Chương 114. Cường công.

Phục Hưng

Chương 114. Cường công.

Chương 114. Cường công.


Việc gì đến cũng phải đến, với một dân tộc du mục như Mông Cổ, một hãn quốc như Bắc Nguyên thì toàn dân đều là lính, việc tập chung quân đội diễn ra hết sức nhanh chóng, chỉ trong vòng một nốt nhạc. Chẳng mất bao lâu, chục vạn binh mã Bắc Nguyên đã đến trước Cư Dung quan, người ngựa đông nghìn nghịt, che kín cả một phương trời đất. Tuyết đã dưới chân hàng chục vạn chiến mã cũng hóa thành bùn lầy, Cư Dung quan như run rẩy dưới gót sắt kỵ binh.

Bắc Nguyên gì cũng thiếu, có mỗi ngựa là nhiều, mỗi binh lính mang theo 5 ngựa, vừa có thể thay phiên cưỡi, bảo đảm sức khỏe chiến mã, vừa trở lương thực, trang bị, khi đói kém thì ngựa cũng thành đồ ăn luôn được. Tốc độ hành quân của người Mông Cổ rất nhanh, đáng lẽ 3 ngày trước họ đã tới Cư Dung quan rồi nhưng do mang theo nhiều khí tài nên có đôi ba phần chậm chạp, dẫu vậy, so với các đội quân đương thời cũng là có một không hai.

Trên thành lâu, tướng Minh Viên Sùng Khanh nhìn hàng vạn kỵ binh Mông Cổ dưới thành, mặt cắt không ra một giọt máu. Cư Dung quan kiên cố đấy, có cả ủng thành, quân Nguyên có đột phá được thì vào trong cũng chỉ làm mồi cho cung thủ, chưa kể thành còn trang bị nhiều hỏa pháo, lương ăn càng không thiếu,….rất nhiều lợi thế nhưng Viên Sùng Khanh không sao yên lòng.

Người Nguyên chỉ công thành bất lợi, bị vướng duy nhất một lần ở thành Tương Dương, vướng 6 năm nhưng cuối cùng cũng đánh hạ được. Thành Tương Dương đâu phải hạng xoàng xĩnh, tập hợp sức mạnh cả nước mà xây dựng, 3 mặt là núi 1 mặt là sông, thành cao hào sâu, người Tống sẵn sàng khuếch sông mà tăng thế mạnh phòng thủ. Cư Dung quan chỉ là một biên quan, dù có được đầu tư nhưng cũng không sao sánh bằng, chưa kể chục năm nay người Nguyên suy yếu, liên tục bị quân Minh bắc phạt, đánh đuổi mãi ra xa, cho nên Cư Dung quan chỉ có thể tính là kiên cố, so với hùng thành Tương Dương khi xưa thì không dám so, quân không bằng, dân chúng trợ chiến cũng chẳng có.

Còn quân Nguyên cũng xưa đâu bằng nay. Kỹ thuật công thành sau gần trăm năm đã lên đời rất nhiều lần, trang bị càng khỏi bàn. Dù bị đuổi ra khỏi Trung Nguyên một cách xám xịt nhưng vốn liếng mang theo không ít, nhiều năm buôn bán với Vạn Xuân, người Nguyên sớm đã không phải một nghèo hai trắng, không có gì ngoài dê bò. Khi xưa bị Đại Minh cấm vận, có tiền có bạc cũng không mua được đồ nhưng từ khi người Vạn Xuân đến, muốn gì cũng có, chỉ cần có tiền.

Quân Nguyên liên tục được buff, muối sắt trà không thiếu, muốn đồng để đúc pháo cũng có, chỉ cần thêm tiền, diêm tiêu, thuốc nổ vận đến tận nơi. Theo thám tử truyền tin về, hỏa khí trang bị trong quân Nguyên không hề ít. Bản Nhã Thất Lý từ nhiều năm trước đã nhận được sự hỗ trợ nhiệt thành từ người Vạn Xuân, bởi vậy quân đông tướng mạnh, các bộ tộc đều quy phục, đến cả người Oriat có ý xấu nhưng cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng mặt mà không bằng lòng, không dám hống hách như mấy đời trước.

Viên Sùng Khanh nhìn quân Nguyên phía trước mà tâm loạn như ma, liệu 1 vạn biên quân Đại Minh có thể cản lại đám du mục hung hãn kia không? Viện quân đâu, viện quân đâu, lấy sức mình y, khó lòng mà cản được đại quân Bắc Nguyên.

"Bẩm tướng quân, Bắc Bình sẽ không có viện binh nào ứng cứu, họ cũng đang bị vây thành. Các nơi khác sẽ cố hết sức chi viện nhưng…" tên thân binh chạy đến báo, đập nát hy vọng của Viên Sùng Khanh.

"Nhưng sao?" Viên Sùng Khanh bực mình.

"Họ không dám làm liều, nhỡ bị bất ngờ tấn công, sợ là cũng không thủ được. Tình hình Bắc Trực Lệ hiện đang rất rối" tên thân binh khép lép nói.

