Chương 116. Móc lốp.

Phục Hưng

Chương 116. Móc lốp.

Chương 116. Móc lốp.

Cửa Bắc Cư Dung quan, mỗi giây mỗi phút đều có người chết, máu tươi tưới đỏ trường thành, đao quang kiếm ảnh, pháo thanh liên hồi, tiếng hò hét, kêu rên vang vọng cả vùng. Bên cửa Nam, binh lính lo lắng ngóng trông, không biết chiến sự đang ra sao, đang mùa đông mà mồ hôi chảy đầy tay, cả quan lẫn lính sắt mặt nghiêm trọng, muốn chạy đến trợ chiến nhưng cũng không thể. Đúng lúc này, trên tháp cao, chuông kêu liên hồi.

‘Có người tới." Lính canh gọi vọng xuống dưới.

Binh lính tất bật chạy vào vị trí, tay nắm chặt vũ khí, mắt đăm đăm nhìn những chấm đen đang lại gần. Gần, gần hơn nữa, cuối cùng cũng nhìn rõ, một đội quân tầm khoảng 2 ngàn người đang vội vã chạy đến. Trông quân phục thì có vẻ như là lính Đại Minh. Tên tướng Minh thầm thở ra, may mắn không phải địch, dẫu vậy, y cũng không ra lệnh mở cửa, chưa biết rõ kẻ đến là ai, tự ý mở cửa thành là hết sức ngu xuẩn.

Chỉ 5 phút sau, đám lính chạy đến, ai đấy mồ hôi nhễ nhại, quần áo xộc xệch, thở chẳng ra hơi.

"Quân Bảo Định phủ tới tiếp viện, mau mau mở cửa." Một tên nhìn quần áo có vẻ là bách phu trưởng hét lớn. Giọng của y đúng giọng dân vùng Hà Nam, không sai đi đâu được.

"Tướng chỉ huy của các ngươi đâu mà một bách phu trưởng như ngươi lại mở lời." tướng Minh trên thành lâu vọng xuống hỏi.

Tên bách phu trưởng che tay nheo mắt nhìn, nhận thấy tên đáp lời là hạng tướng tá, có hàm có phẩn hẳn hỏi nên cũng có phần cung kính hơn.

"Bẩm tướng quân, bọn ty chức là quân Bảo Định phủ nhận lệnh đến chi viện cho Cư Dung quan. Quân đi 5000 do Tuyên võ tướng quân Thích Kế Định làm chỉ huy nhưng nửa đường bị tặc binh phục kích, chết chết thương thương, quân sĩ chia cắt, thất lạc cả. Số 1762 binh sĩ này là do thuộc hạ gom lại được, vội vã chạy tới báo tin." Tên bách phu trưởng chắp tay nói.

"Tuyên võ tướng quân tòng tứ phẩn, đã là không nhỏ, vậy mà bị tặc binh phục giết, chẹp chẹp" tên tướng Minh trên thành nói, hắn mới chỉ là tòng ngũ phẩm. Nói rồi lại nhìn đám lính kia, đúng là tàn tạ, tên nào tên đấy mặt mũi nhá nhem, quần áo dính đầy máu, có mấy tên đao còn không có vỏ, quả là thảm. Đám này đến không biết là viện quân hay là gánh nặng đây, nhưng thôi, có còn hơn không.

"Nhìn dáng người lính của ngươi, trông có vẻ không giống người phương Bắc."
Tên tướng Minh gặng hỏi.

"Dạ bẩm, quả là như vậy. Đám này phần nhiều là tân binh vùng Phúc Kiến, thường sẽ vào thủy quân nhưng không hiểu tại sao năm nay lại phân đến Bắc Trực Lệ ạ, chuyến trước rét đậm, không ít tên không chịu được khí hậu mà chết." tên bách phu trưởng được thể ca thán.

"Chắc hoàng thượng lường trước được người Nguyên không an phận đây mà. Thì đành, người phương Bắc chúng ta xuống phía Nam cũng không chịu nổi nóng bức mà sinh bệnh đấy thôi. Không phục khí hậu, dễ hiểu. Vào thành đi, chiến sự căng thẳng, các ngươi đến rất kịp lúc."

"Quân đâu mở cửa, cho đám lính Bảo Định này vào nghỉ. Đi báo tin cho Viên Sùng Khánh tướng quân, viện binh đã đến, mặc dù chỉ có hơn ngàn người." tên tướng Minh ra lệnh.

"Rõ!"
Cánh cửa gỗ dày nặng từ từ được mở ra, phía sau cũng có không ít cản mã, công sự, xem ra đám biên quân này rất cẩn thận, đề phòng cả việc bị quân Vạn Xuân đánh úp từ phía Nam.

