Chương 111. Bắc Nguyên hành động.

Phục Hưng

Chương 111. Bắc Nguyên hành động.

Chương 111. Bắc Nguyên hành động.


Các hãn tướng, thiên phu trưởng cùng những quý tộc máu mặt nhanh chóng hội kiến, đám này đều là hạng có dã tâm, mong muốn khôi phục lại vinh quang khi xưa như thời Thành Cát Tư Hãn bởi vậy hết sức ủng hộ Bản Nhã Thất Lý, cũng chịu quy phục mà suy tôn y lên chức Đại hãn. Nay có cơ hội trời cho, không tên nào có ý định phản đối cả, bất kể việc phải tác chiến trong mùa đông khắc nghiệt.

Đùa chứ, mùa đông trên thảo nguyên còn khắc nghiệt hơn phía sau trường thành cả chục lần, những chiến binh du mục đâu có ngán gì, vùng đất ấm áp hơn phía Nam luôn là nơi mà họ hướng tới. Đặc biệt khi đã hưởng thụ vinh hoa phú quý khi xưa, nay phải về sống nơi khổ hàn, ai mà chịu nổi, từ nghèo thành giàu dễ nhưng từ giàu về nghèo rất khó, không phải ai cũng cam lòng.

Bắc Nguyên nhanh chóng tập hợp quân đội, chuẩn bị vật tư, sẵn sàng xuất chinh. Người du mục vốn nổi tiếng với việc toàn dân giai binh, binh lính luôn có sẵn, đã vậy còn kiêu dũng thiện chiến, hết sức hung hãn. Hậu cần thì gọn nhẹ, dê, bò, ngựa, cừu đầy ra đấy, thịt khô, pho mát, sữa ngựa càng không thiếu, đều là thứ dễ vận chuyển. Chưa kể ngựa còn không cần mang theo cỏ, sẽ tự biết kiếm ăn dọc đường, giảm mạnh áp lực lên hậu cần, mỗi lính năm ba con ngựa là hành quân ngon ngay. Người Vạn Xuân suốt mấy năm qua lại viện trợ biết bao đao kiếm, binh khí, trang bị quân Bắc Nguyên không hề kém cỏi so với biên quân Đại Minh.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Bắc Nguyên huy động được 10 vạn đại quân, sẵn sàng xuất chinh vượt qua trường thành tiến vào vùng đất Trung Nguyên màu mỡ. Ai đấy đều hăm hở bất kể già trẻ, giá trai hay quý tộc mục dân, đặc biệt đám trẻ, từ nhỏ chưa được hưởng vinh hoa như các bậc cha ông nhưng ngày nào cũng nghe kể về cái thời huy hoàng ấy, chúng đã sớm nóng lòng muốn lao đến mà thỏa sức cướp phá đám người Hán giàu sụ kia. Chúng cũng muốn trả thù lại những tên thương nhân Trung Nguyên ngày thường hay khinh khỉnh lên mặt, bắt chét, ép giá dê bò của chúng. Đại hãn ra lệnh, toàn dân lập tức hưởng ứng.

Người Bắc Nguyên hành động không thể qua mắt được kẻ có tâm, Đại Minh sớm đã đặt rất nhiều mật thám trong nội bộ các bộ lạc, dẫu có biết tin sớm thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, mùa đông khắc nghiệt, mật thám muốn truyền tin qua lại cũng khó, chưa kể bộ lạc còn tăng mạnh kiểm tra, giám sát. Tin về đến trường thành cũng chỉ giúp quân thủ thành có thêm chút thời gian chuẩn bị mà thôi.

Người du mục chưa bao giờ e sợ trường thành hay biên quân, thứ họ e sợ là mấy chục vạn quân Minh ở phía sau, sẵn sàng chi viện, phản công bất kỳ lúc nào ấy. Nay chục vạn đại quân ở Bắc Bình bị đánh tan, quân các châu, phủ khác muốn nhanh chóng tiến đến cứu nguy mất ít nhất một tháng, chưa kể mùa đông đã đến, hành quân càng khó khăn hơn, khéo phải đợi đến đầu xuân. Mà đến màu xuân rồi thì, Bắc Trực Lệ liệu có thể đứng vững trước người Nguyên, khi mà có quân Vạn Xuân tiền hậu giáp công.

