Chướng 128. Bắc chiến đại thắng.

Phục Hưng

Chướng 128. Bắc chiến đại thắng.

Chướng 128. Bắc chiến đại thắng.


Chu Đệ cũng hoảng hồn trước diễn biến của cuộc chiến, cờ đang thắng lại chuyển bại khiến y ngỡ ngàng. Sức chiến đấu cùng số lượng của kỵ binh cùng pháo binh Vạn Xuân vượt ngoài sức tưởng tượng của y, chỉ trong một thời gian ngắn đã đục thủng hậu quân, vọt vào trung quân, đánh vỡ trận hình quân Minh vất vả thiết lập. Cùng với đó là tinh thần được ăn cả, ngã về không của đám Bắc Nguyên, chúng điên cuồng xung phong mà không nghĩ đến hậu quả, nếu thất bại, hơn chục vạn quân Bắc Nguyên sẽ táng thân ở đây.

Chiến trường, mỗi giây mỗi phút đều thiên biến vạn hóa, chỉ một lỗi sai, một sơ xuất là đi tong bàn cờ, lần này, Chu Đệ đã sai, hắn không lường trước được viện quân Vạn Xuân sẽ xuất hiện bất ngờ phía sau với số lượng lớn như vậy. Sai là sai, trận quyết chiến này coi như thua.

Chu Đệ không nghĩ nhiều, cũng không có thời gian mà nghĩ ngợi, lập tức xuất lĩnh cấm vệ quân rút chạy, còn hơn 50 vạn quân kia, coi như bỏ, may mắn thì chạy được, nếu không thì….

Chu Đệ cùng với cấm quân rút đi đánh dấu sự thất bại hoàn toàn của quân Minh trong trận chiến này, cuộc chiến chuyển thành một cuộc đại đồ sát. Tàn quân Đại Minh phải đối mặt với sự truy đuổi không ngừng nghỉ của kỵ binh Bắc Nguyên và Vạn Xuân.

Như đã nói, hai chân sao chạy lại nổi bốn chân, kỵ khắc bộ, bộ cũng khắc kỵ nhưng bộ không có đội hình, tinh thần chỉ là cá trên thớt, đợi người làm thịt mà thôi. Quân kỵ Vạn Xuân, Bắc Nguyên qua lại như gió, đao sáng như tuyết, mỗi một đao xuống là có một lính Minh phải chết.

Cuộc đồ sát kéo dài đến tối muộn mới thôi, suốt mấy chục dặm đường, đâu đâu cũng thấy xác người xác ngựa, đa phần đều là xác lính Minh. Máu tươi tưới đỏ đại địa, chim ăn xác thôi từng đàn từng đạn hạ xuống hưởng tiệc, sói hoang, beo hùm cũng lũ lượt hiện ra mà cắn xé. Một thảm cảnh, một địa ngục nhân gian, không biết có bao nhiêu lính Minh bỏ mạng nơi đây.

Quân Vạn Xuân sau khi truy đuổi cũng rút về, không đóng quân gần người Bắc Nguyên mà về nơi bờ sông, có hạm đội Vạn Xuân bảo vệ, họ chính là những người đã trút pháo lên đầu lính Minh một cách bất ngờ. Họ là hạm đội Bắc hải, một trong ba hạm đội chính của người Vạn Xuân, cũng là hạm đội bí mật vận chuyển hơn hai vạn lính đánh thuê Nữ Chân đến trung tâm của Đại Minh này.
………..
Về phía Chu Đệ, hắn chỉ kịp mang theo cấm quân, gần mười vạn binh lính rút lui, rút về Hà Nam cố thủ. Đây chính là vùng đất Trung Nguyên trong truyền thuyết, phát tích của Hán tộc, chỉ tiếc đã bị hủy hoại trong chiến tranh, vạn dặm không một bóng người. Mãi cho đến khi Chu Nguyên Chương đuổi người Mông Cổ ra khỏi trường thành, sau đó cưỡng chế di dân từ các châu phủ, xung quanh, điển hình là Sơn Tây, vùng đất này mới dần khôi phục sinh khí. Hà Nam, đất rộng người hơi đông, địa hình bằng phẳng, diện tích canh tác lớn, phía tây bắc lại có núi cao, có thể lui về phòng thủ, nhìn chung là ổn để làm nơi phát triển.