Đám tàn binh Bảo Định phủ nhanh chóng vào thành, ai đấy đều mệt mỏi, không nói lên lời, chỉ có đôi ba nhóm nhỏ thì thào nhau bằng mấy câu tiếng, nghe kỹ thì có vẻ giống tiếng vùng Chiết Giang, Phúc Kiến. Cùng là tiếng Hán nhưng đám biên quân cũng chẳng nghe hiểu. Thời này, chưa phổ biến tiếng phổ thông, dân chúng Đại Minh hầu như chỉ dùng phương ngôn địa phương, dân vùng này đến vùng khác không nghe hiểu ngô khoai gì cũng là bình thường.

Cửa Nam chỉ có cổng thành, không có ủng thành, phải thôi, quan ải là để chống lại dân du mục phương Bắc, xây ủng thành ở phía Nam làm gì, thừa tiền đâu? Cho đến khi người Vạn Xuân vượt biển đến, biên quân Đại Minh có chết cũng không thể tưởng được mình sẽ bị tấn công từ phía sau, bởi vậy, so với cửa Bắc, về cả tường thành lẫn các cơ quan phòng ngự ở cửa Nam đều sơ sài. Đám lính Bảo Định nhanh chóng qua cổng vào được phía bên trong Cư Dung quan.

"Chia ra nghỉ ngơi, tìm nước uống, có thêm tí đồ ăn càng tốt. Ta đi gặp tướng thủ thành." Tên bách phu trưởng khệch khạng ra lệnh, vào được trong thành, hắn cả người đều thả lỏng. Đám lính mau chóng tản ra, kẻ ngồi bệt xuống đất mà nghỉ, kẻ đi lân la làm quen, xin nước, khổ lỗi ông nói gà, bà nói vịt, không ai hiểu ai, thi thoảng có bắn ra được mấy câu tiếng Bắc Bình đám lính Cư Dung quan mới hiểu, mới biết đường mà cho nước uống. Hơn nghĩn quân nhanh chóng tản mạn ra khắp nơi.

Tên bách phu trưởng dẫn theo chục tên nữa to lớn vạm vỡ, cố sức mà leo lên lâu thành, nhìn trang bị thì bọn này bét nhất cũng thập trưởng không thì cũng là thân binh của các tướng, mặc giáp nặng thế kia cơ mà. Chắc lên thành lâu báo cáo, kể khổ thôi, đám biên quân xung quanh nghĩ thầm.

"Bẩm tướng quân, tình hình chiến sự ra sao rồi. Đã có viện quân các nơi đến chưa ạ?" tên bách phu trưởng chắp tay, cung kính hỏi.

"Tình hình căng lắm, bọn Bắc Nguyên cường công từ sáng tới giờ. Tiếp viện cũng chẳng thấy đâu, các ngươi là nhóm đầu tiên. Ta e có chuyện chẳng lành." Tên tướng thủ thành đáp.

"Cũng phải, bên Bắc Bình thế giặc còn mạnh, thuộc hạ nghe tin không ít nơi đều bị tấn công. Phía trước có đội quân hơn vạn người của Hà Gian đến chi viện cũng bị đánh chặn, hơn vạn quân không biết còn được mấy người."

"Tình thế này thật tà hồ mà. Chỉ mong đến đầu xuân thế cục ổn định lại. Thôi các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, chắc chỉ chốc nữa sẽ bị kêu đi trợ chiến."

"Bẩm tướng quân, ty chức có một yêu cầu nhỏ, mong được tướng quân cho phép."

"Nói đi." Tên tướng Minh mất kiên nhẫn.

"Xin mượn đầu tướng quân chơi." Nói rồi, tên bách phu trưởng lập tức lao tới, quật ngã tên tướng Minh ra, dao găm xuất hiện trên tay như phép ảo thuật, cắm thẳng vào cổ tướng địch, một dao dứt khoát, máu phun xối xả. Tên tướng Minh bị bất ngờ, chưa kịp ú ớ gì đã chìm vào bóng tối.

Tên bách phu trưởng vừa ra tay, đám hộ vệ đi cùng cũng động, nhanh như cắt nhảy ra đạp mạnh vào người đám thân binh, đao ra khỏi vỏ, thấy người là chém, không cho giặc có thời giờ phản ứng. Chỉ mấy giây ngắn ngủi, tên tướng Minh thủ thành cùng đám thân vệ đã chết không kịp ngáp, trước ánh mắt kinh ngạc của lính thủ thành Cư Dung quan.

"GIẾT!" giải quyết xong tên tướng thủ thành cùng thân vệ, tất cả hét lớn, xách đao lao thẳng về phía đám lính Minh còn ngơ ngác. Đao ra người chết. Do đánh bất ngờ, không ít tên lính Minh chưa kịp phản ứng đã bị chém gục. Chỉ thoáng qua mấy giây, lính Minh hồi thần, rút gươm ra mà quyết chiến. Đám lính "Bảo Định" trên lâu thành không ham tấn công mà co cụm lại với nhau phòng thủ chờ viện binh, lính Minh tuy đông hơn nhưng cũng chưa ăn được.

