Ta Có Một Tòa Thành

Chương 2

Chương 2

Mười năm trước, cũng vào thời khắc đầu tiên của mùa đông tại phương Bắc, lãnh chúa của thành trì nhà Genk, cha của Johan vĩnh viễn yên nghỉ tại nền đất lạnh lẽo bởi lực lượng trinh sát của thú nhân.

Lúc đấy, nhà Genk vốn có hơn năm ngàn kỵ binh cùng hơn trăm Thanh Đồng kỵ sĩ tử thương hơn phân nửa, lại thêm các quý tộc xung quanh như sói rình mồi chực chờ một cơ hội để nuốt trọn hết thảy. Điều này làm cho tình hình bắt đầu trở nên tồi tệ theo thời gian. Nhưng cũng vào thời điểm đó, Johan chỉ mới mười bốn đã thể hiện ra tài năng của hắn khi cấp tốc thống nhất tháp pháp sư cùng doanh trại, đồng thời dẫn một ngàn kỵ binh thành công nghiền nát toàn bộ 'Băng cướp' nhân cơ hội nổi lên hoành hành.

Và như thế, sau một trận hỗn loạn ngắn ngủi thì thành trì nhà Genk lần nữa được củng cố. Thế nhưng những chính sách của Johan khi mới vừa tiếp quản thành trì lại làm giới quý tộc phương Bắc sau khi thán phục tài năng của hắn lại phải nói rằng ngu xuẩn.

Giảm thuế cho nông nô, công nhiên tuyên bố bản thân là kẻ vô thần mà chỉ tín ngưỡng sự sáng tạo từ đôi tay của mình, hơn nữa, có những truyền lưu rằng kẻ này thông dâm thú nhân, đơn giản là thối nát trong thối nát. Cũng may, ở phương Bắc thì những quý tộc mới nổi hoặc những người ngu xuẩn như Johan cũng tương đối nhiều, mặc dù nhà Genk có thể nói là ngọn cờ tiên phong của sự điên rồ không thể tưởng tượng được này.....

Một ngọn gió lạnh lẽo thổi xuyên qua lớp quần áo và chạm đến da thịt của Johan, nó khiến cho hắn chợt rùng mình một cái, chợt ngước mặt lên nhìn bầu trời xám xịt đã bắt đầu rải những hạt tuyết li ti xuống mặt đất.

Mùa đông ở phương Bắc là một mùa mà ta chẳng thể ngờ được nó đến nhanh chóng sau chỉ vài ba ngày trước cuối thu, mặt đất rồi sẽ sớm phủ trong sương tuyết và sẽ không còn một sinh mệnh màu xanh lục nào còn tồn tại. Vào thời điểm này thì những thú nhân mà chủ yếu là những bộ tộc thuộc tầng chót bắt đầu điên cuồng tràn sang lãnh thổ của loài người, rồi bắt đầu những cuộc cướp phá liên miên không dứt.

Cũng không có lý do nào khác ngoài trừ bọn họ đã đói điên rồi...

Nhưng cũng vì thế mà Johan đưa Ri những miếng thịt khô mới nổi lên một tác dụng lớn là thành công trấn an những thỏ nhân. Cũng bởi thiếu nữ tai thỏ này sau khi nhận được thịt thì việc đầu tiên là chạy vào trong xe ngựa giơ cao thịt muối ra khoe khoang với những thỏ nhân khác, đồng thời nhét vào miệng những đồng tộc đói đến mức đi không nổi nữa của nàng.

Lúc này, một thiếu nữ trốn trong một lớp áo khoác dày nặng mới chầm chậm bước tới cùng Silvil. Nàng là Minna, vị pháp sư hợp cách duy nhất mà cha của Johan phải tiêu tốn đến một phần ba thu nhập của cả thành trì để nuôi nàng. Dĩ nhiên, đối phương cũng bị một hợp đồng dài lê thê trói buộc ở chỗ này khoảng ba mươi năm tiếp theo.

