Chương 123. Bắc chiến.

Phục Hưng

Chương 123. Bắc chiến.

Chương 123. Bắc chiến.

Quân Minh cùng quân Nguyên hội chiến, người Vạn Xuân há lại ngồi yên. Tết qua, quân lính tập hợp thao luyện, đảm bảo sức chiến đấu sau những ngày ăn chơi nhảy múa. Binh khí, khôi giáp, đạn dược được bổ sung, thuyền chiến cũng tu sửa hoàn hảo sẵn sàng xuất chiến bất cứ khi nào.

Khí lạnh vừa đi cũng là lúc mà đại quân xuất phát. Một sáng đầu xuân, khung cảnh hùng vĩ một lần nữa được tái hiện trước cảng Trúc Lâm. Hàng trăm, hàng ngàn chiến thuyền lớn nhỏ của Vạn Xuân đồng loạt giong buồm xuất phát, nhưng cánh buồm trắng căng mình đón gió, đưa chiến thuyền khổng lồ lướt đi như bay.

Trên boong thuyền, thủy thủ, binh lính ra sức vẫy tay, vẫy mũ chào tạm biệt nhân dân. Dân chúng hai bên bờ nô nức ra xem, cờ hoa, pháo nổ, trống chiêng liên hồi, cữ ngỡ như hội Tết. Họ biết, đoàn quân viễn chinh ra đi vì họ, vì một tương lai tươi sáng cho Tổ quốc. Lúc này, không có người Việt, người Chiêm hay thổ dân Tân đảo, Minh Châu,…. chỉ có một giống người duy nhất, đó là người Vạn Xuân, một đất nước duy nhất, là nước Vạn Xuân.

Hạm đội ra biển, thẳng hướng phương Bắc, từ từ biến mất trên mặt biển rộng. Cẩm y vệ Đại Minh trong nốt thương nhân bực đến dứt tóc, không biết quân Vạn Xuân định đến đâu, quả là khó khăn, cho thuyền đi theo thì không dám, kẻ nào cả gan như vậy đều làm mồi cho cá hết rồi. Đây là một lợi thế của việc đi biển, ở thời này, địch nhân sẽ rất khó thu thập được tình báo của hạm đội, đảm bảo tính bí mật, bất ngờ.
……………
Nơi giao nhau giữ Đại vận hà và Trường Giang, một đoàn thuyền lương lớn đang từ từ di chuyển. Những thuyền lương Đại Minh khổng lồ, dài đến cả trăm mét, không khác gì những ngọn núi di động.

Trên thuyền, binh lính đi đi lại tuần tra nghiêm ngặt, đề phòng bất chắc. Dưới khoang, phu dịch, nô lệ ra sức chèo thuyền, mái chèo nặng nề di chuyển nhịp nhàng dưới tay những con người khốn khổ đó, mồ hôi chảy như mưa, tiếng trống đánh nhịp tùng tùng vang, kèm theo là đòn roi của đốc công, chuyên đánh kẻ không theo kịp, loạn nhịp. Cả khoang thuyền tràn ngập mùi ẩm mốc, mùi hôi chua cùng chân thối, thật tởm.

"Hết sức đề phòng, Cẩm y vệ truyền tin đến, đám hải tặc nam man đã lọt vào trường giang, có thể tập kích quân ta bất kỳ lúc nào." Thủy sư đô đốc Đại Minh trầm giọng nói.

"Bọn thuộc hạ minh bạch, một khắc không dám lơi là." Quan tướng xung quanh chấp tay nói.

"BÁO!!!! Phía trước xuất hiện thuyền địch" trên đài cao, hoa tiêu hét lớn.

"Hừ. Bọn nam man quả là thiếu kiên nhẫn, có mới đó thôi đã không chờ được."

"Tiên phong xuất kích, bằng tốc độ nhanh nhất, tiêu diệt thuyền địch." Đô đốc ra lệnh.

"Pháo giặc mạnh và xa hơn ta nhiều lần, phải tiếp cận chúng bằng tốc độ cao nhất, nếu không thiên quân có thắng cũng tổn thất thảm trọng."

"RÕ!"

Từ phía đội tải lương, hàng chục chiến thuyền loại nhỏ của quân Minh tách ra, lao thẳng về phía thuyền Vạn Xuân phía trước. Sau vài lần thất bại đau đớn trong thủy chiến, thủy sư Đại Minh đã thay đổi chiến thuật nhiều, tăng tính cơ động của thuyền chiến lên, không chỉ dựa vào da giày thịt béo để đỡ nữa, pháo Vạn Xuân có thể đục tung những tấm ván gỗ cứng rắn nhất của chúng.

"Thuyền địch đang tiến lại gần. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng. Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao" Đại tá Tuân trầm giọng.

