Chương 113. Cư Dung quan.

Phục Hưng

Chương 113. Cư Dung quan.

Chương 113. Cư Dung quan.

Quân Vạn Xuân xây doanh trại, nghỉ ngơi 2 ngày lấy lại sức rồi sắp trận tiến đến dưới thành Bắc Bình. Vạn người cùng đi thôi mặt đất đã ầm ầm rung động, nay hàng vạn người cùng nhịp, mỗi một bước chân cũng như có thể dẫm nát đại địa, khiến cho thành Bắc Bình phải run rẩy. Trên lâu thành, Chu Hoành cùng chúng tướng cau mày nhìn đại quân Vạn Xuân tiến tới.

Chỉ thấy trên nền tuyết trắng, quân Vạn Xuân sắp trận rộng hàng dặm, từng khối từng khối đen bộ binh vuông vức từ từ tiến đến, vạn quân bước chân đều nhịp, thanh thế to lớn, khiến cho tuyết đọng trên thành lầu rơi lả tả. Cùng với đại quân giáp đen là hàng trăm hàng ngàn ngọn hồng kỳ căng mình tung bay trong gió. Trống trận từng hồi từng hồi, hùng tráng mà giục giã, mỗi nhịp như đập thẳng vào trái tin quân binh trên thành.

Cách thành Bắc Bình 1km, quân Vạn Xuân dừng lại, bất động như tượng, không có tiếng ồn ào huyên náo như các đội quân đương thời, binh lính ngậm miệng, không hề nói chuyện, một sự im lặng chết chóc. Trống trận cũng dừng lại, khắp thiên địa chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng cờ phần phật bay, tiếng lao xao của giáp trụ va chạm với nhau cùng tiếng thở phì phò của ngựa chiến.

Quân Vạn Xuân nãy thì hùng hổ, nay lại bất động như núi, bất kỳ trạng thái nào cũng khiến cho quân Minh lo sợ. Ồn ào, huyên náo, chửi rủa quân Minh còn chịu được, đây là điều quá bình thường khi hành quân đánh trận, bất kỳ đội quân nào trên thế giới đều vậy, yên tĩnh thế này mới lạ thường. Sự yên tĩnh đó vô hình gia tăng áp lực cực lớn lên quân thủ thành, binh lính bất giác nắm chặt lấy vũ khí, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, chúng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, mắt vẫn đăm đăm nhìn phía kẻ địch đứng im như tượng kia.

Giữa hội trường ồn ào, chỉ cần người phát biểu hay chủ trì yên lặng thì chỉ một lúc sau cả hội trường cũng bỗng nhiên yên lặng, không biết do đâu, có thể là một loại ám chỉ tâm lý gì đó. Đại Hải không rõ nguyên do nhưng hắn cũng không ngại mà áp dụng vào trong chiến trận, thực tế chứng minh, cách làm này ổn. Chỉ một động tác thôi đã khiến quân Minh âm thầm sợ hãi, không biết đông tây nam bắc. "Cảm xúc lâu đời nhất và mãnh liệt nhất của loài người là nỗi sợ hãi, và nỗi sợ hãi lâu đời nhất và mãnh liệt nhất là nỗi sợ về những điều chưa biết." Quân Minh không biết người Vạn Xuân định làm gì, bởi vậy nên họ sợ. Bản năng mà thôi.

Đại Hải cưỡi ngựa, chậm rãi từ phía sau đi đến, xung quanh chỉ có tiếng vó ngựa đạp vào nền đất lạnh, tuyết trắng tung bay dưới vó chân ngựa. Phía sau hắn, hàng trăm cấm vệ quân nghiêm trang đi theo. Binh lính xung quanh im lặng, cung kính dõi nhìn.

Đến trước trận, sau lưng là 5 vạn binh lính Vạn Xuân kiêu dũng thiện chiến, phía trước là hùng thành Thuận Thiên (Bắc Bình) kinh đô thứ 2, cũng là kinh đô duy nhất trong tương lai của đế quốc Đại Minh, nơi mà trong một thời không khác, không biết bao anh tài của đất Việt nằm xuống, rải máu xương để xây cấm cung, trường thành cho họ Chu. Xương máu họ phải chôn nơi đất khách, là bằng chứng của nhục mất nước. Thuận Thiên thành cũng là nơi bất kỳ đế vương nào phương Nam hay thảo nguyên phương Bắc đều muốn san bằng. Và hôm nay, Vũ Đại Hải hắn đến đây cùng với hàng vạn binh lính Vạn Xuân. Đại Hải cứ ngồi trên lưng ngựa, mắt đăm đăm nhìn tòa kiên thành trước mặt, mặc cho gió lạnh cắt da cắt thịt thổi qua.