"Ngu xuẩn, người Nguyên vượt qua được Cư Dung quan thì họ thủ được hả. Một lũ ích kỷ ngu xuẩn."

"Bẩm tướng quân, cũng có một số nơi chi viện cho ta mấy nghìn lính nhưng lâu ngày chưa đến, sợ là lành ít dữ nhiều." Tên thân binh thở dài.

"Mẹ kiếp. Viện quân bao giờ mới tới đây, lũ ngu Bắc Bình thật là phế vật, 10 vạn binh, 2 vạn kỵ, nói tan là tan. Mẹ kiếp." Viên Sùng Khanh bực dọc.

Quân tình nguy cấp nhưng Viên Sùng Khanh không nên trách móc quân đóng ở các nơi như vậy, họ cũng có lỗi khổ không nói lên lời. Kỵ binh Vạn Xuân liên tục tấn công quấy phá, họ có lòng giúp cũng không làm gì được. Quân Vạn Xuân cứ đến là đốt giết, không tha cho bất kỳ làng mạc nào. Thành trấn thì càng thảm, liên tục bị tấn công, không cường công nhưng bị pháo kích, quân Minh các trấn, phủ không phải đối thủ của 2 vạn kỵ binh Vạn Xuân nên chỉ biết cắn răng mà thủ, gan đâu mà mở cửa thành quyết chiến hay cử binh chi viện.

Có một đội nhân mã từ Hà Gian phủ tiến lên chi viện, nhân số ước chừng một vạn cũng bị phục kích làm gỏi bằng sạch, một người không tha, xác chết còn vương vãi khắp cánh đồng chưa kịp thu dọn kia kìa. Các nơi có lòng mà bất lực, chỉ biết kêu cứu, bao tập hợp được đại quân thì may ra trừ được địch, đi nhóm nhỏ chỉ có nước chết mà thôi.

……..
Mặc Viên Sùng Hoán lo được lo mất, người Nguyên cũng không chờ đợi. Từng chiếc xe khiên lớn được vận đến trước trận hòng che chắn tên đạn quân Minh, phía sau, quân Nguyên tức tốc lập trận địa pháo. Dễ đến hàng trăm khẩu, không biết từ bao giờ người Nguyên lại trang bị nhiều hỏa khí đến vậy. Quan tướng nhà Minh trên thành nhìn cảnh này mà mồ hôi chảy như mưa.

"BẮN! BẮN THẲNG VÀO HỎA KHÍ CỦA ĐỊCH" tiếng hét vang lên hết lần này đến lần khác cùng với đó là tiếng ầm ầm gào thét của pháo quân Minh. Hàng chục quả cầu sắt xé gió lao đến, đâm thẳng vào nơi quân Nguyên đang lập trận.

Đạn sắt bat vun vút, kèm theo tiếng rít gió ghê người. Viên đâm vào mặt đất, đất cát, tuyết đá bay tứ tung. Viên đâm thẳng vào xe khiên, chỉ thấy gỗ nát thành vụn, xe khiên kiên cố là thế cũng bị đục thủng. May thay, đạn bắn qua xe khiên thì cũng không còn sức mà tiến, nhiều viên còn bị kẹt cứng cả lại. Dẫu vậy, dưới trời mưa pháo của quân Minh, không ít lính Bắc Nguyên ăn đạn, chết không thể chết lại, nếu không thì lăn lóc, kêu rên trong vũng máu.

Người Nguyên há phải hạng gà đất chó cảnh, đứng yên chịu đánh, ngay khi các pháo vào chỗ, người Nguyên lập tức đáp trả. Màn đáp trả này có đôi phần thô lỗ, hàng trăm khẩu pháo Bắc Nguyên cùng lúc gào thét, thanh thế vang trời, tường thành Cư Dung quan như muốn nứt vỡ bởi tiếng nổ. Đạn sắt xé gió bay vun vút đến.

Đạp đập vào tường thành, gạch đá sao mà chịu nổi, lập tức vỡ nát, bay ra tứ phía. Lính thủ thành, cung thủ kinh hồn bạt vía, vội vã tìm chỗ trốn. Mái ngói trên thành lâu bị bắn cho nát nhừ, gạch ngói rơi lả tả, đập hết vào đầu lính Minh. Quan tướng mặt mũi xám xịt nấp, xung quang thân binh ken đầy, ra sức lấy khiên, lấy thịt che chắn cho chủ.

Pháo quân Minh với quân Nguyên cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân, không ai ăn ai, tầm bắn cũng xêm xêm vậy, quân Minh được lợi thế trên cao bắn xa hơn đôi chút nhưng quân Nguyên pháo lại nhiều, hoàn toàn áp chế được.

Hai bên đối bắn không ngừng, pháo thủ bất chấp mạng sống mà thông nòng, lên đạn. Tiếng nổ ầm ầm vang cả trời đất, cách xa chục dặm còn nghe thấy.

