Chương 124. Thủy chiến Trường Giang.

Phục Hưng

Chương 124. Thủy chiến Trường Giang.

Chương 124. Thủy chiến Trường Giang.

Trên thuyền, quân Minh rất đông, quân Vạn Xuân thì thiện chiến, trang bị tinh mỹ hơn, một chín một mười, không ai ăn ai. Trận chiến tưởng chừng như không có hồi kết, cho đến khi những dân binh Vạn Xuân, với một thân áo vải mỏng manh, một tay chiến đao, một tay khiên chắn tham gia cuộc chiến.

Ưu thế duy nhất về người của Đại Minh cũng mất, bị đồ sát hết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Quân Minh biết vậy cũng điên cuồng chống trả nhưng chỉ như châu chấu đá xe, không thể nghich chuyển. Chẳng mấy chốc mà khắp lâu thuyền, lính chiến Đại Minh không chết thì hàng.

Ra lệnh cho đám dân phu, nô lệ di chuyển thuyền ra một chút, đủ chỗ cho quy thuyền lùi đi, quân Vạn Xuân cũng rút. Thế còn đám hàng binh, tù binh thì tính sao? Đồ sát hết ư? Không không, người Vạn Xuân chưa điên cuồng đến thế, tất cả, từ lính đến nô, tất cả cởi sạch không còn một mảnh vải rồi nhảy xuống sông tự mà bơi vào bờ. May thì sống, đen thì chết, do số cả, chiến thuyền cũng bị châm lửa, đốt cho trụi.

Giá mà giữ được để mang về bán lại cho đám hải tặc thì cũng béo nhưng tình hình này, khó mà làm được. Chi bằng đốt sạch, đỡ để sau này quân Minh thu lại được rồi mang đi tu sửa, lại quay lại đánh đấ với Vạn Xuân.

Một bên khác, vị trí của các pháo hạm bình thường của Vạn Xuân, quân Minh cũng bất chấp đại giới mà điên cuồng tấn công. Đạn sắt cày nát hết con thuyền này đến con thuyền khác, binh lính người này chết, người sau tiến lên rồi cũng chết nốt, hóa thành một bãi thịt nát bầy nhầy. Dẫu thương vong nặng đến vậy, quân Minh vẫn thề chết không lùi, vì lùi cũng sẽ bị pháo Vạn Xuân bắn chết, thà rằng tiến lên có khi được chuyển cơ.

"ĐẠN RIA. NẠP ĐẠN RIA" pháo thủ hét lớn, kêu đồng đội chuyển đạn dược đến.

"BẮN! BẮN!"

"ẦM ẦM ẦM" một trời đạn ria lao thẳng về phía thuyền chiến Đại Minh đang tiến đến cần, thứ đạn nhỏ mà kinh hồn, dễ dàng xóa sạch boong thuyền, lính Minh bị đục thủng, quằn quại trong vũng máu, nội tạng chảy ra tứa lưa.

Kẻ nào may mắn sống sót cũng thất hồn bạt vía. Phía dưới, dân phu cùng nô lệ dưới đòn roi của cai, ra sức mà chèo, càng chèo càng nhanh, mồ hôi nhễ nhại, thấm vào vết thương hở, đau đến tận xương tủy.

"NÚP! NÚP! PHÁO ĐỊCH" tiếng hét hết lần này tới lần khác, binh lính Vạn Xuân trên thuyền vội vã tìm chỗ trốn.

Đến một khoảng cách phú hợp, pháo quân Minh lập tức đáp trả, thứ pháo thô sơ bắn không được xa nhưng đạn thì to tổ bố, ăn một viên thôi thì chín phần chết một phần sống, không ít binh lính Vạn Xuân hy sinh dưới đạn pháo quân Minh. Pháo Minh đáp lời thì quân Vạn Xuân càng không thể lờ là, bỏ vị trí mà trốn, phải đánh lại chúng, phải bắn cho chúng tởm đến già. Hai bên bước qua màn đấu pháo thảm khốc.

« CUNG THỦ! LÍNH BẮN SÚNG SẴN SÀNG!"

"ANH EM. CHUẨN BỊ CHIẾN ĐAO!"

Thuyền chiến Đại Minh đã áp sát thành công, giờ đây đấu pháo chuyển sang tiếp mạn chiến, binh lính hai bên sẽ ùa lên tàu của nhau mà chém giết (giống trong phim cướp biển vùng Caribe).