Bỗng, hắn rút chiến đao, chỉ thẳng Bắc Bình mà hét lớn.

"ĐÁNH SẬP BẮC BÌNH. GIẾT SẠCH QUÂN NGÔ! GIẾT!!!!"

"GIẾTTTTT!" Cấm vệ quân rút đao hét lớn. Sau đó là hàng ngàn hàng vạn tiếng hô giết, từ từ thành một màn đồng ca, một tiếng hô giết vang tận chín tầng trời. Sát khí xung thiên, thần gặp giết thần, phật cản giết phật.

Quân Vạn Xuân đang yên lặng bỗng nhiên hét lớn, ngựa hý liên hồi, quân Minh trên thành giật nảy mình, chim chóc xung quanh bay toán loạn, tuyết trên mái cao càng rơi tới tập. Bị bất ngờ như thế, kẻ nào tim yếu khéo vỡ tim mà chết. Chu Hoành sắc mặt khó coi nhìn đám kiêu binh hãn tướng phía dưới, lòng như lửa đốt. Thành cao hào sâu cũng không khiến y được yên lòng.

"Vương gia, xin lui xuống dưới bảo toàn ngọc thể, nơi thành lâu không an toàn." Thân binh tiến đến, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Đi!" Chu Hoành lập tức quay người, hắn cũng không có ý định ở lại đốc chiến giữa trốn tên bay, đạn lạc này. Lơ mơ chết không biết chết vì sao. Cứ lui về cho an toàn. Địch nhân không thể đánh hạ Bắc Bình trong sớm tối, đây cũng không phải trốn vô danh.

"ẦM ẦM ẦM!" tiếp nối tiếng hô giết là tiếng nổ xé trời của hàng trăm khẩu pháo, đạn theo đường cung lao thẳng xuống thành Bắc Bình. Đạn pháo rơi xuống hào, đập tan lớp băng mòng, vụn băng bắn ra tứ phía. Càng nhiều đạn pháo va đập phải tường thành, gạch cứng Đại Minh cũng không chống lại được, vỡ tan nát cả, cùng đó là thân xác, thịt vụn, máu tươi của những tên lính thủ thành xấu số.

"ẨN NẤP!" chỉ huy quân Minh hét lớn, y vớ lấy tấm khiên, co ro cúi xuống khỏi lỗ châu mai.

Binh lính xung quanh cuống cuồng tìm chỗ trốn. Đạn pháo không dừng, vẫn cứ như mưa rào mà trút xuống. Mỗi giây dài như cả tiếng và mỗi phút trôi qua cứ ngỡ một đời. Đạn pháo quân Vạn Xuân ầm ầm đổ xuống thành Bắc Bình suốt 30 phút mới ngừng lại.

Trên mặt thành là một mảnh hoang toàn, đâu đâu cũng thấy vụn gạch, gỗ nát cùng xác người, thương binh kêu la, giãy giụa trong vũng máu. Đám tân binh, dân phu ôm đầu run bần bật, dưới háng đầy chất bài tiết. Khung cảnh thê thảm vô cùng.

"Chuẩn bị. Nước sôi, gỗ đá chuẩn bị. Địch nhân chuẩn bị công thành." Tên bách phu trưởng gào thét, ra lệnh cho thuộc hạ.

"Hỏa khí doanh chuẩn bị. Dân phu nhanh nhanh cho thương binh xuống dưới, dọn dẹp mặt thành."

"NHANH! Mang thêm mũi tên lên.» tiếng la hết lần này đến lần khác. Quân Minh chuẩn bị rất kỹ càng, sẵn sàng cho quân VẠn Xuân một đòn đau. Pháo của quân thủ thành có thể kém, quân Vạn Xuân ở quá xa, không thể uy hiếp đến nhưng chỉ cần lại gần thêm chút nữa, đảm bảo khiến họ ăn không hết gói đem đi.

Hòa cùng tiếng pháo là tiếng hô giết vang trời, âm thanh trấn động một vùng, mãi sâu trong nội thành dân chúng cũng có thể nghe thấy, gài trẻ gái trai tụ tập lại, ôm lấy nhau, run sợ chờ đợi mưa bão sắp tới.

Tuy nhiên, những gì phát triển lại hoàn toàn nằm ngoài suy tính của quân Minh, pháo thì vẫn bắn nhưng quân Vạn Xuân không hề lao lên cường công, cũng không hề có một chiếc thang mây hay tháp công thành nào cả. 5 van quân Vạn Xuân đơn giản chỉ là đứng nghiêm đó, ngắm nhìn thành Bắc Bình dưới cơn pháo kích.