"Lãnh chúa, ngài lại mang về một đám thú nhân à? Ta vẫn không hiểu rằng bản thân vì sao phải hao tổn ma lực để trị thương cho những sinh vật này."

Minna nhìn Johan, nhăn mặt nói.

Cũng mới vừa nãy thôi, nàng đột nhiên đầu óc giống như được giải phóng khỏi xiềng xích, mà những vấn đề nan giải lúc đó đột nhiên trở nên vô cùng đơn giản, phảng phất như chỉ cần vài ba thí nghiệm là có thể ra được thành quả. Thế mà Silvil đột nhiên xông vào tháp pháp sư, buộc nàng phải đi chữa trị cho một đám thỏ nhân.

Đúng vậy, chữa trị cho nhân loại cũng coi còn được chứ bảo nàng chữa trị cho thú nhân thì đúng là Johan không hổ cái danh thối nát của hắn.

Nghĩ như vậy, Minna càng cảm thấy bực bội, liền cảm giác vui vẻ ban đầu cũng bay đến tận đẩu tận đâu.

"Vì bọn họ sẽ chết."

Johan đáp lại, hắn cũng không có nhiều lời với Minna vì biết thừa cái tính của 'Quý cô pháp sư' này.

"Được rồi, đám thú nhân đó ở đâu, làm gì thì làm mau mau để ta còn đi nghiên cứu."

Mà nghe vậy, Minna liền áp ngọn lửa giận của bản thân xuống, nàng cũng không phải là lần đầu tiên phàn nàn với Johan về việc trợ giúp thú nhân nên cũng không chống đối đến cùng.

Mặc dù Minna cho đến giờ vẫn không hiểu được Johan, vì theo như lẽ thường thì nam nhân trước mắt nàng hẳn phải hận thù thú nhân chứ không phải là như bây giờ.

"Lối này."

Silvil lên tiếng.

Sau đó nàng bước đi đến trước xe ngựa, cũng không có vẻ gì là cảm giác khó chịu với hương vị ở đây.

Nhưng 'Quý cô pháp sư' của chúng ta vừa bước đến xe ngựa thì khuôn mặt lại càng nhăn nheo hơn, nàng ngay lập tức vung tay lên hình thành một vòng ma pháp.

"Thanh tẩy."

Ngay lập tức, một ánh sáng vàng nhạt chậm chạp bao phủ lấy xe ngựa, nó nhanh chóng làm cho hương vị khó ngửi ở trên xe biến mất. Mà những vết bẩn trên người Ri cùng các thỏ nhân lúc này cũng biến mất, lộ ra những vết thương đang trong tình trạng xấu của một số thỏ nhân, cả Ri cũng có một vết bầm tím ở eo.

"Chữa trị."

Minna không dừng lại ở đó, nàng liền bắt đầu phép thuật thứ hai, nhưng phải đến một phút nửa thì vòng ma pháp mới hoàn tất. Và kết quả thì tương đối khả quan vì những thỏ nhân có vết thương nhẹ sau khi được thánh quang chiếu xuống lần thứ hai đã nhanh chóng được chữa khỏi, còn những thỏ nhân đang trong tình trạng nguy kịch cũng đã nhặt về một cái mạng.

"Tạ ơn."

Johan nói, ngay sau khi Minna hoàn tất công việc của mình.

Chỉ là Minna không đáp lại hắn mà nàng chậm rãi bước tới bên cạnh Ri, sau đó hơi khom người cho khuôn mặt đối diện với thiếu nữ tai thỏ, thanh âm lạnh lùng từ cổ họng của nàng vang lên.

"Nên nhớ, lãnh chúa cưu mang các ngươi không phải là vì lòng thương xót mà là hắn nhìn thấy các ngươi có giá trị, hãy khắc ghi thật sâu điều này vào trong trái tim của các ngươi và không bao giờ làm bản thân của mình trở nên vô giá trị."

"Minna."

Johan khẽ gắt.

