Chương 109. Đêm tập.

Phục Hưng

Chương 109. Đêm tập.

Chương 109. Đêm tập.

Sau trận phục kích, kỵ binh Bắc Bình tan nát, mười phần chẳng còn nổi 1 2, lại bị khinh kỵ Vạn Xuân điên cuồng truy giết, đám tàn binh chạy tứ tán, không đội không hình. Giữa đêm đen, chúng cướp đường mà chạy, không hề có phương hướng, không biết được mấy kẻ chạy về đến doanh trại mà báo tin đây. Khó.

Quân Vạn Xuân nghỉ ngơi đủ lập tức lên đường, nhân lúc địch nhân yếu ớt mà cướp lấy tính mạng chúng, thế mới gọi là đạo dùng binh. Địch yếu mà không đánh, đợi chúng hồi phục khỏe mạnh rồi hai bên dàn trận quyết chiến ư? Tinh thần kỵ sĩ hay gì? Chiến tranh chứ có phải sân khấu đâu, chém giết nhau rồi còn muốn công bằng, công chính…không có đâu.

Hôm nay là rằm, trăng sáng, rất thuận lợi cho việc hành quân đánh đêm. Trọng kỵ, pháo binh yên lặng di chuyển, những cỗ pháo nặng được trâu, ngựa kéo đi, trinh sát chạy trước dẫn đường. Ngay khi trời còn sáng, quân Vạn Xuân đã cắt đặt trinh sát, đánh dấu tuyến đường đảm bảo đại quân có thể tiến đến doanh trại quân Minh trong đêm, chứ không giữa đồng không mông quạnh, trời lại tối, rất dễ bị lạc.

Cùng lúc đó, cách doanh trại quân Minh 5 dặm về hướng Nam, hàng vạn quân Vạn Xuân bất ngờ xuất hiện, họ hành quân một cách lặng lẽ, không nói chuyện cười đùa như thường ngày, một phần do trời lạnh còn nguyên nhân chính là được lệnh hành quân im lặng, bí mật áp sát trại giặc. Những người lính ăn mặc rắn chắc, bất chấp gió lạnh mà hành quân. Cả vạn quân hành động mà không có lấy một bó đuốc, tất cả chỉ im lặng đi giữa đêm tối, cứ cách trăm mét là có một nhóm trinh sát dẫn đường, chẳng mấy chốc là đến trại giặc.

Bên phía quân Minh, dù đã sắp đến nửa đêm nhưng Vương Nam không tài nào ngủ được, y lo lắng đi đi lại lại giữa doanh trướng, kỵ binh đuổi giặc đã mấy canh giờ mà chưa có tin tức gì quay về. Càng nghĩ càng lo lắng, không biết có lạc đâu không. Trời lạnh như vậy, nếu không có chỗ trú ẩn, kỵ binh rất dễ tổn thất, mất sức, không thể thực hiện đúng kế hoạch của y được.
"Tướng quân, đêm đã khuya, xin hãy nghỉ ngơi. Có tin gì mới thuộc hạ sẽ lập tức báo cho." Tên thân binh cung kính nói.

"Không có việc gì, ta đợi được. Bên hậu quân ra sao rồi." Vương Nam hỏi.

"Bẩm tướng quân, quân nhu hàng hóa tổn thất thảm trọng, nếu tới thành trấn tiếp theo mà không được tiếp tế, đại quân khó lòng mà hành động."

"Lý Hạo nói lương thực, vũ khí có thể trụ được mấy ngày?"

"Tướng quân Lý hạo nói lương thực đủ ăn 1 tuần, tới thành trấn tiếp theo sẽ có tiếp tế nhưng đạn pháo hư hỏng cả, chỉ có thể thúc dục Bắc Bình chi viện."

"Ừm, được rồi. Ngươi lui ra đi." Vương Nam phất tay, y ngồi xuống bàn, nhấm nháp ly rượu nóng mà lòng loạn như ma. Không biết tại sao, mắt y cứ nháy liên hồi, y cảm giác sẽ có chuyện chẳng lành. Tiếc rằng không biết làm sao để phá cục. Y chán nản uống một ngụm rượu, tự phẩm cái vị cay nồng thì

"ẦM ẦM ẦM ẦM" hàng trăm tiếng đại bác vang lên như sấ nổ. Vương Nam giật mình hoảng hốt, rượu thịt trên bàn đổ cả.

