Chương 115. Công thành chiến.

Phục Hưng

Chương 115. Công thành chiến.

Chương 115. Công thành chiến.

Khi xưa thành Tương Dương có sông bảo vệ rộng đến 150m mới có khả năng cản được vó ngựa Mông – Nguyên, nay cái hào chưa tới chục mét của người Minh lấy đâu ra tự tin mà có thể ngăn giặc. Chiến hào rộng lớn, đào mất không biết bao công sức được nhanh chóng lấp đầy bởi bao tải đất, xác người cùng xác ngựa. Đã vậy, quân Bắc Nguyên còn chất đống xác đồng bạn lẫn xác ngựa lại thành mấy ụ lớn, tạo chỗ cho cung thủ ẩn nấp, tiện bề nghỉ ngơi rồi tiếp túc ngắm bắn.

Cương công chưa đến 1 tiếng đồng hồ, quân Nguyên cũng đã có cả ngàn thương vong, nghe thì có vẻ khá khủng khiếp nhưng đại hãn Bắc Nguyên thấy rất bình thường, không nhằm nhò gì. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, huống hồ đám lính đi đầu đều là pháo hôi, xuất thân nô lệ hay lính các bộ tộc nhỏ, tổn thất đôi chút cũng chẳng sao, lấp được hào là ổn rồi.

Hào vừa mới lấp, lập tức, xe công thành, tháp công thành, thang mây đợi lệnh từ nãy lập tức xuất chiến. Lần này người Nguyên không dùng ngựa nữa, binh lính, nô lệ ra sức mà đẩy những cỗ máy chiến tranh khổng lồ từ từ di chuyển về phía trước. Tháp công thành đóng vội bằng gỗ mới đốn, cao cả chục mét, thừa sức giúp quân Nguyên đổ bộ lên mặt thành. Xe công thành to lớn cũng chậm rãi chuyển động. Phía sau các khí tài này là hàng trăm quân Nguyên giáp mặc kín mình, trang bị khiên to, đao cứng, lực lượng chính chuẩn bị giáp lá cà với biên quân Đại Minh.

Pháo của Bắc Nguyên không dừng nửa nhịp, bất chấp nguy cơ tạc nòng, ra sức mà bắn chi viện cho đại quân. Cung kỵ càng vậy, dù tay đã nhức mỏi cũng cắn răng mà bắn. Ai có ngựa bị bắn gục thì lấy ngựa mà làm ụ chắn, tiếp tục tác chiến.

Trận chiến diễn ra rất căng thẳng, quân Minh chết cũng kha khá, số người bị thương không biết bao nhiêu mà kể. Khắp mặt thành đâu đâu cũng thấy người chết hoặc bị thương, thương binh rên la trong đau đớn, khẩn cầu được về gặp mẹ, máu tươi ướt đẫm mặt thành, dưới nhiệt độ lạnh kết thành băng đỏ, trông mà ghê rợn.

"Chuẩn bị nước sôi. Quân Nguyên sắp tới." một tên bách phu trưởng khàn giọng kêu gào, một mặt y bị bịt kín, băng vải đỏ thẫm, không biết bị bắn hỏng mắt hay gì.

"Đun sôi cả nước tiểu và phân, sẵn sàng trút món này xuống đầu bọn cho Nguyên."

"Dầu hỏa. Dầu hỏa đâu. Mẹ nó, nhanh lên, tháp công thành sắp đến rồi." tiếng la hết lần này đến lần khác.

Dân phu, binh lính dưới chân thành tất bật chuẩn bị. Từng nồi, từng nồi to đun nước, đun nước tiểu và phân sôi sùng sục, không khí tràn ngập mùi khai và tanh tưởi, kèm theo mùi máu với thuốc súng, nghe thôi đã thấy tởm lợm. Dân phu bất chấp, múc vội ra thùng mà xách lên thành hoặc buộc vào dây cho người ở trên kéo lên.

Một tên lính Minh đang làm nhiệm vụ kéo xô phân nóng chảy, bất ngờ bị tên bắn giữa lưng, ngã lộn cổ xuống dưới, chết không thể chết thêm được nữa, lập tức thành bãi thịt nát. Nhưng thảm nhất không phải hắn mà là mấy tên dân phu vừa vận phân đến chưa kịp quay đi, cái thùng lên được nửa đường nay rơi, đổ ầm vào đầu chúng. Phân nóng rải lên người, dính vào da, thấm qua áo, cơn bỏng rát lập tức ập đến, chúng kêu la oai oái giữa đống chất thải, da thịt bong chóc bởi sức nóng.

