Chương 122. Huyết chiến.

Phục Hưng

Chương 122. Huyết chiến.

Chương 122. Huyết chiến.


"Đại hãn, pháo đã vào vị trí." Một kỵ binh lao nhanh đến bẩm báo.

"Tốt, nổi kèn thu quân."

"RÕ!"

"TÙ TÙ TÙ" từng tiếng tù và dài, thê lương vang lên, át qua hết thảy tiếng chém giết.

Quân Nguyên nghe tiếng, lập tức quay ngựa chạy, để lại đằng sau bãi chiến trường tan hoang, đâu đâu cũng là xác người xác ngựa, tên gãy cung nát.

"Lệnh cho kỵ binh truy kích. Hết sức cẩn thận kẻo gặp bẫy của giặc. Bộ binh từ từ tiến lên áp sát." Chu Đệ ra lệnh.

"RÕ!"

"ẦM ẦM ẦM" từ hai cánh quân Minh, kỵ binh đợi lâu nay được xuất chiến, lập tức thúc ngựa lao về phía trước, ai đấy giáo, đao lăm lăm trong tay, khát khao được nếm máu, được tàn sát người Nguyên. Từ nãy tới giờ, chúng đã nhịn lâu lắm rồi.

Quân tiên phong Bắc Nguyên có đôi phần mệt mỏi, nhìn đám kỵ binh Đại Minh hùng hổ lao đến cũng chẳng buồn xoay người bắn cung hay quay lại đón đánh, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy về phía đại quân nơi xa.

Kỵ binh quân Minh nghỉ lâu, sức khỏe dồi dào nên đuổi hăng lắm, ngựa phi nước đại mà đuổi, chỉ cần cố chút nữa là sẽ bắt kịp. Đám tàn binh này hội với đại quân Bắc Nguyên, không cẩn thận thì trận hình rối loạn, lúc đó kỵ Minh có thể thừa cơ mà phá trận, thế thì quá tốt rồi.

Cùng với kỵ binh xung phong, bộ binh quân Minh cũng từ từ tiến bước, những khối bộ binh lớn, sắp trận nghiêm mật bước đều tiến lên, chiến đao, trường thương nắm chặt trong tay. Hai bên có cung thủ, hỏa thương binh yểm trợ. Tốc độ không cao nhưng đi rất chắc chắn, có bị quân Nguyên tấn công bất ngờ cũng có thể lập trận phòng thủ tức thì.

Kỵ binh vốn qua lại như gió, chỉ lướt một cái là đã về đến đại quân. Đám kỵ binh này nhanh chóng chia hai ngả, rút về sau đội hình để nghỉ ngơi hồi sức, quân Nguyên trước trận cũng vội tản ra, để lộ pháo binh phía sau.

Kỵ binh Đại Minh vừa đến là "ẦM ẦM ẦM" hàng trăm tiếng nổ lớn, không kém cạnh gì đại pháo quân Minh vang lên, cầu sắt xé gió bay tua tủa về phía kỵ binh Đại Minh. Thảm kịch khi nãy của quân Nguyên ra sao thì nay quân Minh y như vậy. Người ngã ngựa đổ, chết chết thương thương, chiến mã hí lên thảm thiết, máu phun như suối. Đà tấn công của kỵ binh Đại Minh bỗng khựng lại. Quân Minh tức tốc điều chỉnh.

Thực sự, pháo nghe tiếng thì kinh nhưng sát thương chưa thực sự khủng khiếp lắm, đặc biệt với số pháo đời đầu bắn đạn đặc này, nếu quân Minh liều chết xông lên thì dễ dàng có thể vượt qua. Nhưng liệu người Nguyên có để như vậy.

Kỵ binh quân Minh vừa chỉ khựng lại đôi ba giây là quân kỵ Bắc Nguyên lập tức xung phong lên, đám này cũng đợi lâu, chiến đao đói khát khó nhịn, chỉ trực chờ uống máu người Minh. Hàng ngàn hàng vạn chiến mã phi nhanh đến, lao thẳng vào đội hình quân Minh. Một cuộc giáp lá cà giữa kỵ binh quy mô lớn chuẩn bị diễn ra ư?

Quân Nguyên lao đến, tướng kỵ Đại Minh biết thời cơ biết mất rồi, ngoan cố đối đầu với kỵ binh Bắc Nguyên chỉ tổ thiệt thân, lập tức ra lệnh thu quân, chỉ để lại đôi ba ngàn lính chặn hậu.

