Chương 110. Tiến về Bắc Bình.

Phục Hưng

Chương 110. Tiến về Bắc Bình.

Chương 110. Tiến về Bắc Bình.

Tờ mờ sáng hôm sau, trải qua nhiều giờ chém giết, trận chiến đã đi vào hồi kết. Quân Minh không chết thì chạy, không chạy cũng đầu hàng, khắp nơi chỉ còn lại cảnh tang tóc, xác người phủ kín cánh đồng, máu tươi loang lổ, lều trại còn âm ỉ cháy.

10 vạn đại quân nói tan là tan, mọi chuyện cứ như một trò đùa vậy. Tinh binh Đại Minh, biên quân trấn thủ phương Bắc lại dễ dàng thất bại đến vậy, thậm chí còn không tạo thành tổn thất lớn gì cho kẻ địch. Tin này nếu mà truyền về Nam Kinh thì có chết Chu Đệ cũng không tin được. Phải biết biên quân phương Bắc là lực lượng tinh nhuệ bậc nhất của Đại Minh.

Không, phải nói hầu hết cái triều đại phương Bắc thì biên quân phía Bắc đều là lực lượng tinh nhuệ bậc nhất, những người trực diện sự tấn công của các thế lực, bộ lạc du mục trong nhiều năm trời. Binh lính kiêu dũng thiện chiến, trang bị hoàn mỹ, kỷ luật nghiêm minh. Thử hỏi, nếu là một trận quy ước sòng phẳng thì để tiêu diệt hết 10 vạn quân này, người Vạn Xuân cũng sẽ phải bỏ ra một cái giá khá lớn, đó là điều mà Đại Hải hay bất kỳ tướng lĩnh nào của Vạn Xuân đều không muốn thấy.

Nhưng chiến tranh thì lấy đâu ra công bằng, mạnh được yếu thua, đánh giặc là phải dùng kế, phải lấy sở trường để đánh sở đoản của giặc như Quốc Công Tiết Chế Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn nói, Vạn Xuân có lợi thế về đánh đêm, hỏa lực mạnh cớ sao không vận dụng, đến người Hán còn có Tôn Tử 36 kế nữa là. Chiến tranh trước giờ đều không phải trò đùa, trò con nít, mỗi cuộc chiến đều vô cùng thảm khốc chứ không hoa mỹ như những gì đã được nghệ thuật gia công trên phim ảnh, truyện ký.

Từ trận tập kích hậu quân, phục kích kỵ binh đến đánh đêm chỉ diễn ra trong vòng 1 ngày, quân Vạn Xuân đã đánh tan hoàn toàn 10 vạn tinh binh Bắc Bình, từ đây cả vùng Bắc Trực Lệ không còn ai có thể làm đối thủ, trừ phi quân Minh rút hết biên quân thủ trường thành về quyết chiến, nhưng nếu họ làm như vậy, Bắc Nguyên, Nữ Chân chắc hẳn sẽ không ngồi yên.
Sau khi diệt được 10 vạn quân Minh, quân Vạn Xuân cũng nhanh chóng rút về thành lũy nghỉ ngơi chỉnh đốn, tất cả kỵ binh đều được thu lại, không đánh phá các vùng lân cận nữa. Thời tiết quả thực quá khắc nghiệt, binh lính cần nghỉ ngơi đầy đủ để lấy lại sức chiến đấu.

Khoảng thời gian này là thời gian bận rộn nhất của lính hậu cần và quân y, vừa phải chữa trị binh lính bị thương, vừa phải dọn dẹp chiến trường. Binh khí, khôi giáp, quần áo của quân Minh được chất đống lại, đợi những người bạn thảo nguyên đến tiếp nhận. Người bị thương được đưa về Thiên Tân cứu chữa rồi từ đó lên thuyền xuôi về Vạn Xuân. Còn khắp đồng xác chết thì bị quân Vạn Xuân để lại, chỉ mang đi di thể đồng đội, xác quân Minh thì mặc, trời lạnh như vậy, kiếm củi hỏa thiêu hay đào hố chôn đều rất mất công, trời cũng lạnh, thi thể không bị hư thối dẫn đến ôn dịch được, cứ để đấy, đến màu xuân dân địa phương sẽ tự thu dọn.