Bị bỏng đã đau, bị bỏng bởi phân còn đau đớn vạn phần, vết thương 100% sẽ nhiễm trùng, tên nào dính phải coi như không cứu. Mấy tên dân phu không chết ngay mà bỏng lặng, nằm đó quằn quại rên la oai oái, còn gì khủng bố hơn. Đám lính xung quanh mặt cắt không một giọt máu nhưng vẫn phải cắn răng làm tiếp. Thầm cầu trời khấn phật mong sao mình không đen như vậy, có chết hãy chết một cách nhanh gọn, chớ bị dày vò.

Công thành chiến đến đạon cao trào, mỗi phút mỗi giây đều có người chết, không Nguyên thì Minh. Mạng người lúc này đặc biệt không có giá. Công thành tháp vừa đến, hàng chục vại gốm chứa dầu mỡ được ném thẳng vào, theo sau đó là những ngọn đuốc đang cháy dở, dầu gặp lửa bùng lên ngay, bất chấp tất cả. Tháp làm bằng củi tươi cũng cháy…nhưng ngọn lửa chỉ bùng được lúc đầu rồi chuyển sang âm ỉ, không hiệu quả lắm, nó chỉ cháy mạnh khi còn dầu mỡ và chừng ấy thôi thì chưa đủ để đốt tháp công thành.

Người Nguyên cũng đáp lễ không kém, cả chục bình gốm cũng được ném ra thẳng vào đám lính Minh đứng chen kín đó. Có bình đập vài khiên chắn, vỡ tung ra, rải đầy đất thứ bột đen và mảnh sắt vụn, người thạo nghề sẽ biết là thuốc nổ. Nhưng không phải bình nào cũng vậy, có bình nổ ngay trên không, oặc nổ giữa đám lính Minh. Thảm họa lúc này mới xảy ra.

Thuốc nổ đen sức nổ không lớn như mấy loại hiện đại hay dùng nhưng chỉ cần đủ liều lượng, lại kèm theo mảnh sắt vụn sắc bén thì sức sát thương không hề thấp. Trong phạm vi gần, giáp sắt cũng không cứu nổi lính Minh, tay nào có khiên cứng thì may ra qua ải.

Cả chục bình gốm ném ra, chỉ cần một cái nổ là ổn. Dọn không một khu vực lính Minh để cho quân Nguyên có thể nhảy vào. Nhưng không phải bên nào cũng may như vậy, có tháp, dầu và lửa của quân Minh đã tìm đến bình nổ của người Nguyên trước khi nó được ném ra, lập tức một vũ nổ vang trời, quét sạch lính Nguyên trên mặt tháp. Dẫu vậy, tổn thất cũng không lớn, mấy cái lựu đạn sơ khai này của người Nguyên không ra gì, không so được với hàng Vạn Xuân nhưng tạm dùng là đủ rồi.

Chỉ cần có một khoảng trống, thế là quá đủ với người Nguyên. Đám lính mặc giáp kín mình khi nãy lập tức nhảy vào, kẻ cần khiên to đao cứng, kẻ cuồng dã hơn thì chơi chiến phủ, lang nha bổng. Đám này ai đấy to lớn, lao vào biên quân Đại Minh không khác gì hổ lạc bầy dê, ra sức mà chém giết.

Một tên lính Nguyên cầm lang nha bổng, đập bẹp đầu lính Minh đối diện, máu tươi, não trắng phun ướt mặt y, râu tóc đều dính máu cùng thịt nát, trông khác gì ác quỷ dưới 9 tầng địa ngục. Y nở nụ cười khát máu, mở cái miệng rộng khoe ra hàm răng vàng khè, vươn lưỡi mà kiếm máu quanh mồn, cưới rú lên thích thú.
"Máu ngọt lắm, giết sạch lũ dê con này đi anh em." Hét rồi vung vẩy lang nha bổng, lao thẳng về phía đám quân Minh còn đang ngơ ngác.

Đám lính biên quân dù to lớn hươn hẳn đồng tộc nhưng đứng trước cái bọn quanh năm ăn thịt, thằng nào thằng đấy to như cột đình thế kia thì cũng sợ, đặc biệt khi chứng kiến cảnh đồng bạn bị đập nát, kẻ địch còn uống máu thích thú, không ít tên đã có ý lùi.

"Ta thao, giết sạch lũ mọi Nguyên." Một tên lão binh, dáng người quắc thước, ánh mắt hung ác, bất chấp tất cả, vác đại đao mà lao vào. Y là hán tử phương Bắc không phải đám hèn nhát phương Nam, sợ gì mọi Nguyên.