Quân Nguyên há có thể để cho con mồi trước mắt bỏ chạy, lập tức chia quân 3 ngả mà tiến đến. Đám cản hậu sẽ có trọng kỵ chăm sóc đặc biệt. Còn khinh kỵ tăng tốc độ đuổi theo kỵ binh Đại Minh, vừa đuổi vừa bắn, tên bay tua tủa cứ ngỡ mưa rào.

Trên đài cao, Chu Đệ nhìn kỵ binh bất lực trốn chạy thì bực lắm nhưng không làm gì được. Vốn so về kỵ binh, không mấy kẻ có thể hơn được người Nguyên. Thiên quân không có pháo, không có cung cùng bộ binh yểm trợ, muốn thắng khó hơn lên trời. Nhắc đến pháo, tại sao lũ mọi này lại nhiều pháo đến vậy, kể cho chúng cướp phá khắp vùng Bắc Trực Lệ cũng không có nhiều như vậy. Nhất định là lũ Nam man rồi. Mẹ kiếp, tất cả do lũ phản tặc trong nước, làm hắn mất thời gian đối phó, lơ là Bắc Nguyên cùng Nam man, để chúng thừa cơ gây loạn. Một lũ đáng chết.

Pháo quân Nguyên cũng mặc Chu Đệ chửi rủa, chuyển hướng, đổ ập xuống đám bộ binh đang tiến đến. Đạn pháo đi qua, đồng không một mảnh, khắp nơi người chết, tay chân cụt lủn, nội tạng, óc trắng đâu đâu cũng thấy. Khiên cứng giáp dày cũng không chống lại nổi đạn pháo, mỗi một viên đi qua có thể giết chết vài tên lính Minh. Dưới làn đạn, quân Minh vất vả tiến lên, không thiếu kẻ quá sốc mà ngã gục xuống đất, ôm đầu kêu khóc, chờ đợi lưỡi đao vô tình của giám quân.

Pháo binh tẩy mà, kỵ binh lại tiếp tục xung phong. Với hơn mười vạn kỵ, quân Nguyên luôn có một lực lượng dự bị khổng lồ sẵn sàng xuất chiến bất cứ lúc nào. Hàng vạn kỵ binh thúc ngựa lao về phía đội hình quân Minh tấn công.

Không có pháo binh yểm trợ, ngược lại bị pháo địch cày xới, quân Minh khổ không tả nổi, đứng trước đợt xung phong nữa của kỵ binh Bắc Nguyên, lung lay như muốn đổ. Số người chết vì bị tên bắn nhiều không kể xiết, đội hình nghiêm mật nay thủng lỗ chỗ, chỉ cần người Nguyên liều mạng một đòn là có thể đánh sập.

"TÙNG TÙNG TÙNG! TU TU TU! »

« GIẾTTTTTTT! » tiếng hô giết vang trời, từ phía sau, hằng hà sa số quân Minh lao lên, một biển người màu đỏ máu, quân Minh đông, quá đông, ngỡ như vô tận. Số lính này lên quả là kịp lúc, lập tức củng cố trận hình sắp nứt. Cung thủ, hỏa thương thủ bắn ra tua tủa, khói thuốc súng khiến cả chiến địa trở lên mờ ảo.

Pháo của quân Minh cũng từ từ được dân phu chuyển lên trước trận, bắt đầu đáp lại người Nguyên. Hai bên lại lâm vào thế giằng co.

Phía bên kia, kỵ binh quân Minh đã thoát thân, về tới trận địa, có cung thủ, hỏa thương thủ phòng ngự. Sau vài phút chỉnh đốn lập tức xua quân giết ngược lại. Khinh kỵ quân Nguyên buộc lòng phải lui đi, cũng không dám vờn quanh trêu đùa.

Đám chặn hậu của kỵ binh Đại Minh thì thảm, bị trọng kỵ quân Nguyên lùa như gà, trận hình bị đục thủng trăm chỗ. Binh lính chết chết thương thương, kỵ chiến làm sao có thể đấu lại người Nguyên. Những tên lính Nguyên gian sảo, ác độc, thích nhất chặt đứt tay kỵ binh quân Minh, để chúng ngã lăn ra đất, không chết ngay mà lăn lộn, rên la đau khổ….đó như một cách để đập vỡ tinh thần lính Minh. Quân Minh không khác gì lũ chuột để mèo Nguyên vờn.

Dẫu thất thế trong kỵ chiến nhưng quân Minh không thiếu kẻ vũ dũng, liều mạng, sẵn sàng lăn xả, nhảy khỏi ngựa mà ôm lấy lính Nguyên, cả hai lăn ra đất, cùng bị vó ngựa giẫm thành thịt nát, đồng quy vu tận.