Tiếng hô giết vừa ra như một phát pháo hiệu. Lính "Bảo Định" đang tản mạn bên dưới xin nước, xin đồ ăn thì bỗng rút dao găm đâm chết những tên lính Minh không đề phòng bên cạnh.

Chẳng biết từ bao giờ, quân "Bảo Định" trong lơ đãng đã tiếp xúc đến các vị trí phòng thủ của quân Minh. Trên thành lâu vừa động, dưới cũng đáp lại liền, lúc đầu thì dùng dao găm, ám sát quân Minh không kịp trở tay, số chết dưới dao găm quân "Bảo Định" dễ phải đến trăm người. Đâm xong, dao không buồn rút, lập tức lấy chiến đao, giáo nhọn ra chiến, lao thẳng về phía lính Cư Dung quan. Một trận chiến bất ngỡ nổ ra ở cửa Nam.

Quân Minh ở cửa Nam vốn không nhiều, chỉ khoảng một hai nghìn người, chúng cũng không có đề phòng gì với quân "Bảo Định" bởi vậy khi bị bất ngờ tấn công, tử thương vô số, không ít tên lính Minh đến lúc ngã gục dưới đất vẫn không hiểu được tại sao quân ta lại đánh quân mình, sao lính "Bảo Định" lại ám toán lính Cư Dung.

Quân "Bảo Định" nhanh chóng chạy lên yểm trợ đám bách phu trưởng trên lâu thành, đồng thời chiếm giữ cổng thành. Cửa gỗ dày nặng từ từ được mở ra dưới ánh mắt tuyệt vọng của đám lính Minh đang vất vả chống đỡ. Cổng thành mở, một loạt pháo hiệu được bắn thẳng lên bầu trời, những phát pháo hoa màu đỏ bay lên cao rồi nở rộ, đứng xa cách vài dặm cũng dễ dàng nhìn thấy.

"ẦM ẦM ẦM ẦM" âm vang từng hồi như động đất, không mất bao lâu, sau những cánh rừng mãi xa, hàng ngàn hàng vạn kỵ binh xuất hiện, phi nhanh về phía Cư Dung quan. Hàng vạn kỵ binh xung phong, thanh thế to lớn rầm rộ, đứng trên thành lâu nhìn xuống kỵ binh đông nghìn nghịt, phủ kín mặt đất vó ngựa như muốn dẫm nát đại địa, sát khí tận trời. Lính Cư Dung quan đang vất vả chiến đấu hòng cướp lại tường thành, nhìn thấy cơn lũ sắp thép Vạn Xuân ập tới, sắc mặt hôi bại, không ít kẻ đã muốn vứt bỏ vũ khí, cướp đường mà chạy…..chúng chiến đấu trong tuyệt vọng, không biết tuyến phòng thủ tâm lý này có thể trụ được bao lâu, khi mà vó ngựa càng ngày càng gần, như muốn đạp thẳng vào trái tim chúng.

Kỵ binh Vạn Xuân bất ngờ xuất hiện sau lưng thì trận chiến này cũng đến hồi kết. Gần hai ngàn binh lính trá hàng cướp cổng thành, kỵ binh thừa cơ phi nhanh tiến vào chiếm lĩnh, đánh thẳng vào lưng quân Minh. Hai mặt thọ địch, quân Minh ở Cư Dung quan có phép tiên cũng không thể nào xoay ngược tình thế được.

Dù tìm chỗ hiểm mà thủ thì cũng không thể chống lại sự tấn công từ 2 mặt, phía Bắc người Nguyên hung hãn không sợ chết, phía Nam kỵ binh cùng đặc công Vạn Xuân kiêu dũng thiện chiến, trang bị tinh mĩ. Quân Minh liều chết phản kháng nhưng bại cục đã định, khi đội kỵ binh đầu tiên vào được trong thành thì tuyến phòng thủ tâm lý cũng hỏng mất, số lớn lính Minh vứt vũ khí cướp đường mà chạy.

Binh bại như núi đổ. Quân Vạn Xuân tiến đến thẳng tay mà chém giết, diệt sạch bất kỳ sự phản kháng ngoan cố nào. Thành Nam thất thủ. Kỵ binh xuống ngựa, tiến nhanh về phía Bắc, dọc đường đi, binh lính, dân phu Đại Minh chết như ngã dạ. Quân Minh đang vất vả chiến đấu thấy sau lưng có địch, mặt như chết cha chết mẹ, bất chấp quan tướng có kêu gọi như thế nào cũng không thể thay đổi được, không ai còn có tinh thần chiến đấu nữa.

Chưa đến nửa ngày, Cư Dung quan, một trong 3 quan ải quan trọng nhất trên toàn tuyến Vạn lý trường thành thất thủ. Cánh cửa Trung Nguyên mở rộng, đón chào người Bắc Nguyên tiến vào. Cuộc chiến bước sang một trang hoàn toàn mới.