"phiu phiu…ầm ầm" tên đạn bắn sang như mưa, ập xuống đầu mấy tên lính Minh đang nhăm nhe, tên nào không kịp giơ khiên, lập tức phải nạp mạng. Kể cả giơ khiên nhưng nếu trúng đạn từ súng hỏa mai Vạn Xuân thì cũng hẹo, với khoảng cách gần như vậy, hỏa mai dễ dàng đục thủng bất kỳ khiên giáp gì của quân Minh. Tiếc rằng, hỏa mai không được chuẩn cho lắm, sát thương không hiệu quả bằng cung tên. Người Minh cũng đâu có vừa, lập tức đáp lại bằng hỏa thương, tên nhọn, gây không ít đau khổ cho lính Vạn Xuân.

"GIẾTTTT!" quân Vạn Xuân hét lớn, đu dây thừng nhảy qua thuyền giặc trước ánh mắt kinh ngạc của lính Minh.

Một tên cung thủ Đại Minh chưa kịp hoàn hồn từ cú nhảy của lính Vạn Xuân thì đã bị ăn một phát chém ngang mặt, chiến đao găm sâu vào, lập tức khiến hắn chìm vào đêm tối. Máu tươi chảy ra như suối, khi chiến đao bị rút ra, não cùng vụn mắt rời đầy đất.

Cách đu dây thừng nhảy qua chuyền giặc quá là mới lạ đối với lính Minh, khiến chúng hết sức lúng túng. Nhân dịp đó, càng nhiều lính Vạn Xuân nhảy qua, tham gia cuộc chiến.

Người Minh thì lấy ván gỗ mà bắc, lấy đường chạy qua. Phía đối diện, quân Vạn Xuân đã thủ sẵn, những ngọn giáo nhọn đâm ra tua tủa, hất văng bất kỳ tên nào có ý định chạy qua. Những cú đâm có thể không khiến chết người nhưng đủ để làm lính Minh mất thăng bằng, ngã tủm xuống sống. Với một thân giáp nặng, khả năng chết đuối cao đến chín thành. Kể cả cởi giáp kịp không chết thì cũng thành mồi cho cung thủ Vạn Xuân.

Khoảng cách gần như vậy, pháo thủ Vạn Xuân chuyển qua đạn đặc, cứ nhằm thân thuyền Đại Minh mà đục, bao giờ thủng thì thôi. Nếu không, cứ nhằm lỗ châu mai nơi mái chèo lộ ra mà nã pháo, những viên đạn không mắt sẽ biến khoang thuyền Đại Minh biến thành một địa ngục.

Dân phu, nô lệ bị xích tay vào mái chèo phải đón nhận sự phẫn nộ của người Vạn Xuân. Mỗi một viên đạn lọt vào được, dễ dàng giết chết vài tên người Minh, máu tươi, xương cốt, nội tạng của kẻ xấu số tưới ướt đồng bạn. Còn gì khủng khiếp hơn khi bị xích trong khoang tối đầy những mùi kinh tởm, thi thoảng lại bị máu tươi thịt nát dội lên người. Tinh thần của người Minh dưới khoang thuyền kề bên hỏng mất.

Tiên phong của Đại Minh nhanh chóng bị tiêu diệt, sự thật, đô đốc Đại Minh cũng thừa hiểu, đám này xông lên cũng chỉ là nạp mạng nhưng mục đích của hắn đã đạt được. Quân Vạn Xuân bị cầm chân cả tiếng đồng hồ, chừng ấy thời gian quá đủ để hạm đội chính của Đại Minh tiến lên áp sát, đưa hạm đội Vạn Xuân vào tầm ngắm.

Lạ thay, người Vạn Xuân với thói quen lấy nhiều đánh ít, lúc này đây, đang chênh lệch lớn về số lượng lại không rút lui, vẫn cố gắng ở lại chiến đấu. Các quy thuyền thậm chí càng thêm điên cuồng, cứ nhằm thằng thuyền lớn Đại Minh mà đâm húc. Chiến đấu một cách hết sức liều mạng, ngỡ như không muốn sống nữa.