Chu Đệ về đây có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn, với mười vạn cấm vệ quân trong tay, dù ngôi vị hoàng đế có mất thì hắn cũng sẽ làm một phương thế lực. Biết đâu, mười, hai mươi năm sau hắn lại một lần nữa về với ngôi cửu ngũ. Thế sự xoay vẫn, không ai nói trước được điều gì. Khi xưa hắn Yên vương, quân ít, lương thiếu vẫn làm nên đại sự đó thôi, hùng tâm tráng trí của Chu Đệ chưa hề biến mất. Ít nhất, hiện tại, hắn có quân, có địa bàn, trên danh nghĩa vẫn là hoàng đế Đại Minh.

Nhưng cũng đen cho Chu Đệ, tin thất trận truyền về nhanh như gió, bất chấp phương thức liên lạc có đôi phần lạc hậu, chỉ một tuần sau khi hắn thất trận, tin về trên khắp nẻo Đại Minh. Các bậc vương gia, công hầu quý tộc chỉ chờ có thế, thi nhau phất cờ khởi nghĩa, mỗi ông làm đế một phương. Đại Minh bền chắc như sắt nay tan đàn xẻ nghé, chia làm nhiều mảnh.
…………..

Thoáng cái đã qua đi một tháng từ trận quyết chiến ở Sơn Đông, nơi hơn 50 vạn đại quân nhà Minh tan tác, tình hình Bắc Đại Minh dần ổn định lại, người Mông Cổ không tiến thêm xuống về phía Nam nữa. Họ lui về, kiểm kê quân số rồi bắt đầu công cuộc đánh phá, tiêu diệt các thành trấn còn lại trên vùng Bắc Trực Lệ cùng một phần Sơn Đông, Sơn Tây. Quân Minh vùng này chỉ có 2 lựa chọn, một là chạy, hai là hàng, muốn đánh cũng đánh không lại, hơn năm chục vạn đại quân của hoàng đế còn bị đánh tan, đôi ba lính địa phương lèo tèo nhằm nhò gì.

Thuận Thiên – Bắc Bình, hùng thành kiên cố bậc nhất Bắc Trực Lệ, Đại đô cũ của Đại Nguyên, sau hàng tháng trời thủ vững cũng phải mở cửa đầu hàng. Người Mông Cổ công phá thành này không tốn một mũi tên hòn đạn, chỉ ba ngày trời liên tiếp bắn cả chục vạn đầu lâu vào thành, Bắc Bình tự sụp, tin 50 vạn đại quân tan tác cùng với đầu người làm chứng như tát thẳng vào mặt, vào ý chí của dân chúng trong thành, không ai tin tưởng có thể trụ vững hay được cứu giúp nữa, đạn đã cạn, lương cũng sắp tuyệt, chỉ còn nước đầu hàng may ra còn đường sống.

Bắc Bình vừa hàng, người Bắc Nguyên lũ lượt kéo vào, theo sau đó là 3 ngày cuồng hoang, cướp bóc, giết hiếp không đâu không có, dân chúng khổ không tả nổi. Số thiếu nữ bị hãm hiếp, giết chết lên tới cả vạn, những người bị hại thân tàn mà dại, du đãng như u hồn khắp đường quanh ngõ nhỏ trong thành.

Bắc chiến chính thức kết thúc, Vạn Xuân đã đạt được mục đích của mình. Hơn chục vạn đại quân lên thuyền trở về phương Nam, nhường sân khấu cho người Nguyên cùng vương tướng Đại Minh. Lính đánh thuê Nữ Chân với số chiến lợi phẩm lớn, dưới sự hướng dẫn của người Mông Cổ, theo đường bộ lui về Liêu Đông. Nơi đây sẽ là đất của người Nữ Chân, người Nguyên sẽ không lại xâm phạm, ít nhất trong hai ba chục năm nữa, khi Đại hãn còn tại vị.

Người Vạn Xuân đi, Nữ Chân rút, người Mông Cổ tiến vào trong quan càng ngày càng đông, quân Minh muốn đuổi họ đi khó càng thêm khó, khi mà học có hai đồng minh mạnh mẽ. Một kết quả đẹp cả đôi đường, kẻ bị thiệt duy nhất là đế quốc Đại Minh, một đế quốc chỉ còn tồn tại trên giấy tờ.

