Chương 121. Dạo đầu.

Phục Hưng

Chương 121. Dạo đầu.

Chương 121. Dạo đầu.

Đại quân Bắc Nguyên xuất hiện.
Người chưa đến nhưng khí thế đi trước, chỉ nhìn quy mô, sự rung động mà quân Nguyên mang đến khiến trận hình nghiêm mật của Đại Minh cũng có đôi phần run sợ. Phía trước, những kỵ binh Mông Cổ, những chiến binh tinh nhuệ nhất trên lưng ngựa, nỗi khiếp sợ một thời của cả thế giới xuất hiện.

Quân đi đông như kiến, qua lại như gió, khắp một phương trời là tiếng người hét ngựa hí, những tiếng la hét thích thú của người thợ săn tài ba trước con mồi. Phô thiên cái địa đều là kỵ binh Bắc Nguyên. Đội hình dàn hàng ngang, kéo dài hàng chục dặm, chiến mã rải bước phi đến, guốc sắt giẫm tan nền đất, bình bịch, bình bịch như đạp thẳng vào tim binh lính Đại Minh.

Nếu vạn người xung phong thanh thế đã rất to lớn thì vạn kỵ xung phong không khác gì rời non nấp bể, ở đây, người Nguyên mang tới hơn mười vạn kỵ binh. Mười vạn kỵ binh, một con số quá khổng lồ ở cái thời đại nông nghiệp này, tưởng chừng như có thể nhấn chìm, đạp đổ mọi thành trị, giết chết, giẫm bẹp bất kỳ kẻ nào cả gan chặn đường.

Quân Minh tinh nhuệ, đứng trước 10 vạn kỵ binh mà không lùi lại chạy trốn nhưng khí thế đã giảm đi mấy phần. Về phần khí thế, chưa đánh trận nhưng người Minh đã kém hơn rồi. Chu Đệ trên đài cao sắc mặt khó coi, thanh thế quân Nguyên quá lớn, quả không thể coi thường.

"Đại pháo vào chỗ, phải đập tan cái uy, cái khí thể của bọn mọi Hung này." Chu Đệ ra lệnh.

"Rõ!" Ngay lập tức, lệnh kỳ được phất, trống trận quân Minh nổi lên từng hồi.

Từng hồi trống trận dục dã hòng đánh thức sĩ khí của quân Minh, đánh bại sự sợ hãi mà người Nguyên vừa mang đến. Bộ binh tách ra, để lộ trận địa pháo phía sau, hàng trăm họng pháo đen ngòm chĩa thẳng về phía đại quân Bắc Nguyên, sẵn sàng khạc ra lửa bất kỳ lúc nào.

Khoảng cách hai bên chỉ còn 1 dặm, thêm vài bước nữa, người Nguyên sẽ nằm trong tầm bắn. Đúng lúc này, quân Nguyên dừng lại, không tiến thêm nữa. Không khí chiến trường như cô đặc lại, áp lực vô cùng lớn, kẻ yếu tim có lẽ chịu không được.

"GIẾT!" tướng đi đầu quân Nguyên vung đao hét lớn.

"GIẾTTTTTTTTTTT" Vạn quân đáp lời, chân thúc vào bụng ngựa, lao thẳng về phía quân Minh.

"ẦM ẦM ẦM" mặt đất rung lắc dưới vó thiết kỵ, bụi cát mịt mờ, sát khí tận trời. Quân Nguyên ầm ầm lao đến, đao kiếm sắc lạnh, như một cơn cuồng phong sắt thép, chuẩn bị thổi tan trận hình Đại Minh.

"GIỮ VỮNG. GIỮ VŨNG. KHÔNG ĐƯỢC LUI LẠI." Quan trướng đại Minh hét khản giọng, bất chi bất giác, binh lính hơi lui về sau một bước. Khí thế đợt xung phong của mấy vạn kỵ binh Mông Cổ không phải nói chơi.

Đằng sau, đốc chiến rút ra chiến đao, mắt lăm lăm nhìn lưng binh lính Minh đứung trước, kẻ nào dám quay đầu chạy sẽ lập tức bị chém chết, không nghe bất kỳ lời giải thích nào hết.

« BẮN! BẮN! » lệnh vừa phát.

« ẦM ẦM UỲNH UỲNH » hàng trăm tiếng nổ chát chúa, đinh tai nhức óc phát ra từ phía trận địa pháo quân Minh. Ánh lửa, khói thuốc súng phun ra như thác, ngỡ muốn nuốt luôn mặt trời. Hàng trăm quả cầu sắt xé gió lao ra, bay thẳng về phía đội hình xung phong của kỵ binh Bắc Nguyên.

