Ta Có Một Tòa Thành

Chương 5

Chương 5

Đêm đến, gió lạnh vẫn thổi. Những sài lang nhân bắt đầu đốt lửa trại từ những cành cây khô mà chúng kiếm được từ khu rừng gần đó, đồng thời, những thức ăn nướng bao gồm những 'Con mồi' mà chúng mới săn được gần đây. Đó là những thỏ nhân bị nhốt trong những chiếc lồng gỗ đẫm máu, bọn họ bắt đầu kêu la hoảng loạn khi một ai đó bị ném vào đống lửa, kèm theo đó là một tràng cười thích thú của chúng.

Đối với thú nhân, việc đem một bộ tộc thú nhân khác làm thức ăn là một chuyện rất đỗi bình thường, thậm chí đối với những chủng tộc thượng vị, tức là những thú nhân sinh ra đã có một thể chất vượt trội so với những thú nhân khác thì nó còn được coi là một thú vui của một cuộc săn bắn. Chính điều này làm cho những bộ tộc giữa thú nhân với thú nhân tại thế giới này chưa bao giờ có một sự đoàn kết chân chính nào trong suốt vô số năm lịch sử.

Nếu có, nó cũng chẳng qua là một sự thống trị bằng vũ lực cùng sợ hãi kéo dài không quá vài ngàn năm. Mà cứ như vậy, thú nhân trong mắt tất cả chủng tộc khác không thua gì một đám dã thú hung tàn là mấy, cho dù ở sâu trong phương bắc vẫn như cũ tồn tại một đốm lửa văn minh của chủng tộc này.

Nhưng ở những thảo nguyên bị cắt ngang bởi những dãy núi khổng lồ, nơi bàn tay của nhân loại đế quốc đã vươn tới thì những thú nhân với khả năng chiến đấu hung tàn vẫn còn sống trong thuở mông muội.

Mạnh được yếu thua, đó là quy tắc duy nhất của chúng.

Nó cũng thể hiện rõ khi những con sài lang nhân dáng vẻ lực lưỡng hơn những con khác ngồi xung quang một đống lửa to lớn ở trung tâm doanh trại, chúng được phục vụ thịt nướng, rượu và những trái cây còn sót lại trong rừng trong khi những con ở bên ngoài tranh nhau những miếng xương xẩu được vứt ra từ phía trung tâm.

Và, bọn chúng cứ thế cuồng hoan một cách thiếu cảnh giác trong tầm mắt của những lính du kích đang ẩn náu trong rừng, hay ít nhất là đối với những thú nhân trong lớp mặt nạ phòng chống khí độc. Bọn họ đã rất cẩn thận trong việc xử lý những sài lang nhân có thể cảnh báo cho một cuộc tập kích bất ngờ từ phía rừng.

Vào thời điểm này, Srade, Amity cùng Fox được giao nhiệm vụ thiết lập các cạm bẫy từ những sợi chỉ ngâm độc đủ để giết bất kỳ một ai ngay lập tức chỉ với một vết xước nhỏ. Chúng cũng đã được bôi một thứ dung dịch đặc biệt có thể nhận diện qua mắt kính của mặt nạ. Mà nếu như ta nhìn một cách toàn cảnh lên khu rừng ở bên cạnh doanh trại của sài lang nhân thì những sợi tơ này được phân bố một cách dày đặc, trong đó, có một con đường hướng thẳng ra bìa rừng là không có loại cảm bẫy chết người này thôi.

Tuy rằng con đường đó dẫn tới bìa rừng nơi Silvil cùng năm trăm kỵ binh của nàng ta đang đóng quân.

"Đã xong."

Srade nói, sau khi nàng đã bố trí những sợi dây một cách khéo léo dùng để cứa cổ của một sài lang nhân nếu như chúng vấp ngã bởi những sợi dây khác.

