kịp phản ứng lại, vô số gai nhọn màu đen tựa như bạo vũ lê hoa châm phun ra tứ phương tám hướng, liền thẳng tiến tới nơi ba thú nhân đang đứng.

Ngay sau đó, một thân ảnh hành động, Srade quay người, dùng lưng đỡ trọn mấy ngàn phát gai nhọn bắn tới Amity cùng Fox.

"Srade!!!."

Amity và Fox đồng thanh kêu lên.

Chỉ là, Srade thở ra một hơi, phía sau lưng của nàng bỗng chốc bắn ngược ra mấy ngàn cây gai nhọn, lộ ra một tấm lưng trải đầy vảy đen đang bốc khói trắng.

"Bình tĩnh, ta chưa có chết, cũng may hôm nay ta vừa thay da nên mới xài được chiêu này."

Nàng nói.

Sau đó, Srade hơi khuỵu người xuống, sau lưng của nàng giờ đang cấp tốc bị dịch thể ăn mòn khiến cho nữ xà nhân bây giờ cảm thấy rất đau.

"Nghe này, ta sẽ liều mạng lao về phía bên kia, các ngươi liền nhân cơ hội này chạy ra ngoài."

Nàng bình tĩnh nói tiếp.

Dĩ nhiên, Srade khi quyết định dùng lưng đỡ đã xác nhận kết cục của mình.

Thế nhưng, cả Amity cùng Fox lúc này lại thể hiện ra bọn họ từng trải qua biết bao sinh tử với Srade.

"Không chạy, ta tin vào tiếp viện."

Fox nói, rồi nàng ném một viên đá cho Amity.

"Amity hân hạnh phục vụ dịch vụ sinh tử có nhau, meo~, lần này không tính tiền."

Nữ miêu nhân bắt lấy cục đá, lại ném mạnh về phía đám bùn nhão đang xông tới, nàng cười thật tươi nói.

"Hừ hừ, nếu như sống sót thì ta phải rời khỏi cái tiểu đội xui xẻo này."

Srade khẽ hừ nhẹ, không phải vì giận mà vết thương của nàng đang ứa ra máu.

Nhưng nữ xà nhân vẫn cắn răng đứng dậy, hung hăng đạp bay một con bùn nhão đang xông tới.

Lúc này, bọn bùn nhão vây quanh ba thú nhân có đến năm mươi, hơn nữa vòng vây đã thật sự rất hẹp để bọn họ tiếp tục 'Khiêu vũ'.

Ở đằng xa, kỵ sĩ không đầu vẫn yên tĩnh đứng gác bên cạnh đống xác, mà xung quanh nó, tất cả cỏ cây đều héo rũ hình thành một đống đất cát.

Chợt!.

Phía trên bầu trời xuất hiện tám thân ảnh đang lao vun vút tới.

Oralie cùng bảy điểu nhân cuộn người lại như mũi khoan, rồi các nàng bắn người xuống, lại xòe cánh ra lợi dụng lực từ bộ quần áo đặc biệt của mình húc bay đám bùn nhão đang vây quanh ba thú nhân.

Mà từ phía rừng rậm, một gốc đại thụ bay hình vòng cung rơi thẳng xuống nơi mà kỵ sĩ không đầu cùng đống xác đang đứng.

Chỉ là, kỵ sĩ không đầu vươn tay, một đạo hắc quang từ cánh tay của nó bắn ra, đem cả một cây đại thụ trở thành dịch thể khi rơi xuống.

Thế nhưng, phần lớn lính du kích cùng một số Nightingale ở gần đây nhất đã đến nơi này sau năm phút chạy vội trong rừng.

Vào thời điểm này, những người mặc áo choàng đen cùng những kẻ mang mặt nạ phòng chống khí độc ăn ý xử lý đống bùn nhão bằng tiễn pháp của bọn họ.

Mà không thể nghi ngờ là Nightingale cùng lính du kích thạo về kỹ năng chiến đấu này.

Vậy nên ba thú nhân mới tạm thời yên ổn khi bọn họ nhảy ra khỏi vòng vây được Oralie mở ra.

Và sau khi lui khỏi một khoảng xa, nữ xà nhân mới nhịn không được gục xuống.

Phía sau lưng của nàng giờ đây giống như bị tạt axit, hơn nữa là tạt không ngừng khiến cho thịt cùng máu pha trộn lại với nhau như hồ dán.

"Srade."

Fox vội vàng bóp sạch nửa chai keo chữa thương lên lưng Srade.

Chỉ là thứ keo màu xanh lá sau khi tiếp xúc với không khí có thể dính đá tảng lại với nhau giờ đây kêu xèo xèo như phô mai bị nướng.

Tất nhiên, loại dịch thể trên gai nhọn mà đống xác bắn ra không phải là dạng vừa.

Amity thấy vậy liền nhào vào cái ba lô của Srade, nàng lục ra mấy bình thuốc, chỉ khâu, băng vải, kim tiêm, keo đa dụng rồi nắm thành một đống chìa sang Fox.

"Nhanh lên."

Nàng giọng hơi run rẩy nói.

"Không, Srade chỉ mang thuốc dùng trong sơ cứu, chúng chỉ tạm hoãn vết thương lại mà không phải là đặc trị."

Nữ hồ nhân nắm chặt chai keo, mặc cho góc cạnh của nó đâm vào da thịt chảy máu, nói.