"RÕ!" binh lính, sĩ quan xung quanh đồng giọng hồ.

Mọi người về vị trí của mình, tất bật chuẩn bị. Pháo thủ thông nòng, chuẩn bị thuốc phóng và đạn, binh lính thì nai nịt lại quần áo, giáp trụ. Chiến đao, chiến rìu ra khỏi vỏ, cua quắng mấy đường cho quen tay.

Những lính bắn súng lầm lì lau dọn, đếm lại đạn dược. Cung thủ thì căng cung. Tất cả ở trạng thái hoàn hảo nhất để quyết chiến. Dưới khoang thuyền, dân binh khởi động khớp tay, vươn vai để tinh thần tỉnh táo nhất, mỗi người đều có một khiên chắn nhỏ và một trường đao bên cạnh, họ cũng sẽ phải chiến đấu nếu tình hình xấu đi. Dù không phải lính chiến chuyên nghiệp nhưng không một ai lùi bước. Dẫu vậy, không khí trong khoang cũng ngày càng áp lực. Đứng trước cái chết, ai mà không sợ hãi được cơ chứ.

"Đừng sợ, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đánh hết trận này là sẽ về quê lấy vợ được rồi." một lão binh an ủi.

"Vâng, em không sợ, em còn đang nóng lòng đây này." Tên tân binh cắn răng nói, tay nắm chặt chiến đao.

"Sợ thì có sao, mày chỉ bốc phét là giỏi. Tí theo lưng anh, anh mày bảo kê cho."

"Vâng ạ."
…………
"Quy thuyền lên đầu trận. Hạm thường sang hai cánh. Dàn trận" Đại tá Tuân ra lệnh. Trên đài cao, hoa tiêu liên tục vẫy cơ lệnh.
Đội thuyền Vạn Xuân từ từ chuyển động, những chiếc quy thuyền cứng rắn, lầm lũi tiến lên trước trận. Những chiến thuyền bình thường thì dạt sang hai cánh, từ từ sắp trận hàng ngang, sức mạnh của những chiến hạm này là pháo, chứ không phải giáp cứng, đối húc với thuyền chiến Đại Minh là không thông minh.

"Pháo thủ chuẩn bị." Tiếng hét hết lần này đến lần khác vang lên. Các pháo thủ kỳ cựu của Vạn Xuân vào chỗ, căn đo đong đếm, lên đạn, sẵn sàng.

"BẮN!" lệnh được phát
"ẦM ẦM ẦM" hàng trăm tiếng nổ chói tai cùng lúc vang lên, thanh thế to lớn mà rầm rộ, mặt sông tĩnh lặng như bị xé rách, không gian ngập tràn khói thuốc súng, mờ mờ ảo ảo.

Hàng trăm viên đạn sắt mang theo tiếng rít ghê hồn, lao thẳng về phía đội thuyền Đại Minh đang băng băng tiến tới. Mặt nước vỡ tung dưới sức mạnh của nhưng viên đạn, bọt trắng bắn ra tứ phía, hất lên cả lính Minh trên sàn thuyền.

Có những viên trúng đích, dễ dàng hất tung lớp gỗ trên thuyền chiến Đại Minh. Để theo đuổi tốc độ, Đại Minh phải hy sinh một thứ gì đó, và ở đây, đó là độ rắn chắc của gỗ đóng tàu, gỗ cứng, thuyền nặng, đi chậm hơn, thuyền lớn, giáp dày cũng sẽ đi chậm hơn.

Đạn pháo Vạn Xuân liên tục ập xuống đầu đoàn thuyền chiến Đại Minh, binh lính trên sàn tàu thương vong vô số. Những chiến thuyền nguy nga tráng lệ khi nào nay tàn tạ bất kham, dẫu bị áp chế hỏa lực đến vậy, người Minh cũng không lùi bước. Quân Minh bất chấp mua bom bão đạn, liều chết xông lên, sắp sửa áp sát được đội hình Vạn Xuân rồi.

Trả giá một số lượng thương vong không nhỏ cùng với nhiều thuyền mất sức chiến đâu, cuối cùng người Minh cũng tiếp cận được. Bỏ ra đại giới lớn như vậy chỉ để áp sát, ngoài Đại Minh sợ là không ai có thể làm được.
Nhưng, trận chiến đâu đã kể thúc. Khi thuyền Minh đầu tiên đến gần thì quy thuyền Vạn Xuân cũng động. Những chiếc quyu thuyền rắn chắc như trâu điên, lao thẳng, húc thủng chiến thuyền Đại Minh. Một đợt va chạm quy mô lớn nổ ra ngay trên mặt Trường Giang.