« GIẾT! HÚ HÚ HÚUUUU » bất chấp tiếng nổ như trời sập, quân Nguyên vẫn điên cuồng lao đến. Ngựa Nguyên sớm đã quen với tiếng nổ, không còn bị giật mình hất văng kỵ sĩ xuống dưới như xưa rồi. Bất chấp mưa bom bão đạn, kỵ binh gia tốc lao thẳng về phía quân thù.

Mưa sắt ập xuống, cày tung mặt đất. Kỵ binh tinh nhuệ nhất đối mặt với quả cầu sắt cũng thành bãi thịt nát, cả người cả ngựa không thể sống nổi, chết không kịp ngáp. Đội hình dày đặc của quân Nguyên dưới làn mưa đạn, tổn thất một mảng lớn, chết chết thương thương vô số, người ngã ngựa đổ. Số đen đủi bị chết này trở thành chướng ngại vật, cản bước tiến của đồng đội.

Kể thì dài nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong giây phút, mưa đạn sắt quân Minh sao cản nổi vó ngựa Bắc Nguyên. Kỵ binh vẫn tăng tốc tiến lên, chẳng mấy chốc mà áp sát được đội hình Đại Minh.

« GIỮ CHẶT! GIỮ CHẶT! » tiếng hô hét hết lần này tới lần khác, binh lính Đại Minh cắn răng nắm chặt ngọn giáo, mặt đất dưới chân đang rung lắc hay chân của họ đang sợ mà phát run, không ai biết. Cả quân lẫn tướng, tim như bị bóp nghẹ lại, cố há mồm ra mà thở nhưng không được, cứ ngỡ bị thứ gì kẹt cững lại.

Đằng sau, giám quân áp sát, đao lạnh vô tình. Chúng chăm chăm nhìn đám lính phía trước, đợi xem tên nào dám lùi lại hay không. Trước có giặc mạnh, sau có giám quân như thú dữ, binh lính Đại Minh bị kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, đành cố sức mà đứng lại, bất chấp sự sợ hãi. Mặc cho nước tiểu, chất thải đầy quần, lúc này không ai có thể chê cười chúng cả.

Nhưng đâu phải tên nào cũng cắn răng chịu đựng được, có không ít tên ngồi bệt xuống đất, hỏng mất khóc lớn, hoặc đơn giản là quay đầu định chạy. Đối với những kẻ như vậy, kết cục của chúng là một phát chém cụt đầu từ vị trí giám quân. Xung trận mà dám phá đội hình, tội đáng muôn chết. Máu tươi tưới đỏ mặt cỏ phía dưới, phun lên cả đồng bạt bên cạnh. Thứ máu nóng như tát vào mặt, đánh thức những tên lính bên cạnh, khôn hồn thì đừng vững, không thì chỉ có đường chết. Chết một cách nhục nhã nhất.

« CUNG THỦ. HỎA THƯƠNG BINH ĐÂU. BẮN, BẮN ĐI LŨ PHẾ VẬT" quân Minh trước trận gào thét, kỵ binh Bắc Nguyên ngày càng gần rồi.

"BẮN! BẮN THẬT LỰC" tướng Minh vung vẩy bội kiếm ra lệnh.

« ẦM ẦM
PHIU PHIU PHIU » từ phía sau, một trời mưa tên bay đến, đổ ập vào đội hình xung phong của kỵ binh Bắc Nguyên. Cùng với đó là hàng ngàn tiếng nổ ầm ầm, nhỏ hơn tiếng đại bác nhưng không thể khinh thường, những viên bi sắt tai ác bay nhanh đến, phá tan lớp giáp sắt của kỵ sĩ, dễ dàng đục thủng ngực ngựa chiến.

Đại bác uy thế to lớn nhưng sát thương bao trùm phải kể đến cung tên cùng hỏa thương. Cơn mưa tên đạn cướp đi sinh mạng của không biết bao nhiêu lính Bắc Nguyên.

Trước trận, người ngã ngựa đổ, người này ngã xuống, người sau tiến lên, rồi lại ngã xuống, không khác gì một cuộc đồ sát quy mô lớn, máu người máu ngựa hòa lẫn vào nhau, tưới đỏ nền đất. Người Nguyên điên cuồng đến vậy sao, bất chấp thương vong, muốn đục thủng hàng phòng ngự của quân Minh?

Cung kỵ đâu rồi?

Cung kỵ đâu mà không đáp lại?

Cung kỵ ở đây!