Khắp vùng Bắc Trực Lệ, từ quan đến lính tâm loạn như ma. Dẫu biết có 10 vạn quân địch lảng vảng trong vùng nhưng cũng không thể nào cử quân ra ứng cứu, người Nguyên đang quay trở lại rồi. Tình thế nguy cấp như ngàn cân treo sợi tóc. Binh lính bất kể ngày đêm gai cố tường thành, chuẩn bị vật tư, khí cụ. Dân chúng xung quanh hoảng loạn, mang theo dê bò, lương thực, dắt díu thân nhân trốn chay vào thành. Không khí hoảng loạn tràn ra khắp vùng, tựa như 5 năm trước Tĩnh Nan chi biến vậy. Nhưng lần này là ngoại tộc công kích, mức độ ác liệt thảm thiết chỉ hơn chứ không kém.
………….
Người Bắc Nguyên tất bật chuẩn bị thì người Nữ Chân có phần nhàn nhã hơn. Nhiều năm buôn bán với Vạn Xuân, người Nữ Chân cũng giàu lên kha khá, trang bị cũng tốt nhưng do khi xưa bị người Mông Cổ đánh ác quá, diệt nhà Kim, quý tộc chết gần hết cả, số còn lại cũng chỉ lẹt đẹt đôi ba nghìn binh lính, lại không có một vị Khả hãn nào đủ mạnh như hậu duệ nhà Nguyên nên khó mà có thể đoàn kết, tập hợp lực lượng được.

Đã vậy tham vọng của họ cũng không lớn, đừng nói lướt qua trường thành tiến về đất cũ, chỉ chiếm đất Liêu Đông thôi cũng đủ đến họ nghĩ trước nghĩ sau chưa dám quyết. Cũng phải thôi, thời này Nữ Chân đang suy yếu, không mạnh như thời Nỗ Nhĩ Cáp Xích càng đừng nói đến thời nhà Kim, dân số, thực lực không cho phép người Nữ Chân làm liều.

Dẫu vậy, kẻ có dã tâm không phải số ít, họ không dám làm chim đầu đàn nhưng nếu có người dẫn đầu thì họ cũng không ngại đi theo hưởng ứng, ăn canh. Và người Vạn Xuân làm tốt điều đó, hơn 1 vạn lính Lê dương ở thành Vạn Xuân đã sẵn sàng, họ sẽ kích động dã tâm của người Nữ Chân lên.

Chỉ chưa đầy một tháng từ khi quân Vạn Xuân đổ bộ Bắc Trực Lệ, khắp vùng phía Bắc Đại Minh gió nổi mây phun, đặc biệt phía ngoài trường thành, dân du mục mài đao soàn soạt, ý đồ gây rối rõ hơn bao giờ hết. Chuyện gì sẽ xảy đến với Đại Minh đây, Chu Đệ làm gì để bình ổn thế cục phương Bắc? Khó, muôn vàn khó.
…………
Nam Xương, Giang Tây, trong một phủ đệ nguy nga rộng lớn. Một người đàn ông trung niên trầm mặc gõ bàn, phía dưới là gần chục người khác đang ngồi, mặt mũi cũng hết sức ngưng trọng.

"Tin tức chính xác chứ?" người đàn ông hỏi.

"Bẩm vương gia, hoàn toàn chính xác. Chúng ta nhận được tin trước từ người Vạn Xuân, một tuần sau cũng nhận được tin từ thám báo ở kinh thành, tin không thể giả được, nghe nói hoàng thượng hết sức tức giận, đang chuẩn bị đại quân ngự giá thân chinh." Một văn thần chắp tay đáp.

"Hừ, ngự giá thân chinh, hăn ta nghĩ mình vẫn còn dẻo dai như ngày nào ư. Các vương gia khác thế nào? Còn Cẩm y vệ nữa?"

"Dạ bẩm, cẩm y vệ dạo gần đây đang giám sát chặt các vương gia, mật thám của ta cũng rất nhiều lần đụng độ với cẩm y vệ."
"Các vương gia khác mặt ngoài có vẻ yên ắng, bình tĩnh nhưng bên trong nhân tâm dị động, ít nhất theo tin tình báo từ Vạn Xuân thì Ngô Vương và Tề Vương đều mua một lượng lớn vũ khí từ họ. Các vương gia khác hắn không kém."

"Hừm hừm" Người đàn ông trung niên suy tư, tay lại gõ bàn, hắn không phải ai khác chính là Ninh Hiến vương Chu Quyền, từng là một trong những người quyền lực nhất Đại Minh, nắm trong tay binh hùng tướng hậu, từng được Chu Đệ hứa khi lấy được ngôi vua sẽ cùng cộng trị thiên hạ. Tiếc là Chu Đệ thất hứa, hắn cũng bị đuổi khỏi đất phong, thu lại binh quyền, đuổi xuống vùng Giang Tây khỉ ho cò gáy này. Bị đối xử như vậy, hỏi làm sao hắn có thể cam lòng được cơ chứ. Không chỉ hắn, những thuộc hạ tâm phúc của hắn cũng không cam lòng.