Quân về đến thành lũy cũng đã giữa trưa, ăn nhẹ rồi tất cả đi nghỉ ngơi, tối đến sẽ mở tiệc khao quân. Một ngày dài hành quân, chiến đấu, ai đấy đều mệt mỏi, không còn sức lực, người chứ có phải máy đâu mà hoạt động, làm việc suốt ngày được. Đám tù binh quân Minh, cỡ khoảng 2 vạn, dưới sự canh giữ của hậu cần doanh, đang phải dọn dẹp chiến trường cũng như thu xếp vật tư. Một đêm kinh hồn, vất vả, chúng cũng mệt mỏi nhưng thân làm tàn binh, bại tướng, chúng không có quyền lựa chọn, một là lao động, phục dịch, hai là chết, đơn giản thế thôi. Người Vạn Xuân cũng không có ý định bắt giữ nô lệ, số phận của chúng sau này ra sao thì chỉ có trời mới biết.

Tối đến, khắp thành lũy ánh lửa bập bùng, sáng trưng tựa như ban ngày, những đám lửa trại lớn được đốt lên, binh lính ngồi xung quanh sưởi ấm, vui vẻ chè chén, bao thức thịt rau đều được đưa ra cả, rượu ngon càng không thiếu. Vùng Bắc Trực Lệ mùa đông khắc nghiệt nhưng không phải nơi hoang vu hẻo lánh, quá mức thiếu thốn, dân chúng cũng gọi là có của ăn của để, thành trấn tích trữ lương thảo càng không ít, quân Vạn Xuân sau khi đánh chiếm thu được khá nhiều, đủ cung ứng cho đại quân. Binh lính Vạn Xuân có thể ăn uống thoải mái, thịt rượu cứ hết lại có.

Đến tù binh cũng được cho ăn no đủ, đám này nếu giết hết đi thì cũng phí, binh lính cũng phản cảm, chi bằng đưa lên phía Bắc, bán rẻ cho người du mục thì tốt hơn. Phải cho chúng ăn no, ăn no mới có sức mà khuôn vác đồ đạc lên đường.

Bên trong thành lũy ca múa tưng bừng, tiệc tùng tới sáng nhưng bên ngoài, lính trinh sát vẫn rất cẩn thận tuần tra qua lại, không để cho kẻ địch có cơ hội tiếp cận. Dù cho mới tập kích quân Minh đêm qua, giặc chưa thể tổ chức binh lính đột kích ngay được nhưng cẩn tắc vô áy láy, chuyện đánh giặc đầu phải trò đùa. Láo nháo là đi tong cả.

Nói đến quân Minh, sau khi kỵ binh bị phục kích đánh tan, doanh địa cũng bị tập kích đêm, mười phần không còn một hai, chết chết thương thương vô số, binh lính cướp đường chạy tứ tán cả, tướng Vương Nam thoát ra khỏi trại mà không họp nổi vạn quân, chỉ biết xám xịt rút về Bắc Bình thỉnh tội.

Quân Minh rút lui vội vã, không dám cố ý ở lại chờ đợi đám tàn binh tập hợp, bởi lẽ quân kỵ Vạn Xuân có thể tập kích bất kỳ lúc nào, đoàn quân bại trận này không có tự tin sẽ cản được một lần xung phong của thiết kỵ Vạn Xuân. Quân lính mệt mỏi do phải bị tập kích, trốn chạy cả đêm, hôm sau lại phải rút chạy không ngừng, thời tiết thì giá lạnh, không ít kẻ đổ gục dọc đường hoặc đơn giản là tự ý dừng lại, thoát ly đại quân, phó mặc số phận cho trời. Đoàn quân bại trận, thảm không biết bao mà kể.

10 vạn tinh binh, 2 vạn thiết kỵ, lực lượng cơ động chính của Bắc Trực Lệ tan giã, khắp vùng không có lấy một đội quân nào khác đủ quy mô để chống lại người Vạn Xuân. Thực ra quân Minh bị giết không nhiều, trừ kỵ binh bị đánh tan ra thì bộ binh cũng chỉ chết đôi ba vạn, 2 vạn bị bắt, còn khoảng 5 vạn quân thì trốn chạy cả. Đêm hôm rét mướt, không biết có bao kẻ chết trên đường trốn chạy đây, làng mạc xung quanh hẳn cũng cất giấu không ít lính Minh, số này tuy bị dọa vỡ mật nhưng nếu được tập hợp, tổ chức lại thì cũng là một khối xương cứng cho quân Vạn Xuân. Tiếc thay, giờ phút này Vương Nam hay Chu Hoành ở Bắc Bình không còn tâm chí mà nghĩ đến chúng, mấy kẻ này còn lo mà gia cố tường thành, chuẩn bị vật tư chờ đợi cứu viện cũng như phòng ngừa quân Vạn Xuân tiến công.
…….
Ngay sáng hôm sau trận chiến, hàng chục chú bồ câu trắng lướt qua trường thành bay về phía thảo nguyên phương Bắc hay vùng núi Trường Bạch. Những chú chim nhỏ, bay trên cao không khiến bất kỳ người nào chú ý. Nếu có ống nhòm thì có thể dễ dàng thấy dưới chân chúng có một ống nhỏ bằng trúc, tiếc thay, trừ quân Vạn Xuân ra thì lúc này không ai có ống nhòm cả, cho nên dù là người tinh mắt nhất cũng không phát hiện được.