Khi hai bên còn đang tích cực đối pháo thì phía Bắc Nguyên lại có động tác mới, hàng nghìn kỵ binh lao ra khỏi trận. Đám này trang bị nhẹ nhàng, có mỗi tấm khiên là to, mỗi ngựa chở 4 bao tải đất. Hàng nghìn khinh kỵ này điên cuồng lao về phía chiến hào Cư Dung quan. Nhìn qua thôi cũng biết mục đích của chúng là gì rồi, dĩ nhiên là lấp hào.

"BẮN! Cung thủ bắn, không cho chúng lại gần. Bắn!" Viên Sùng Khanh bất chấp nguy hiểm, đứng dậy hét lớn.

Quan tướng xung quanh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhanh chóng chạy đi chỉ huy quân đội. Mấy tên lão inh cũng khàn giọng gào thét, đấm đá đám tân binh run rẩy dưới lỗ châu mai.

"Đứng dậy bắn tên lũ ngu, để bọn Nguyên đến gần chết cả đám bây giờ."

"Mẹ mày, có đứng lên bắn tên không thì bảo." Một tên thập phu trưởng vác đao đến chỗ tên tân binh đang trốn.

"Lên không tao chém chết bây giờ. Lê.." chữ lên còn chưa kịp nói, một mũi tên đã xuyên thẳng cổ y, da thịt thì làm sao cản được tên sắt, mũi tên ngọn xớt xiên qua. Tên thập phu trưởng buông đao, run rẩy ôm cổ. Máu òng ọc tuôn ra từ miệng y, môi y mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không được…y dần chìm vào đêm tối, ngã lăn ra đất, chết không kịp ngáp.

Máu tươi của y phun đầy tên tân binh phía dưới, máu đỏ nhuộm ướt của mũ, đẫm cả mặt. Tên tân binh hỏng mất hét lớn, ra sức bò tìm chỗ trốn, muốn thoát khỏi trốn địa ngục này.

Biên quân Đại Minh vốn tinh nhuệ, tân binh hèn nhát là có nhưng cũng chỉ số ít, lính ở đây phần lớn là lão binh, một đám hung hãn không sợ chết, chỉ phút ban đầu rối loạn sau ổn định lại được ngay. Cung thủ cắn răng, bất chấp đầy trời tên đạn mà đứng dậy, bắn tên về phía quân Nguyên đang đến. Tên đen đầy trời ập xuống những kỵ sĩ đang phi ngựa. Tên cắm phập phập vào khiên chắn mà cứ ngỡ mữa rào. Không ít tên xui xẻo bị bắn chết, không thì ngựa cũng trúng tên ngã gục.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, dân du mục nổi tiếng với cưỡi ngựa bắn tên, dân chúng từ tấm bé đã tiếp xúc với cung thì làm sao để yên cho đám lính nông dân kia đè ra bắn được.

Nhận thấy cung kỵ xen lẫn đám lấp hào không đủ áp chế người Minh, từ phía sau, hàng nghìn cung kỵ khác được lệnh xông lên. Vọt thẳng đến Cư Dung quan mà bắn phá. Cung kỵ chia thành từng tốp nhỏ, cưỡi ngựa qua lại như đèn kéo quân, tên bắn siêu chuẩn, cứ như là bách phát bách trúng, lập tức áp chế được cung thủ Đại Minh trên thành.

Dựa vào cung thủ Đại Minh muốn diệt được đám cung kỵ này khó không khác gì lên trời. Người ngựa qua lại, di chuyển tốc độ như thế, đám cung thủ Đại Minh khó lòng bắn trúng, chưa kể đám cung kỵ này lại đông, bắn lại chuẩn, cung thủ Minh trên thành khổ không tả nổi.

"Pháo! Pháo mẹ nó, dùng pháo bắn chúng nó, cung thủ không đỡ được." Một tên bách phu trưởng ôm tay ghé vào lỗ châu mai hét, tay y vừa bị tên giặc bắn trúng, máu tuôn như suối.

"Không có pháo!"

"Pháo bận áp chế pháo địch" một tiếng gọi với đáp lại.

Tiếng pháo nổ vẫn ầm ầm bên tai, pháo nhiều như vậy mà không chi viện cho cung thủ một chút.

"Áp chế con khỉ. Từ nãy bọn Nguyên nó có dừng lúc nào." Tên bách phu trưởng chửi má nó, bực tức không làm gì được.

Cư Dung quan có đến trăm pháo tốt, bình thường dùng món này thủ thành dư thừa, đám du mục nghèo khỉ làm sao chống được, mấy lần Bắc phạt đều vậy cả. Nhưng ai biết 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây/ Chớ khinh thiếu niên nghèo a, đám Bắc Nguyên đào đâu ra nhiều pháo đến thế, hàng trăm khẩu, cả cái vùng Bắc Trực Lệ này chưa chắc đã có nhiều pháo như vậy. Mẹ kiếp, nhiều thế thì quân thủ thành Cư Dung quan đào đâu ra pháo để áp chế, từ nãy đến giờ đã tổn thất kha khá rồi, một số bị tạc nòng, phần lớn bị pháo địch bắn trúng, khổ không tả nổi.