"Lãnh chúa, mẹ ngài mất sớm, cha ngài chết trong tay thú nhân, và tôi không muốn thấy ngài chết trên pháp trường vì cấu kết với thú nhân đâu, ngài đã cho chúng quá nhiều quyền lợi rồi."

Minna quay đầu lại nhìn Johan, một đôi con ngươi màu lam nhạt óng ánh lên rồi biến mất.

Mà đối diện với thiếu nữ là một thanh niên trong bộ trang phục phổ thông của phổ thông của một quý tộc tằn tiện, thế nhưng khuôn mặt kiên nghị cùng khí chất tự tin của hắn không khi nào không ảnh hưởng đến người xung quanh.

Hắn là Johan Genk, một người kỳ hoặc đầy tài năng.

"Được rồi, tôi chỉ là một pháp sư, không phải một quan viên."

Cuối cùng, Minna thở dài một hơi, nàng nói.

Sau đó Minna xốc lên chiếc áo choàng dày nặng trên người, nàng nhanh chóng rời khỏi xe ngựa, hướng về phía tháp pháp sư mà bước đi.

"Silvil, Minna ngày hôm nay có vẻ bực bội, ngươi có biết vì sao không?."

Johan quay đầu về phía Silvil đang đứng trong góc xe ngựa, hỏi.

"Thưa ngài, tôi không biết...Nhưng có lẽ nàng ta đã đến 'Tháng'."

Silvil đáp, với một vẻ mặt chẳng hề bông đùa một chút nào.

"Được rồi, Ri, Nghe ta nói."

Johan đặt một tai lên vai thiếu nữ tai thỏ, hắn có thể cảm nhận được trái tim cùng thân thể của nàng đang run rẩy qua khả năng của một kỵ sĩ cấp Thanh Đồng.

Mà Ri lúc này đúng thực là đang sợ hãi, nàng phảng phất nhìn thấy mọi người gục ngã, rồi giống như rác rưởi bị tùy ý ném trên mặt đất. Thiếu nữ đã từng nghe nói rằng loài người chẳng thua gì lũ người sói, hay sư nhân, bọn chúng luôn rình rập chờ đợi một cơ hội ăn tươi nuốt sống các nàng như một thú vui.

Nghĩ như vậy, thân thể của Ri càng run rẩy mạnh mẽ hơn, nhưng đôi mắt sợ hãi của nàng vẫn bất khuất ngước lên khi tay của Johan đặt lên bả vai nàng.

"Ta, ta nhất định sẽ có giá trị."

Ri giọng khàn khàn nói.

"Lời Minna nói có đúng cũng có sai, nhưng ngươi hãy nhớ rằng nơi đây sẽ không khiến ngươi chịu đói, chịu rét, chịu cảnh áp bức bóc lột một ngày nào."

Johan nghe vậy liền vươn tay lên xoa đầu Ri, hắn nhẹ nhàng đáp lại nàng.

"Lãnh chúa! Đội du kích có tin khẩn! Có hơn một ngàn sài lang nhân đang tiến về phía lãnh địa của chúng ta."

Rồi đột nhiên, một tên lính ăn chạy đến lớn tiếng nói.

"Đừng lo lắng, các ngươi được chúng ta bảo hộ."

Johan trấn an Ri một lần nữa.

"Truyền lệnh của ta, tập hợp quân đoàn thứ hai."

Mà Silvil vừa nghe xong liền đáp lại.

"Thưa kỵ sĩ trưởng, tất cả đã sẵn sàng, nhưng lực lượng du kích muốn xin ý kiến của lãnh chúa về việc sử dụng vũ khí mới."

Tên lính đứng nghiêm, hắn nói trong khi giữ tư thế chào một cách nghiêm chỉnh.

"Vậy thì đi thôi, Silvil, vừa hay ta cũng rất tò mò về số liệu thực tế của lựu đạn độc cùng súng bắn tỉa của chúng ta."

Johan nói.