Trên một vùng đồng cỏ rộng lớn, lều bạt san sát, dê ngựa thành đàn thành đàn, thong thả đi lại. Đây hẳn là một khu định cư lớn của người Mông Cổ?

"Khả hãn, có tin từ Vạn Xuân." Một chiến binh cao lớn, râu ria xồm xoàng, người mặc giáp sắt kéo cửa lều tiến vào, tay y cầm một đống những ống trúc nhỏ.

"Mau mang qua đây cho ta. » một người đàn ông trung niên to béo, quần áo hoa lệ ngồi giữa trướng nói. Tay bỏ miếng thịt dê nướng xuống, uống một hớp lớn rượu sữa ngựa từ bát rồi nói.

Tên chiến binh vội vàng cung kính đưa thư qua. Kẻ trước mặt hắn là một trong những người quyền lực nhất thảo nguyên này – Bản Nhã Thất Lý, một hoàng tử từng bị gửi đi làm tin nay là Đại hãn của Bắc Nguyên, được ủng hộ bởi hầu hết các quý tộc Mông Cổ. Đặc biệt, ông ta là một tín đồ Hồi giáo, được nhà Timur (một đế quốc khổng lồ do Thiếp Mộc Nhi lập lên) ủng hộ, ông cũng là người có tư tưởng chống Minh. Giống như Thiếp Mộc Nhi, cả hai đều là kẻ tham vọng, muốn khôi phục lại vinh quang khi xưa của đế chế Mông Cổ. Các cuộc chinh phạt của Thiếp Mộc Nhi trực tiếp khiến 17 triệu người chết – tương đương với 5% dân số thời bấy giờ.

"HAHAHA, hay lắm, hay lắm, cơ hội tốt tới rồi. Đi truyền lệnh của ta, mời tất cả các thiên phu trưởng, cã hãn tướng đến nghị sự." Bản Nhã Thất Lý vung tay ra lệnh, mặt mày rạng rỡ.
Không nghi ngờ gì nữa, trên tay y chính là tình báo mới nhất về tình hình Bắc Trực Lệ. Đúng như hứa hẹn, người Vạn Xuân đánh tan quân Bắc Bình, sẵn sàng nội công ngoại kích với Bắc Nguyên, giúp thiết kỵ Mông Cổ lướt qua trường thành mà tấn công vào sâu trọng nội địa Đại Minh.

Nếu là trước kia hơn 10 vạn đại quân Bắc Bình còn ở, người Mông Cổ muốn làm như vậy thì không khác gì mơ giữa ban ngày. Trường thành có nhiều biên quân thật đấy nhưng phải dàn trải ra cả trăm ngàn dặm, làm sao mà họp quân kịp thời để cố thủ nổi. Chưa kể đến quân Mông Cổ nổi tiếng với việc hành quân như gió, khéo vượt qua trường thành rồi mà quân Minh còn chưa tới nơi.

Cha của hắn chết dưới tay người Minh, anh thì bị mưu hại, đến thời của hắn, người Minh cũng năm lần bảy lượt ngáng chân, hỗ trợ người Oriat hòng lật đổ hắn khỏi ngôi vị Đại hãn. Hừ, đừng tưởng người Minh làm kín đáo mà hắn lại không biết, người Minh không bao giờ muốn chứng kiến một bá chủ mới nơi thảo nguyên, nỗi sợ từ cuộc chinh phạt của Thành Cát Tư Hãn, Hốt Tất Liệt vẫn còn in sâu trong tâm trí chúng. Chỉ mấy chục năm trước đây thôi, người Mông Cổ còn làm chủ đất Trung Nguyên.

Nay cơ hội ngàn năm có một đã tới, phải nhanh chóng mà điều quân, đánh tàn phế quân Minh, chưa nói đến việc chiếm lại Trung Nguyên, ít nhất cũng phải làm quân Minh thương nặng, lo sợ, khống dám càn quấy để người Mông Cổ có đủ thời gian nghỉ ngơi hồi sức. Từ khi Chu Nguyên Chương xưng đế đến thời Chu Đệ, quân Minh không biết đã phát động bao nhiêu chiến dịch Bắc phạt khiến các bộ tộc Mông Cổ tổn thương thảm trọng. Thù này không trả còn đợi đến bao giờ nữa chứ.