Thế nhưng ở bên kia, Amity lại rất hứng thú với những hoa quả trong gốc cây cổ thụ, có lẽ đây là ổ của một con khỉ Oran nào đó dùng để cất trữ trái cây. Đáng tiếc, Amity không mang theo hũ để chứa dung dịch ngọt ngào trong gốc cây cổ thủ này nên nữ miêu nhân lại chăm chú lại trong công việc đặt bẫy của mình, và nó là một thứ hổ lốn chẳng bẫy được một con thú nào nếu như đây là một chuyến đi săn.

Còn Fox, nàng ta vẫn luôn rất rành rọt trong việc sử dụng bẫy nên thường thường ôm đồn luôn công việc của Amity vào những vấn đề cần đầu óc.

Có thể nói rằng đây là một tổ đội kỳ dị trong lực lượng du kích khi bọn họ có thể duy trì một tỷ lệ thành công cùng điểm số cao trong vô số cuộc kiểm tra, hay nhiệm vụ trong suốt khoảng thời gian kể từ khi thú nhân được cho phép tham dự vào quân đội.

"Fox, bên ngươi xong chưa?."

Srade bước đến bên cạnh Amity rồi tát vào đầu nàng ta một cái, lại quay sang Fox vẫn còn đang loay hoay chỉnh lại mớ hổ lốn của Amity, giọng trầm thấp hỏi.

"Đã hoàn tất, nhưng mà..."

Fox nhẹ nhàng đáp lại.

Sau đó, nàng ta rút thanh kiếm ngang hông ra, mạnh mẽ ném vào nơi Amity đang đứng.

"Meo~."

Mà Amity lúc này dường như biết trước liền hơi nghiêng đầu một cái, vừa vặn để thanh kiếm của Fox sượt ngang mặt.

Keng!.

Rồi một thanh âm thanh thúy vang lên, một đạo bóng đen xuất hiện ở một gốc cây cách đó không xa vội vã nâng kiếm lên đỡ, nhưng vì Fox ném là cả một thanh kiếm, lại là đòn bất ngờ khiến cho hắn hơi mất đà. Chính điều sơ sẩy này mà một thanh dao găm trong tay nữ miêu nhân đã chặn ngang cổ họng hắn sau một cú quay người cùng một phát nhảy vọt yên ắng.

"Meo~, ngươi nên nói thật."

Amity nói.

Mà đối phương lúc này vừa định mở miệng thì con dao trước mắt của hắn đột nhiên rơi xuống, rồi năm ngón tay của Amity ngay trước khi hắn kịp phản ứng lại đã lao tới bóp chặt cổ họng khiến cho kẻ này bản năng hở miệng ra, đồng thời, bàn tay còn lại của nàng đâm thẳng vào họng, chặn lại cơ hàm của hắn rồi móc lưỡi lên.

"Meo~, không có giấu răng độc, hay ám khí dưới lưỡi."

Amity nói, rồi nàng rút bàn tay ra.

"Khục, khục, khục."

Chỉ là thủ pháp hung tàn của Amity khiến cho đối phương cúi người xuống, mạnh mẽ ho khan.

Rồi đến khi hắn ngẩng mặt lên liền thấy bên cạnh mình là hai cây bơm kim tiêm chứa đầy hai loại dung dịch màu tím đặc cùng màu xanh lục óng ánh trong ánh sáng mơ hồ của khu rừng.

"Ừm, ta nói cây bên phải là ruột gan ngươi sẽ nhão nhoẹt, còn cây bên trái là da dẻ ngươi sẽ thối rữa. Vậy nên nha, đừng có nói dối."

Srade ngồi xổm, nàng cầm hai cây kim tiêm huơ huơ trước mặt người thần bí, lời lẽ vẫn như cũ âm trầm.

"Nightingale..."

Đối phương thấy vậy liền nén cảm giác khó chịu của cổ họng, cố gắng nói rõ từng chữ.

"Meo~ Meo~ Ngươi phải chứng minh nha."

Mà nghe cái tên này thì Amity năm ngón tay hơi lỏng xuống, nàng nói.