Quy thuyền cứng rắn, bọc sắt, bấp chấp mưa tên, bão đạn mà đâm húc. Thuyền chiến Đại Minh không sao cản nổi, không ít chiếc bị đục thủng, nước tràn lênh láng, từ từ mà chìm xuống đáy sống.

Thủy binh, dân phu, nô lệ la hét trong tuyệt vọng, cố gắng bám víu ván gỗ hòng giữ được mạng nhưng có thể sao? Trường Giang là con sông giữ, nó cũng sẽ không vì kẻ dưới sông là người Minh mà khiêm nhường. Trường Giang há miệng lớn, nuốt chửng những kẻ xấu số đó, đàn cá dưới sông lại được bữa no nê rồi.

Chiến thuật đam húc của quy thuyền tỏ ra rất hiệu quả nhưng người Minh đâu phải dạng ngu dốt, ngược lại, chúng rất khôn ngoan. Sau đợt va chạm đầu, quân Minh học khôn, 2 3 thuyền cùng lúc lao lên, vây quy thuyền Vạn Xuân lại, trả giá một chiến thuyền bị đâm thủng, hai chiếc khác đã có thể áp sát, kín mít, mái chèo coi như bị phế đi, quy thuyền mất động lực, không thể di chuyển.

Lúc này, lớp giáp dày chỉ bảo vệ quy thuyền trong lúc nhất thời, nếu để lâu, quân Minh dễ dàng đục thủng được, hoặc không, chúng có thể đổ nhựa thông, dầu nóng mà thiêu dụi, thiết giáp hạm còn có thể bị đốt trụi, mấy thuyền chiến gỗ có xá gì.

Bước đường cùng, quân Vạn Xuân không thể lao ra mà cận chiến với quân Minh. Nóc thuyền được mở, những lính chiến Vạn Xuân đội sẵn đồng loạt lao ra, một tay che khiên, một tay cầm chiến đao, mắt dáo dác tìm kiếm kẻ thù.

"Bắn chết hết lũ rùa đen này cho ta." Trên lâu thuyền, tướng lĩnh Đại Minh đắc thắng hét lớn. Con rùa cứng rắn này cuối cùng cũng bị thiên quân Đại Minh b ắt được, dù cho giá phải trả không hề nhẹ.

"GIẾT! CHÉM SẠCH MỌI NGÔ." Lính Vạn Xuân che khiên, hét lớn, tên bay đầy trời, cắm vào khiên phầm phập từng đợt.

Cùng lúc đó, lính Minh cũng từ lâu thuyền trèo xuống, lao vào quyết chiến. Một trận xáp lá cà đẫm máu diễn ra ngay trên nóc quy thuyền. Tiếng la chém giết hết đợt này đến đợt khác, máu tươi bay tứ phía, tay chân cụt lủn đâu đâu cũng có. Thi thoảng lại ùm một tiếng, ắt có kẻ bị hất văng xuống sông, chỉ không biết là Việt hay Minh.

Quân Minh máu chiến đấy, nhưng người Vạn Xuân cũng đâu có vừa, lính trên quy thuyền càng không phải hạng giá áo túi cơm, họ luyện thủy chiến không biết bao tháng ngày, đứng trên thuyền không khác trên đất liền, càng đánh càng hăng. Người Minh nhảy xuống bao nhiêu, họ đồ sát bấy nhiêu, một bước không lùi.

Càng ngày càng nhiều binh lính từ trong quy thuyền chui ra, tham gia chiến đấu, cung thủ, lính bắn súng cũng đã xuất hiện, ưu thế về cung tên của người Minh biến mất. Những thiện xạ Vạn Xuân không hề chậm chễ mà đồ sát "đồng nghiệp" đứng trên cao.

Thủ trên quy thuyền mãi cũng không phải cách hay, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công. Khi tên lính Minh cuối cùng bị hất xuống sông, đến lượt người Vạn Xuân phản công.

Cung thủ, hỏa thương liên tục bắn áp chế, khiến quân Minh trên lâu thuyền không ngóc đầu lên được. Cùng lúc đó, lính chiến quăng móc câu sắt lên hoặc tận dụng dây thừng khi nãy quân Minh leo xuống, nhanh chóng ngậm đao, trèo lên thuyền địch. Bất chấp chiến đao còn nhuốm máu, không ai e ngại, còn gì sung sướng hơn uống máu quân thù.

Từ quy thuyền, chiến trường đổi sang lâu thuyền. Trận chiến càng ngày càng thảm khốc, mỗi giây đều có người ngã xuống, máu tươi ướt đẫm sàn tàu, đi không cẩn thận có thể trượt ngã, lúc đó thì không biết có đứng dậy được không hay ăn thêm một lưỡi đao, mũi giáo rồi nằm ở đó vĩnh viễn.