Trận chiến diễn ra rất thảm thiết, kéo dài nhiều tiếng đồng hồ, đất khô biến thành sình lầy mà vẫn chưa kết thúc. Quân Nguyên không phá được trận, người Minh cũng chẳng khá hơn. Mỗi giây, một phút đều có vô số sinh mạng bị hiến tế trên chiến trường đẫm máu này. Quân lính hai bên đều mệt mỏi.

Như có thỏa thuận ngầm từ trước, quân Minh, quân Nguyên đồng loạt nổi kèn thu quân. Binh lính hai bên từ từ lui lại, để lại bãi chiến trường hoang tàn đầy xác chết. Đàn chim ăn xác thối trên trời đợi lâu nay xà xuống, hướng dụng mỹ thực. Chúng ra sức mà mổ, mà rỉa xác người, xác ngựa, chúng ré lên khach khách đầy thích thú.

Chiến trường chỉ còn tiếng lũ chim vui sướng cùng tiếng thương binh rên la sầu khổ, đâu đâu lại có đôi ba tiếng ngựa chờ chết thở dài phì phò, mỗi một hơi thở, máu tươi đều phun qua lỗ mũi chúng, tựa mưa phùn đầu xuân. Cả chiến địa thảm đạm, đến gió thổi qua cũng thấy thê lương.

Hai quân lui về cách nhau chục dặm mới dừng lại, kiểm tra quân số, cứu chữa thương binh. Một trận quy ước quy mô lớn, cùng với nó là tổn thất không hề nhỏ cho cả hai. Quân Minh chết mất vài vạn, bị thương vô số, đạn dược vũ khí tiêu hao càng không thể đếm nổi. Quân Nguyên đâu khá hơn, cũng hơn vạn kỵ bỏ mạng và bị thương, số lượng tên cùng đạn pháo, thuốc nổ tiêu hao cũng là con số thiên văn. Thật khó tưởng tượng, nếu không có sự hậu thuẫn, viện trợ từ người Vạn Xuân, người Nguyên lấy đâu ra sức để đánh vài trận quy mô lớn như thế này. Bắc Nguyên không phải Đại Nguyên, càng không phải đế chế Mông Cổ, lực không bằng được.

Sau trận hội chiến, quân Minh lui lại chờ tiếp viện, bổ sung lương thảo, binh khí. Người Nguyên cũng rút về nghỉ ngơi, hai bên lâm vào thế giằng co. Bến Thiên Tân, tàu hàng của Vạn Xuân không phút ngơi nghỉ, liên tục vận chuyển thuốc súng, binh giáp đến viện trợ, ngỡ như muốn chuyển đến bao giờ sạch kho dự trữ chiến lược mới thôi.

Hàng đến đúng lúc, quân Nguyên lại được bổ sung, chút tổn thất kia hoàn toàn không đáng kể, quân số trái lại còn mở rộng thêm do có thêm các bộc tộc từ ngoài thảo nguyên tiến vào trường thành trợ chiến. Những cánh đồng rộng lớn nơi bình nguyên Hoa Bắc này nay trở thành bãi chăn thả của người Nguyên, nông dân nơi đây nhìn thế mà lòng đau như cắt, chỉ mong thiên tử mau chóng dẹp loạn để trở về cuộc sống thái bình khi xưa.

Trong các thành trấn quan trọng thì càng thảm, nạn dân kéo đến đông, áp lực lên hậu cần, trị an lớn vô cùng tưởng như không thể nào có thể giải quyết được. Điều kiện sống đi xuống, bệnh dịch có thể xảy ra bất cứ lúc nào do vệ sinh kém, dân trong thành cùng nạn dân bắt đầu ghét nhau ra mặt, sẵn sàng chém giết để cướp lương thực, đồ ăn.

Trước tình thế đó, một chiếu chỉ của Chu Đệ giả quyết tất cả. Toàn bộ tráng đinh xung quân, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới với người Nguyên. Đám này nuôi không thì tốn cơm, chi bằng mang đi lợi dụng một chút giá trị cuối cùng. Những người dân khi xưa nơi đất phong của Yên Vương nay bị chính Yên Vương xung làm pháo hôi đẩy ra chiến trường, thương thay, buồn thay. Biết làm sao được, nông dân tuy đông đảo nhưng Chu Đệ cần sự ủng hộ của quý tộc, địa chủ lớn hơn. Nếu phải hy sinh, mấy người nông dân chân đất tay bùn này chính là vật hy sinh.