Không khí bên phía quân Vạn Xuân nhẹ nhàng hơn, binh lính trò chuyện vu vơ. Lệnh đã được phát đến, sẽ không có trận công thành nào cả, chỉ cần đến trước thành trợ uy cho pháo binh là ổn, mọi chuyện đơn giản như một chuyến dã ngoại. Những người phải lao động hăng say nhất phải kể đến các pháo thủ, họ phải di chuyển pháo, điều chỉnh góc ngắm sao cho tốt nhất. Thành Bắc Bình sừng sững ở đó làm bia tập bắn cho họ, hôm nay coi như một buổi luyện tập cho tân binh, chiến quả ra sao không quan trọng. Bắn được lúc thì nghỉ ngơi, để những khẩu đội khác thay thế.

Cứ thế, suốt mấy ngày, quân Vạn Xuân chỉ kéo đến rồi pháo kích, xong lại rút về. Pháo bắn đủ loại, từ đạn gang đến đạn nổ, lính pháo binh cũng tranh thủ ghi chép, làm những bài tổng kết kinh nghiệm thực chiến, rất có giá trị sau này cho việc huấn luyện chiến đấu cũng như chế tạo pháo mới.

Quân Minh từ chỗ sợ vỡ mật nay cũng gan dạ hơn, pháo đến là trốn, không còn ngu ngơ đứng như trời trồng như buổi đầu. Tướng tá quân Minh hết sức bất đắc dĩ nhưng không thể làm gì, cho quân ra đánh thì họ không dám, cũng không đủ quân, bỏ mặt thành không thủ thì cũng không được, sợ quân Vạn Xuân dồn lên công thành bất cứ khi nào. Nếu mặt thành, cổng thành không đủ quân, thất bại chỉ trong gang tấc mà thôi. Dù có quen thuộc với pháo địch oanh kích nhưng tổn thất là không hề thiếu, quân Minh đành phải cắn răng mà chịu đựng.
………….
Khi quân Vạn Xuân và Bắc Bình đang vờn nhau qua lại thì ở một nơi khác, cách Bắc Bình chưa tới 60km, biến cố xảy ra.

Cư Dung quan – một trong ba quan ải quan trọng nhất của Vạn lý trường thành cùng với Sơn Hải quan và Gia Dục quan. Là cửa ngõ đế từ thảo nguyên tiến vào nội địa, nơi mà bất kỳ đội quân du mục nào muốn tiến công quy mô lớn Đại Minh đều phải trải qua.

Cư Dung quan được xây dựng từ thời nhà Tần để phòng thủ trước những lần tấn công, cướp phá của các bộ lạc du mục, đến các triều đại sau cũng liên tục được xây mới, củng cố. Án ngữ trên tuyến đường vào bình nguyên Hoa Bắc, là một đèo nằm trên thung lũng rộng 18km, có thể nói Cư Dung quan dễ thủ khó công. Nếu nhà Minh khí số chưa tận thì vào những năm tháng sau, Cư Dung quan sẽ được mở rộng, xây thêm 1 tiểu quan phái Bắc là Bát Đạt Lĩnh. Nhưng lúc này chỉ có Nam quan, dẫu vậy, người Nguyên muốn vượt qua cũng phải mất kha khá thời gian cùng xương máu.

Từ khi Thiên Tân bị tấn công đến lúc 10 vạn tinh binh Bắc Bình bị phá, không lúc nào quân Minh ở các quan ải dám chủ quan, ngày đêm tuần tra, gia cố phòng ngự. Thám báo qua lại như con thoi, phong hỏa đài người luôn túc trực. Thám tử bất chấp giá lạnh, đi sâu vào trong lãnh thổ Bắc Nguyên mà thám thính. Dân phu quanh vùng, kể cả dân du mục đã quy phục đều bị kiểm kê, sẵn sàng chi viện biên quan nếu tình hình có biến.

Bắc Nguyên dị động, chẳng mất bao lâu, tướng lĩnh thủ thành đã biết. Chuyện không mong muốn nhất đã xảy ra, dù muốn hay không, binh lính tướng sĩ Cư Dung quan cũng phải liều chết mà cản người Nguyên lại. Cư Dung quan thất thủ thì cả vùng Bắc Trực Lệ này xong đời rồi, người Nguyên nhập được quan, dù có chục vạn đại quân cũng khó lòng mà cản nổi. Uy danh của kỵ binh Mông Cổ không phải tự dưng mà có.

Liên tục thám báo được phái ra cầu cứu, lương thảo, khí giới, binh lính quanh vùng nhanh chóng được tập hợp, cấp tốc vận chuyển tới quan ải. Mong rằng mọi thứ sẽ đến đúng lúc, quân Minh có thể cản được người Bắc Nguyên. Mong như vậy.