Mà tiếng xèo xèo phát ra từ lưng Srade như chứng minh lời của Fox, keo chữa thương giờ biến thành một đống bầy nhầy đang làm mọi chuyện tồi tệ hơn.

"Meo~."

Hai cái tai mèo của Amity cụp xuống, nàng chỉ kêu một tiếng rồi yên lặng.

Thế nhưng, một thân ảnh vạm vỡ trong áo choàng đen bước tới, hắn lấy ra một tấm da cũ kỹ, giọng khàn khàn nói.

"Chữa trị."

Ngay tức khắc, tấm da biến thành ba vòng sáng bao quanh người Srade, mà ở lưng của nàng bắt đầu tỏa ra một luồng khí đen.

"Chú Night!."

Hai lỗ tay của Amity dựng thẳng, nàng vui vẻ nói.

Còn Fox, nàng vẫn giữ yên lặng, nhưng đôi mắt qua lớp mặt nạ thì sáng ngời lên.

"Đừng cảm kích, ta chỉ cho thứ hẳn nên cho của một binh sĩ can đảm mà thôi."

Night nói.

Rồi sau đó hắn ta tiện tay đập vào một cái cây gần đó, nó ngay lập tức bay như một trái bóng đá thẳng về phía kỵ sĩ không đầu.

Tất nhiên, kỵ sĩ không đầu khẽ vung tay, cái cây to bằng hai người trưởng thành ngay lập tức trở thành dịch thể trước nắm đấm của nó.

"Bạch ngân...Keneth Genk...Lần này, lần này ta sẽ không bỏ chạy."

Hắn ta lẩm bẩm trong khi bước từng bước.

Mà đấu khí màu bạc của hắn lúc này không ức chế được vờn quanh người, và nhu thuận tạo thành một lớp khí màu trắng phủ lấy thân hình vạm vỡ của Night.

Rồi như cảm giác được nguy hiểm, đám bùn nhão vừa mới được sinh ra nhanh chóng biến thành một bức tường, sau đó, kỵ sĩ không đầu vươn tay biến chúng thành một bức tường màu đen.

Chỉ là, Night đấm vào không khí một cái.

Sóng xung kích giống như gió bão đập nát bức tường, vỡ nát đống xác, quất kỵ sĩ không đầu thành cặn, và nó thổi bứng gốc của hàng trăm cái cây đằng sau.

"Hô..."

Night thở ra một hơi, đấu khí màu bạc của hắn ảm đạm dần.

Bầu không khí trở nên yên lặng trong chốc lát.

"Tướng quân!."

Một người thuộc Nightingale hô lên.

"Tướng quân! Tướng quân!."

Rồi tất cả những Nightingale ở nơi này đồng thanh hô lên.

Night, hắn đã từng là tướng quân của quân đội thành Genk dưới thời của cha Johan, Keneth. Mà thời đại của Night là thời đại phát triển rực rỡ của một tiểu quý tộc trở thành một phương thành chủ.

Có thể nói, đối với bất cứ lão binh sĩ nào ở thành Genk đều lấy việc này làm vinh dự.

Thế nhưng mười năm trước, thú nhân do thám giết chết Keneth Genk rồi nhanh chóng hướng về phương nam, còn Night lui về trong một góc với một số lão binh tạo thành Nightingale như ngày hôm nay.

"Hừm..."

Night trầm ngâm, giọng hắn khàn khàn khi nghe về cái danh mà hắn cảm thấy sỉ nhục hơn vinh dự, cho dù vào thời điểm này, khi hắn đã sắp chạm tới cảnh giới hoàng kim.

Sau đó, Night nhíu mày.

Vô số xúc tu tuôn ra từ dưới mảnh đất nơi đống xác cùng kỵ sĩ không đầu đứng. Chúng bắt đầu tụ hợp thành một con quái vật khổng lồ đang trồi lên mặt đất.

Lúc này, Night lần nữa giơ lên nắm đấm, nhưng rồi lại thả lỏng tay xuống.

Hắn nghe thấy tiếng vó ngựa...

Mà nhân lúc Night không tấn công, con quái vật cao có đến mười mét đã xuất hiện, nó trông như một con lươn, nếu như bỏ đi những cái miệng đang đóng mở và những cánh tay khổng lồ như được vá từ vô số cái tay nhỏ.

Con quái vật gầm lên, y như tiếng mà cả ba thú nhân nghe được khi bọn họ tao ngộ kỵ sĩ không đầu.

Tiếng vó ngựa vang lên ngày càng rõ ràng...

Con quái vật bắt đầu hành động, nó vươn tay như định tiêu diệt Night.

Và rồi, giống như một ngôi sao chổi bay vút qua bầu trời. Con quái vật ngã xuống, nó đã trở thành đống thịt vụn bò lúc nhúc trên mặt đất trước khi mọi người kịp phản ứng.

Silvil cùng năm trăm kỵ binh đã đến.

Nhìn lại, cánh rừng thưa trên đường kỵ binh đến đã trở thành bình địa.

Chỉ là những kỵ binh lúc này giống như vừa đại chiến ba ngày ba đêm, khuôn mặt trông rất mệt mỏi.

Còn Silvil, nàng dường như chẳng cảm thấy gì, thậm chí còn giục ngựa đến trước mặt Night, nói.

"Tướng quân, có lẽ ngài nên trở về."

"Các dấu hiệu đã rõ ràng, sau tám trăm năm...Ma vương!, một lần nữa, đã xuất hiện."