"HỪ! Lũ nam man ngu xuẩn, mất ưu thế về tầm bắn, với trăm chiến thuyền nhỏ nhoi, chúng nghĩ có thể diệt được thủy sư Đại Minh lần nữa ư. Toàn quân xuất kích, một thuyền không tha."

Quân Minh ồ ạt tiến lên, chiến thuyền đông nghìn nghịt, phủ kín cả mặt sông. Gần trăm chiến hạm Vạn Xuân đứng chắn trước mặt thật là nhỏ bé biết bao. Những chiến thuyền nhỏ bé đó lại oằn mình mà chống lại, như chiếc đập nhỏ nhoi trước dòng lũ lớn.

Mọi nỗ lực chống trả, ngăn chặn, giữ chân hạm đội khổng lồ của Đại Minh đều phải một cái giá lớn. Những chiến thuyền cứng rắn, trải qua bao mưa bão lần lượt chìm xuống, hoặc đơn giản là mất sức chiến đấu bất động giữa sông. Những binh lính tinh nhuệ, những dân binh quả cảm lần lượt ngã xuống, hy sinh. Mặt sông ngập trong xác chết, của người Minh, của người Vạn Xuân, nước trong chuyển màu đỏ máu.

Hơn 50 chiến hạm của Vạn Xuân đã bị loại khỏi vòng chiến đấu, cùng với đó là hàng nghìn binh lính, người Minh tổn thất chỉ có hơn chứ không kém. Lúc này đây, cả hai bên đều đã điên cuồng, thề giết sạch đối phương mới thôi.

"THU QUÂN!" đại tá Tuân ra lệnh.

"KENG KENG KENG. TÙ TÙ TÙUUUU" từng tiếng tù dài vanng lên cùng tiếng kẻng, hoa tiêu trên đài cao, cắn răng, mắt rưng rưng lệ mà phất cờ lệnh.

"ANH EM RÚT THÔI." Mộ thuyền trưởng hét lớn, quần áo hắn thẫm đẫm máu tươi, có của hắn, có của kẻ thù, trên người vết thương trồng chất.

"SAO RÚT ANH. ĐỂ EM CHÉM CHẾT MẤY THẰNG CHÓ NÀY."

"GIẾT SẠCH BỌN NGÔ. CHẾT THÌ THÔI ANH."

"PHẢI TRẢ THÙ CHO ANH EM." Binh lính vừa chiến đấu vừa hét lớn. Tiếng pháo nổ, tiếng la hét, kêu rên cùng tiếng sóng dữ Trường Giang ầm ầm bên tai, không hét lên, đồng đội không nghe được. Họ cũng nóng máu, không hét, không xả ra được.

"RÚT LUI! ĐÂY LÀ LỆNH. QUÂN NHÂN PHẢI PHỤC TÙNG MỆNH LỆNH. » thuyền trưởng chém chết tên lính Minh cản trước mắt, hét lớn. Thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, kỷ luật là sức mạnh của quân đội. Lúc nào cũng cãi lệnh, chiến đấu theo cảm xúc thì mãi chỉ là một đám quân ô hợp.

« RÕ! » binh lính Vạn Xuân dù rất không muốn nhưng vẫn phải tuân lệnh, kỷ luật quân đội đã thấm vào trong máu họ rồi.

Kết thúc kẻ thù trước mặt, quân Vạn Xuân đồng loạt rút lui. Chưa tới 50 chiến thuyền, mình đầy thương tích, cố sức mà lui về phía sau. Thấy quân Vạn Xuân rút, quân Minh mừng như điên, ra sức mà đuổi theo, cơ hội rửa nhục đây rồi. Từ ngày chiến tranh nổ ra, không dưới 3 hạm đội lớn của Đại Minh mất vào tay người Vạn Xuân. Tướng lĩnh thủy sư Đại Minh nhịn nhục đã lâu, thù này không trả, đợi đến khi nào.

Chiến trường chém giết đã kết thúc, thay vào đó là một màn người truy ta đuổi. Quân Vạn Xuân thì chạy, người Minh thì đuổi không ngừng, nhiều lúc như đã bắn kịp nhưng lại để thoát, tức đến điên người. Cứ thế, quân Minh bất chấp, đòn roi vung ra như mưa, ập xuống người đám chèo thuyền, dù máu tươi ướt lưng cũng không ngừng, cốt sao để chúng đẩy nhanh tốc độ, bắt kịp quân Vạn Xuân.