Ta Có Một Tòa Thành

Chương 7

Chương 7

"Bốn mươi bảy."

Amity rút dao khỏi cổ họng của một sài lang nhân, nàng khẽ lẩm bẩm.

Kể từ khi trận chiến bắt đầu thì tiểu đội của các nàng đã giết chết bốn mươi bảy con sài lang nhân, bằng dao và nỏ được cất giữ ở xung quanh điểm phục kích này.

Không thể nghi ngờ rằng con đường số năm của tiểu đội Amity là một con đường dự phòng do đội du kích thiếu binh sĩ.

Mà chính vì điều này nên bọn họ được phép mang theo lựu đạn để giải quyết, nếu như lực lượng thú nhân định đem nơi đây làm đường mạch máu xung phong ra bên ngoài.

Chỉ là sự phòng bị của kế hoạch đó giờ cũng coi như phí công.

Amity căn bản chỉ sử dụng con dao của mình cùng với sự hỗ trợ của Srade và Fox liền đã giải quyết hết sạch những sài lang nhân lẻ tẻ chạy đến nơi đây.

Nói thật những sài lang nhân bị vô số cái bẫy được lực lượng du kích dùng sớm một ngày bày ra đã làm chúng sợ vỡ mật.

Vậy nên sức chiến đấu của những sài lang nhân bây giờ chẳng khác những con mèo nhỏ đang vẫy vùng trong một đống bùn lầy.

Cũng bởi công việc của lính du kích hàng ngày là ghi nhớ từng ngóc ngách của những nơi 'Sân nhà', rồi vẽ bản đồ, gài bẫy, chơi ám khí, dùng độc chứ không đơn thuần như lính chính quy.

Có thể nói bọn họ ở rừng rậm xung quanh lãnh thổ của Johan là những con quái vật thứ thiệt, cho dù phải đấu với một lực lượng có số lượng gấp mười lần.

Thế nên nữ miêu nhân của chúng ta lúc này buồn chán ngáp dài một cái.

"Hơ~ Vậy mà ta cứ nghĩ mọi chuyện sẽ thú vị hơn một chút."

Nàng nói.

"Đừng mất cảnh giác, Amity."

Srade từ trên cây nhảy xuống, nàng nói trong khi bước đến lôi xác của con sài lang nhân xấu số đến một bụi rậm gần đó, tốc độ cực kỳ nhanh.

"Ta nói, sài lang nhân chỉ là một đám lấn yếu sợ mạnh mà thôi, cho dù ngày hôm nay chúng kéo đến năm nghìn thì chúng ta vẫn có thể dễ dàng tiêu diệt, meo~."

Amity đáp lại.

"Không, năm ngàn thì chúng tuyệt đối có thể chạy đi ba ngàn, dù sao chúng ta không đủ dây."

Fox giọng từ đằng xa vọng lại.

"Nhưng ta vẫn cảm thấy thật meo~, Ừm, rất meo~ và nó ngày càng meo~."

Amity khoanh hai tay lại, nàng lại nói.

"Ý ngươi là bất an?."

Srade rút một con dao phẫu thuật sắc lẹm từ trong túi ra, nàng cẩn thận nhìn xung quanh, rồi mới đáp lại Amity.

"Đúng nha, quả nhiên Srade vẫn hiểu Amity nhất, meo~."

"Nhưng ngươi biết không? Vừa rồi ta cảm thấy đám Undead của ma vương đã chết tám trăm năm trước sẽ đội mồ sống dậy đấy, nghe nó cực kỳ vô lý phải không, meo~ méo~."

Amity cười rộ lên, nói.

"Ta thấy ngươi nên bỏ kiểu meo~ ở cuối đi Amity, hãy nói tiếng thú nhân một lần...Tránh ra!."

Nghe vậy, Srade cũng tán đồng gật đầu một cái, nàng lại nói.

Rồi đột nhiên, Srade gầm lên, nàng mạnh mẽ đạp bay Amity sang một bên, vừa vặn né tránh được một cú bổ nhào của con sài lang nhân vừa được nữ xà nhân vứt xác trong bụi rậm.

Mà Amity nhân lực của cú đạp liền lộn ngược một vòng, đến khi đứng thẳng thì con dao đã trong tay nàng, chỉa thẳng vào con 'Sài lang nhân' ở trước mắt.

"Méo~, con quái vật gì đây."

Nhưng nàng ngay lập tức ngơ ngẩn nhìn một đống xúc tu mọc như khắp người con sài lang nhân, chúng uốn éo trên xác thịt nhuốm đầy máu tươi của nó, khiến cho thân thể của con sài lang nhân này phảng phất như được may vào một đống thịt hôi thối khó coi.

Mà nhân lúc nữ miêu nhân thất thần trong chốc lát bởi dáng vẻ kinh tởm của mình, con quái vật này chẻ nửa thân ra thành một cái miệng lớn, rồi nhanh chóng bay thẳng tới định táp Amity một cái.

Bùm!.

Thế nhưng một thanh âm vang lên. Ở đằng xa, Fox đã kịp rút cây súng lục của mình ra rồi cho con quái vật đang nhào tới Amity một viên đạn. Chính viên đạn này đã kết thúc cuộc đời của con 'Sài lang nhân' lần thứ hai bởi một vụ nổ từ những phù văn được khắc lên trên nó.