…………..
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, mới nhoáng cái đã qua hai chục năm, hai chục năm, biết bao chuyện xảy ra. Từ Bắc chiến thành công đánh sụp Đại Minh, phương Bắc đại loạn, ngỡ như trở về thời xuân khu chiến quốc, trên lãnh thổ đế quốc Đại Minh cũ chia làm hàng chục nước nhỏ, mạnh nhất phải kể đến người Nguyên ở Bắc Trực Lệ, tiếp đó là Chu Đệ ở Hà Nam, Chu Quyền ở Giang Tây,….Từ thời Tần Thủy Hoàng thống nhất, trải qua biết bao biến cố thăng trầm, chia chia, hợp hợp, nay đất Hán lại chia lìa, bi ai cho người Hán nhưng là niềm vui của các nước xung quanh.

Vạn Xuân sau hai chục năm từng ngày thay da đổi thịt, ngày càng hùng mạnh. Dân số liên tục gia tăng nhờ chính sách khuyến khích sinh sản, nay dân đã lên tới gần chục triệu người, so ra kém Đại Minh khi xưa nhưng đã là rất khá trong khu vực rồi, dân số trẻ, lại không ngừng tăng trưởng, thêm độ trăm năm thịnh trị nữa sẽ không thua kém gì.

Lãnh thổ rộng lớn, trải dài từ Nam tới Bắc, từ Quỷ Môn quan đến tận đất mũi Cà Mau, diện tích VN thời hiện đại gần như được tái hiện lại. Diện tích rộng lớn nhưng dân cư ít ỏi nên Vạn Xuân chú trọng phát triển một số vùng trọng điểm, từ đó mở rộng ra xung quanh. Đặc biệt hai đồng bằng lớn là đồng bằng sông Hồng cùng đồng bằng sông Cửu Long được đẩy mạnh khai phá, tạo ra một số lượng ruộng đất lớn, sản xuất lương thực, cung cấp nuôi dưỡng dân cư.

Sau chục năm xây dựng cùng với sinh mạng của không biết bao nhiêu tù binh, tù phạm, tuyến đường thiên lý Bắc Nam hoàn thành, nối liền lãnh thổ thành một dải, thuận lợi cho việc hành quân cũng như kiểm soát các vùng. Các đường liên tỉnh, liên huyện cũng ngày đêm xây dựng, đường tới đâu là có điểm dân cư tới đó, giữ làng, giữ đất, tạo điều kiện khai thác lãnh thổ rộng lớn cùng nguồn tài nguyên phong phú.

Chiêm Thành sớm đã diệt quốc sau chiến dịch tấn công như vũ bão của Vạn Xuân, lãnh thổ được xác nhập vào, dân chúng cũng trở thành người Vạn Xuân, dĩ nhiên phải thông qua kiểm tra về tư tưởng, tiếng nói, chữ viết mới được cấp quyền công dân. Chính sách này được áp dụng đối với tất cả các dân tộc, trở thành công dân sẽ được nhiều ưu đãi về thuế má, nhiều quyền lợi hơn, đương nhiên là đi kèm với đó là nghĩa vụ, không có ai cho không gì cả.

Kinh tế vững mạnh, giao thương phát triển, nông nghiệp - nuôi dưỡng thừa sức cung ứng cho dân chúng, còn đủ để xuất khẩu sang các nước xung quanh. Thủ công nghiệp – công nghiệp phát triển từng ngày, sáng tạo không ngừng. Đại Minh chia lẻ, chiến tranh liên miên, là một thị trường béo bở cho Vạn Xuân xuất khẩu lương thực, vũ khí, cùng với đó là người Nguyên, Nữ Chân, Cao Ly, Đông Doanh, xa hơn đến Thiên Trúc, Chà Và,….tất cả đều là bạn hàng thân thuộc của Vạn Xuân. Hạm đội Vạn Xuân tung hoành tứ hải, vừa bảo vệ thương đoàn, vừa đi kiếm tìm vùng đất mới, nơi có nhiều kiến thức, nhiều vàng, nhiều thị trường hơn nữa.

Giáo dục – văn hóa của Vạn Xuân ngày càng phát triển rực rỡ, phổ cập giáo dục đến toàn dân, trẻ em ai cũng được đến trường, học chữ. Đời sống văn hóa, tinh thần của nhân dân được nâng cao, sách vở, tuồng kịch rất nhiều trăm hoa đua nở, đây cũng là một công cụ tốt để thực hiện quá trình đồng hóa, giáo lưu văn hóa với các tộc xung quanh.
…….
Nhìn chung sau hai chục năm thịnh trị, Vạn Xuân ngày càng hùng cường, ngày càng phát triển đi lên. Nếu giữ vững được như thế thì sớm hay muốn sẽ là bá chủ khu vực, vươn lên bá chủ thế giới.