Kỵ binh Mông Cổ há phải loại gà đất chó cảnh, mặc cho quân Minh sâu xé. Có đến có đi mới phải đạo, cung kỵ Bắc Nguyên lập tức đáp lại. Một trời mưa tên xé gió lao đến, đổ ập vào trường thương binh quân Minh trước trận.

Đám lính mặc giáp đơn giản với ngọn giáo dài, không có lá chắn bảo vệ làm sao để cản được mưa tên Bắc Nguyên. Quân Minh trúng tên chết như ngả rạ, đè cả lên nhau, tên đâm tua tủa trên đất mà ngỡ nấm mọc sau mưa, đâu đâu cũng thấy. Tiếng kêu, tiếng gào thảm thiết vang vọng cả một phương trời. Các phương trận nơi xa cũng nghe rõ mồn một, binh lính toát mồ hôi lạnh, nắm chặt binh khí, chờ đợi vận mệnh buông xuống.

Mưa tên đến nhanh mà đi cũng nhanh. Đấy là mưa tên của quân Minh, còn về phía Bắc Nguyên, nó dai dẳng như không có điểm dừng, cứ lũ lượt mà chụp xuống đầu quân lính Đại Minh.

Tên nhiều đấy, nhưng quân Minh còn nhiều hơn. Kẻ này ngã xuống, kẻ khác lên thay, cuồn cuộn như nước lũ, không phút ngơi nghỉ, những tấm khiên gỗ lớn, cao bằng người trưởng thành được chuyển lên trước trận, che chắn bớt phần nào tên đạn quân Nguyên. Chỉ đỡ hơn một phần thôi, quân Nguyên không bắn thẳng mà bắn hình cầu vồng, có thể vọt qua tường khiên mà ập xuống quân đội phía sau.

Khiên lên, hỏa thương thủ mất tầm bắn đành phải nhường chiến trường cho cung thủ, cung thủ Đại Minh tuy đông nhưng sao so được với người Nguyên. Quân Nguyên, ai ai đều có thể trở thành một cung kỵ cừ khôi. Về mặt này, người du mục áp chế hoàn toàn các tộc người định cư.

Hai bên đối bắn, kỵ binh Bắc Nguyên qua lại như con thoi, chạy dọc trận hình đại quân quân Minh, vừa chạy vừa bắn, không biết mỏi mệt. Đây là một chiến thuật thường thấy của dân du mục, làm mềm khối phòng thủ của quân địch, khi nào chúng mất ý chí thì một đao kết liễu, dùng trọng kỵ mà đục tung rồi lao vào tàn sát. Chiến thuật này không có gì là mới cả nhưng dùng trăm ngàn năm không lỗi, các đội quân lớn đương thời tìm muôn vàn cách mà chưa thể phá giải triệt để.

Khắp chiến trường là tiếng la hét, chửi rửa, tiếng vun vút rợn người của mưa tên cùng với đó là tiếng pháo, trống trận, tiếng võ ngựa gõ vào nền đất. Đại pháo quân Minh bắn không ngơi nghỉ, bắn đỏ nòng tạc thang hòng ngăn chặn đợt xung phong của quân Nguyên nhưng quá khó. Người Nguyên dai như đỉa, lại hết sức liều mạng, dù bị pháo bắt tên xuyên vẫn không chịu lui về nửa bước, cứ vờn quanh trận hình Đại Minh.

Hai bên lăn xả vào nhau chém giết, giết địch một nghìn tự tổn tám trăm, không ai ăn ai. Quân Nguyên cơ động nhanh, giảm được phần nào thương vong nhưng quân Minh pháo mạnh, tên nhiều, binh lính càng vô kể, quân Nguyên mài thế nào cũng không sụp. Cứ đà này, cứ mài nhau như vậy thì người Nguyên chỉ có chịu thiệt mà thôi. Vốn người Nguyên cũng không nhiều nhặn gì.

Hai bên quần thảo cả tiếng đồng hồ, người chết người bị thương vô số, mặt đất ngập trong máu đỏ, tí tách chảy xuống đất trũng mà tạo thành ao tù. Binh lính bị thương, ngựa chiến cụt chân kêu la, rên hí như ai như oán. Tiếng kêu rên này theo gió lớn mang đi thật xa, dân chúng các thành trấn xung quanh đều nghe thấy, nghe mà rợn cả người.

Thời gian từng phút, từng giây trôi qua, một ngày, một tuần, một năm, một đời hay vô tận, không biết nữa, không biết thời gian bao lâu rồi. Binh lính Đại Minh như chết lặng, nhìn đồng đội người trước người sau ngã xuống mà vô cảm, không có sức lực kêu hét.