"Người Vạn Xuân nói sẽ gây sự ở phương Bắc, Bắc Nguyên cũng sẽ tiến vào. Các ngươi thấy chuyện này ra sao?" Chu Quyền hỏi.

"Người Vạn Xuân chỉ mưu làm loạn, không ở lâu dài, người Nguyên mới là đáng lo nhất."

"Đúng vậy vương gia, như những gì ở Hàng Châu thì người Vạn Xuân chỉ cố ý cướp phá trả thù chứ không ham chiếm đất, chúng cũng không có sức lực mà chiếm. Người Vạn Xuân mới làm chủ An Nam, cả một mớ bòng bong cần giải quyết, ắt không thể ở lại lâu." Một mưu sĩ trả lời.

"Quân lực Vạn Xuân cũng không đủ mạnh để giòm ngó đất Đại Minh, chúng căng nhất cũng được chục vạn, thủy quân thì mạnh hơn đôi chút, không hơn." Một tên tướng quân mặt khinh thường nói.

"Hừm, còn người Nguyên?" Chu Quyền hỏi.

"Người Nguyên sau khi bị đuổi khỏi Trung Nguyên đã hết sức suy yếu, chưa kể đến Thái Tổ nhiều lần Bắc phạt, 10 phần chưa còn nổi 1 2. Theo thuộc hạ thấy, chúng cùng lắm chỉ đủ quấy nhiễu mấy châu, phủ vùng biên, không đủ sức mà vào sâu trong nội địa được."

"Đúng vậy vương gia, người Nguyên hay người Vạn Xuân đều không đáng lo, đáng lo là hoàng thượng. Ai biết hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào nếu tra được mối liên hệ của ta với người Vạn Xuân." Một tên khác cẩn thận nói.

"Hừm" Chu Quyền cau mày suy nghĩ mọt lúc, cuối cùng đập mạnh tay xuống bàn làm ra quyết định.

"Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, nay cơ hội ngàn năm có một tới rồi, nếu không nắm lấy thì không biết phải đợi đến khi nào nữa. Vị huynh trưởng của ta không phải người hiền lành, không biết có để cho ta được chết già không nữa. Với việc thất trận ở An Nam, Hàng Châu bị cướp phá, mới đây nữa là vùng Bắc Trực Lệ, không ít binh dân quý tộc rất là bất mãn với huynh trưởng ta. Chưa kể đến các thảm án sau khi hắn lấy được ngôi cửu ngũ, lòng dân vốn đã không thuận. Nay ta chỉ lấy lại những thứ gì vốn thuộc về mình mà thôi."

"Bắt đầu hành động đi."

"Tuân lệnh chủ công." Chúng văn thân võ tướng sôi nổi đứng dậy bái chào.

Ở thời hiện đại, anh em trong nhà vì miếng đất còn vác dao chém nhau được thì cái ngôi cửu ngũ chí tôn, dù máu chảy thành sông các hoàng tử, vương gia cũng không tiếc. Càng không nói đến, họ Chu mới lấy được ngôi vua, Chu Nguyên Chương xuất thân nghèo khổ, có thời gian còn gia nhập giang hồ, cái máu đó chưa thể thay đổi ngay được. Chu Đệ còn nổi loạn mà cướp ngôi cháu thì các vương gia khác cớ sao lại chịu ngồi yên.

Thủ đoạn thiết huyết của Chu Đệ lúc mới lên ngôi, tru di tam tộc mấy kẻ cứng đầu phần nào áp chế được dã tâm của các bậc vương, tướng nhưng không hoàn toàn dập tắt được. Sức hút của ngôi vị Hoàng đế là quá lớn, như trong Trò chơi vương quyền vậy, người ta không ngại ngần mà tàn sát, mưu hại, làm những trò bẩn thỉu nhất. Nay Đại Minh suy yếu, hay đúng hơn là thế lực của Chu Đệ suy yếu, cơ hợi ngàn năm có một xuất hiện, hỏi sao các vương gia không động lòng. Ngoài các vương tướng họ Chu thì còn bao nhiêu người họ khác nữa, những kẻ thèm muốn ngai vàng, họ Chu làm vua được thì họ ta cũng làm vua được. Hay đơn giản là trả thù, trả thù họ Chu, trả thù Chu Nguyên Chương, Chu Đệ, hai nhân vật anh tài, giết hại không ít người. Đại Minh tới đây, quần phong bão táp nổi lên, bao phường yêu mà đều xuất hiện.