Chế độ chính trị của Vạn Xuân cũng ngang ngang với dạng quân chủ lập hiến, Đại Hải tự cắt bớt quyền hành của mình đi, minh quân khó kiếm, bạo quân dễ tìm, đời con đời cháu của hắn thì có thể ổn nhưng đến đời chút chít thì sao, ai biết được, khéo sớm sa đọa. Sa đọa hại mình đã đành, còn hại thêm cả dòng tộc, cả dân tộc, đất nước, biết thế chi bằng tự giảm quyền lực, để dân chúng chọn người tài lên lãnh đạo, hoàng tộc vẫn giữ một vai trò nhất định nhưng không còn là duy nhất nữa, thế tốt hơn.
Sau hai chục năm tại vị, Đại Hải nhường ngôi cho con, lui về sau vui thú điền viên, tận hưởng những ngày tháng an nhàn bên vợ cùng đàn cháu chắt. Các con hắn đều bận rộn chính vụ, tỏa sáng, tỏa nhiệt trong công cuộc xây dựng đất nước, hắn sẽ ở sau tĩnh tọa, nhìn ngắm sự trưởng thành từng ngày của chúng, chăm lo, giáo dục cho thế hệ sau nữa.
………
Lại hai chục năm nữa trôi qua, Đại Hải già khú đế, ngồi trên ghế bập bênh trên đài cao ngắm nhìn hoàng thành, tòa thành hùng vĩ bậc nhất thế giới, được liên tục xây dựng mở rộng trong hàng trục năm, trái tim của đế quốc. Hắn mãn nguyện, Vạn Xuân bây giờ đã soán ngôi Đại Minh trở thành mộ trong những trung tâm lớn của thế giới, đâu đâu cũng biết tiếng. Dân chúng đông đúc mà giàu có, đất nước hùng mạnh, cường thịnh. Quá đủ, quá đủ rồi.

Hắn nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu, hưởng thọ 85 tuổi. Ngày hắn mất, cả nước đau buồn, quốc tang một tuần lễ, di thể được hỏa táng rồi trải ra khắp mọi miền đất nước. Kinh đô xây dựng một quảng trường lớn cùng tượng đài của hắn để con cháu đời sau tưởng nhớ.

Trước khi chết hắn sớm đã có di chúc, không muốn xây lăng, xây tẩm tốn kém làm gì, dùng tiền đó mà xây dựng Tổ quốc, để xây dựng đất nước này hắn cũng làm không ít việc ác, giết không thiếu người. Nhỡ sau này đất nước sa cơ, lăng tẩm bị quật, lúc đấy thân xác khó mà vẹn toàn. Kể cả không có như vậy, hắn cũng không muốn mình bị ướp xác, rồi sau có bọn nào đấy như trong các phim trộm mộ vào trộm thì nhục, hay không thì đại dịch zombie, biến thành cái xác không hồn. Vân vân, mây mây những lý do mà thời gian rảnh rỗi hắn nghĩ đến được.

Vạn Xuân cũng sớm quen với hỏa táng từ ngày hắn lên ngôi, bởi vậy hắn cũng theo nhân dân mà làm thôi. Trần về trần, thổ về thổ, tất cả đều hóa thành cát bụi. Nếu hắn có công, có tội, con cháu đời sau muốn nhớ tới sẽ tự tìm hiểu và nhớ tới, nếu không, dù lăng to tẩm đẹp thế nào cũng vô ích mà thôi.
…………
HẾT.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm ủng hộ trong suốt thời gian qua. Đặc biệt cảm ơn những bản đã theo dõi, ủng hộ mình từ nhiều năm trước, khi mình mới bắt đầu chập chững viết, drop rồi viết lại các bạn cũng không trách mà vẫn sẵn lòng ủng hộ. Cảm ơn các bạn rất nhiều. Và mình cũng xin trân trọng cảm ơn nhưng bạn đã tặng quà, gửi hoa, đề cử, các bạn là một nguồn động lực lớn để mình có thể kiên trì viết truyện đến cuối cùng. Cũng rất cảm ơn các bạn đã nhiệt tình góp ý, sửa sai cho mình trong quá trình viết, truyện còn nhiều thiếu sót, mong các bạn bỏ quá cho. Hẹn gặp lại các bạn vào tác phẩm sau, còn bao giờ thì mình cũng chưa biết. Thế nhé, cảm ơn và tạm biệt.