"SÁT!!!"

"GIẾT SẠCH MỌI NGUYÊN!" binh lính xung quanh hít sâu lấy lại bình tĩnh, hét lớn, cầm vũ khí lao thẳng vào đám lính Nguyên mới đến.

"HAHAHA. Trò cười. Giết sạch lũ dê 2 chân này." Lính Nguyên hú hét, gia nhập chiến cuộc, phía sau, càng ngày có càng nhiều lính Nguyên nhảy xuống khỏi tháp công thành thàm gia chiến đấu.

Lính Minh cũng đâu có vừa, từ các hướng lập tức bủa vây lên. Lính Nguyên đánh rất hung bạo, sức lực lớn vô cùng, lính Minh thì đánh kiểu liều chết, lấy mạng đổi mạng, không ai kém ai, quân Minh quyết chơi kiểu lấy thịt đè người, bất kể đằng sau có đủ quân để dùng không.

Trận sáp lá cà trên tường thành diễn ra càng ngày càng đẫm máu, tường thành rộng có 2 3 mét mà đứng kín người, mắt ai đấy đề điên cuồng, long sòng sọc, đỏ bừng màu màu, quyết giết kẻ địch. Thi thoảng lại có một tên lính Nguyên bị hai ba tên lính Minh ôm chặt, cùng lăn xuống thành, chết cũng không tiếc. Quả là điênn cuồng.

Phía cổng, xe công thành đã áp sát, bất chấp mưa tên đá, dầu sôi, nước nóng hay thậm chí là phân, người Nguyên một bước không lùi. Xe công thành có mái che, giảm được phần lớn sát thương từ phía quân Minh, bất chấp mái xe đang cháy hừng hực, quân Nguyên ra sức kéo, va đập, khúc gỗ lớn đầu khảm sắt cứ kéo lên cao rồi đâm mạnh vào cửa. Cánh cửa bằng gỗ cứng bị đâm run bần bật, chẳng biết bao lâu thì sẽ hỏng hay đổ.

Sau cửa, quân Minh ra sức gia cố, hàng chục cây gỗ thô to lớn được chặn trước cổng, quân Minh bám lấy thân cây, đè nặng lên, hòng tăng phần nào sức phòng ngự. Mỗi một nhát đập, cổng thành rung lên, cây gỗ phía sau cũng vậy, hất văng cả lính Minh đang đè kéo.

Cổng thành Cư Dung quan không có cửa sắt ở giữa (kiểu cửa của lâu đài cổ phương Tây), cửa sập là uổng, dù cho đây chỉ là ủng thành, phía sau còn một lớp cửa nữa. Quân Nguyên đến quá nhanh, quân Minh chưa kịp phong kín cổng thành, phong cổng nói thì dễ nhưng làm thì khó, yêu cầu số lượng lớn gỗ đá, Cư Dung quan không có nhiều như vậy, mà phong cổng xong thì lúc khai phong cũng rất khó khăn mất sức.

Suy cho cùng, đây chỉ là ủng thành. Lớp cửa này vỡ thì còn một cửa nữa quân Nguyên cần phá. Cửa đó mới là cửa bị phong, hiện tại dân phu đang vận gỗ đá đến lấp kín, muốn phá cửa, quân Nguyên không mất mười ngày nửa tháng là không được, trừ khi chịu bỏ ra một số lượng lớn sinh mạng bù vào hay có lượng lớn thuốc nổ, đủ nổ bay cổng, bay luôn thành lâu phía trên. Huồng hồ khi quân Nguyên tiếp cận được, lính Minh xung quanh cũng chẳng để yên, lọt vào ủng thành, bốn phía đều sẽ là quân Minh, lúc đó người Nguyên bị tấn công từ bốn phía, có mà chạy đằng giời. Ủng thành sẽ là lò đồ sát người Bắc Nguyên.

Người Bắc Nguyên biết điều đó không? Họ biết chứ, đánh đấm với quân Minh mấy chục năm, họ còn lạ gì. Quân Minh có thám tử ở Bắc Nguyên thì làm sao mà họ không có người ở Đại Minh. Phía sau Cư Dung quan ra sao họ rõ cả, rõ là sẽ tổn thất nặng nếu lọt vào ủng thành nhưng vẫn phải đánh. Họ không có quá nhiều thời gian để chờ đợi. Mà, đâu nhất thiết phải phá được cửa bên trong. Chưa đến 18h30, chưa biết ai giàu hơn ai.