"Amity, Srade và Fox, mã số tiểu đội EKD, nhiệm vụ sử dụng bom khí độc cùng bom hóa chất phục kích tại địa điểm số ba."

Người của Nightingale nhanh chóng đáp lại.

Lúc này, cả Amity cùng Srade quay đầu lại nhìn Fox.

"Hắn nói chính xác, là quân đội bạn, hơn nữa là lực lượng Nightingale phụ trách việc ở trong thành phố."

Fox gật đầu một cái, nàng nói.

"Ah, giống như Amity bắt nhầm người rồi...Meo~"

Amity nghe xong liền gỡ mặt nạ ra, khuôn mặt của nàng đầy vẻ tiếc nuối.

"Người giám sát, ngươi không thể giận Amity nha, Amity cùng với Srade và Fox hông có tội, chỉ cần ngài không đăng báo với cấp trên thì ngài muốn gì Amity cũng chiều nha, mèo ~meo~."

Sau đó, nàng ngồi xuống, giọng nhu mềm y chang như một con mèo dễ thương đang lấy lòng một vị chủ nhân tàn ác không cho nó ăn ba ngày liền.

Phảng phất, cái điệu bộ hung ác của Amity vừa rồi chỉ là một ảo ảnh.

Tất nhiên, người của Nightingale bây giờ chính là dùng loại ánh mắt của chuột thấy mèo khi nhìn về Amity. Nói thật, nữ miêu nhân này trong tổ ba thú nhân tuyệt đối thuộc dạng hung ác nhất, bình thường nhìn nàng có vẻ như là một con mèo đần nhưng đụng chuyện là sẽ thấy rõ bản chất thú nhân của nàng còn lại bao nhiêu.

Rồi đột nhiên, một thân ảnh khác xuất hiện với một tông giọng khàn khàn.

"Chuyện này đến đây là kết thúc, người giám sát chỉ có quyền ghi hình, không có quyền giải thích với binh sĩ."

Đó là một người cao lớn vạm vỡ ẩn trong một bộ quần áo đen kịt, nhưng, cả Srade, Fox và Amity đều không phát hiện hắn đến gần. Tất nhiên, cả ba thú nhân lúc này đều thở ra một hơi.

Bởi vì người trước mắt bọn họ coi như là người quen, thuộc về một số ít người đối xử tốt với thú nhân tại thành Genk trong khi phần lớn đều tỏ ra thái độ làm việc chung chung.

"Chú Night, Amity muốn ăn thịt khô!."

Mà Amity vốn còn đang làm chút giao dịch không thể nói ra được liền ngay lập tức nhào người lên, vui vẻ nói.

"Các ngươi còn nhiệm vụ, và tất cả điều các ngươi làm bây giờ sẽ được gửi cho lãnh chúa."

Night giọng vẫn khàn khàn nói, trong từng câu chữ không hề có một chút tâm tình nào.

"Vâng!."

Cả ba thú nhân đồng thành, rồi các nàng liền phi người cắm đầu cắm cổ rút lui khỏi chỗ thị phi này.

"Khụ, khụ, khụ, ngài đúng là quen biết rộng..."

Mà người của Nightingale sau một hồi lâu, khi cả ba thú nhân khuất dạng thì mới vừa ho vừa nói.

"Hừm...Các nàng ở đội du kích cũng thuộc hạng cao, hơn nữa quá khứ khá là đặc biệt. Sao? Ngươi tức giận?."

Night đáp lại.

"Vậy thì không, dù sao thì ngài đã dạy chúng tôi rằng sự thất bại trong tay người nhà vẫn hơn là địch nhân, mà tôi bị như vậy là do bản thân yếu ớt."

"Vậy nên, việc ở đây xin giao cho ngài."

Người của Nightingale nhàn nhạt nói, rồi hắn đứng dậy, cúi đầu chào liền một lần nữa biến mất.

"Hừm..."

Lúc này, dưới ánh sáng nhàn nhạt của đêm tối trong khu rừng, Night trầm ngâm một chút, rồi hắn cũng biến mất.