"Tin xấu, chúng ta đang bị bao vây, và nhờ ơn 'Quý cô pháp sư' Minna mà ta chỉ còn hai viên đạn."

Fox nhanh chóng nổ súng hạ gục thêm hai con quái vật nữa, rồi nàng nhảy thành một đường vòng cung đến chỗ Amity và Srade.

"Giờ thì nó hết rồi...:

Nàng nói.

"Ôi thực là meo~, Amity còn chưa ăn được cá khô như mấy con mèo trong truyện mà."

Qua lớp mặt nạ, Amity sắc mặt hơi tái nhợt nhìn đám quái vật đã bắt đầu lung lay đứng dậy ở xung quanh, giọng nàng có một chút ủy khuất.

"Nhanh chóng bắn pháo tín hiệu!."

Srade ném con dao giải phẫu vào đầu của một con quái vật định xông lên làm nó ngã xuống, nàng bình tĩnh nói.

"Chúng ta tuyệt đối sẽ chết đến khi có cứu viện."

Fox cũng bình tĩnh rút ra một cây pháo bắn lên trời, nhưng lời tiếp theo thì nghe có vẻ cực kỳ bi quan, mặc dù nàng chẳng có vẻ gì chờ chết khi rút ra một cây dao để chuẩn bị chiến đấu.

Rồi vào thời khắc này, một tiếng gầm gú điếc tai vang lên, cho dù mặt nạ phòng độc của cả ba thú nhân đều có nhét bông gòn ngay tai cũng chẳng thể ngăn được cái âm thanh kinh khủng như muốn phá hỏng suy nghĩ của bọn họ.

Và điều may mắn là những cây xúc tu kinh tởm bắt đầu chui vào xác của những con thú nhân khiến cho chúng đứng ngốc trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng chuyện tiếp theo khiến cho cánh tay của cả ba thú nhân vừa hồi thần có hơi run rẩy.

Những con sài lang nhân lao vào nhau, xác của chúng dính lại như keo, rồi đống thịt đó lúc nhúc một hồi liền tạo ra một kỵ sĩ không đầu với bộ giáp xương trắng che kín người. Sau đó, hàng chục con quái vật giống như bùn nhão cũng bước ra, và không hẹn, ánh mắt trắng hến của chúng đồng loạt nhìn về ba thú nhân.

"Nếu sống sót, ta muốn chuyển tiểu đội!."

Srade lại lầm bầm, đây là lần nàng có ý định rời khỏi cái tiểu đội có con quạ đen đội lốt mèo Amity nhất trong vô vàn lần nói ra câu này.....

Ở phía bìa rừng, Silvil cùng năm trăm kỵ binh trang nghiêm trên lưng ngựa đã thấy phát pháo sáng chói trên bầu trời. Nhưng những kỵ binh vẫn yên lặng, bọn họ đang chờ mệnh lệnh của vị tướng lĩnh.

"Cái hương vị hôi thối này..."

Mà vào lúc này, trán của Silvil nhăn lại, nàng lẩm bẩm.

Máu trong thân thể của nàng có phẩn nửa thuộc về người Elf, một chủng tộc nằm ở phương Tây có khả năng kiểm soát ma lực cực kỳ tốt khiến cho bọn họ là cội nguồn của ma pháp sư, mà bằng khả năng này thì bọn họ bị gần như tất cả chủng tộc yêu quý và điên cuồng.

Chỉ là Silvil thuộc về dạng đặc biệt, nàng không thể nhìn thấy ma lực lúc mới sinh ra nên bị coi như một thất bại, rồi sau đó trong một chuyến săn nô lệ của con buôn thì Silvil bị bỏ lại. Cuối cùng, mãi cho đến khi Johan mang nàng về thành trì Genk thì nàng mới nhận ra mình có thể nếm ra vị của ma lực, tuy rằng nó cũng chẳng giúp ít được gì trong việc điều khiển ma năng.

Một thất bại, đó là người Elf nhận định về nàng, và đó cũng là những gì Silvil nhìn nhận chính mình.

Thế nhưng, ở thế giới này chỉ có một người nói với Silvil rằng nàng có giá trị, và nàng cũng chỉ cần một người trên thế giới này thừa nhận.

"Kỵ binh! Gia tốc."

Silvil nói, giọng nàng trầm ổn mà hữu lực điều khiển năm trăm kỵ binh bắt đầu gia tốc lao về phía nơi pháo sáng chói lòa.....

"Pháo sáng? Đó không phải là con đường số năm sao?."

Oralie ngước lên nhìn đốm sáng phía trên bầu trời.

"Tiểu đội của Fox? Không lý nào, bọn họ mang theo lựu đạn hơi độc, hơn nữa, Fox là người duy nhất được thành chủ phê duyệt được phép xài súng."

Một nữ điểu nhân ngạc nhiên thốt lên.

Mà Oralie nghe vậy, nàng quay đầu nhìn những thỏ nhân đã được lôi ra khỏi những chiếc lồng, hiện tại đang nằm dựa vào nhau và được các điểu nhân chăm sóc.

"Hai người ở lại, còn lại, theo ta."

Oralie khẽ động hai cánh, mắt thấy liền bay vun vút lên bầu trời, hướng về nơi pháo sáng.....