Từ bốn phương tám hướng, những viên đạn sắt xé gió lao về phía doanh trại quân Minh. Binh lính chen chúc trong lều bừng tỉnh giấc, nháo nhác chạy ra ngoài xem chuyện gì xảy ra. Cả doanh trại loạn thành một mớ, khắp nơi là tiếng la hét, ánh lửa bập bùng.

"Chuyện gì đang xảy ra?" một tên bách phu trưởng chỉ mặc áo trong hét.

"Kẻ địch tấn công ư?" Những tên khác cũng không hay biết chuyện gì.
Không ai trả lời cả, cũng không để chúng kịp định thần, đại bác Vạn Xuân lại tiếp tục khạc ra lửa, lần này quy mô không rầm rộ như đợt pháo đầu nhưng sức mạnh không thể khinh thường. Những viên đạn nổ đã được mang vào sử dụng, khác với đạn sắt đặc bình thường, đạn nổ có sức trấn nhiếp lớn, thử tượng tượng xem viên đạn sắt bình thường bay đến, nếu may mắn không bị bắn trúng thì sống nhăn nhưng đạn nổ, không bắn trúng cũng bị dư ba vụ nổ giết chết. Chưa kể đến những mảnh vụn kim loại bắn ra sau vụ nổ với tốc độ cao, dễ dàng cắt sâu vào da thịt lính Minh, lều trại xung quanh cũng bắt lửa mà cháy lớn.

Đánh đêm vốn là điều gì đó rất kinh khủng vào thời cổ đại, con người với lối sống ngày làm đêm ngủ, hoạt động chủ yếu vào ban ngày, trong thâm tâm có lỗi sợ với đem đen. Thời này điện còn chưa có, một vài bó đuốc le lói còn làm đêm đen đáng sợ hơn ấy chứ. Cùng với bệnh quáng gà tràn lan do thiếu vitamin A, trời nhá nhem là không nhìn rõ gì rồi nên cứ đến đêm thì bất kể quan lại quyền quý hay bình dân bá tánh đều lên giường đi ngủ sớm cả, binh lính cũng khó lòng tác chiến trong đêm tối. Chính bởi vậy, hầu hết các vị vương tướng đều thích đánh đêm nhưng ít người thực hiện được, mà nếu thực hiện đánh đêm được thì 10 trận cũng thắng đến 8 9.

Loạt pháo đầu tiên quân Vạn Xuân đánh thức người Minh khỏi giấc mộng say nồng, loạt pháo thứ hai là chào hỏi nói với họ là người Vạn Xuân đến rồi. Quân Minh ăn mấy đợt pháo thì mới dần tỉnh táo lại, não được bơm đủ máu, nhận rõ tình hình xung quanh, lần này họ bị đánh đêm thật rồi. Binh lính nhanh chóng mặc chiến giáp, cầm lấy vũ khí tập hợp. Dù tinh nhuệ, phản ứng rất nhanh nhưng dưới mưa bom bão đạn, quân Minh có đôi ba phần lúng túng, quân không tìm thấy tướng, tướng không kiếm được quân. Đã vậy thi thoảng đạn pháo còn rơi xuống, mang đi một nhóm người, gieo rắc thêm sự khủng hoảng cho lính Minh.

"GIẾT!!!!!!!!!" từ bốn phương tám hướng, tiếng hồ giết vang đến tận trời. Cùng với đó là tiếng hàng vạn vó ngựa gõ tan nền đất, tiếng cả chục vạn đôi chân chạy vội làm không khí càng thêm sôi trào.

Quân Minh hoảng loạn nhìn ra đêm đen, nghe thấy tiếng hô giết xung phong của kẻ địch mà lại chẳng thấy ai, chỉ là tiếng hô giết càng ngày càng gần. Binh lính hoảng sợ, túm năm tụm ba lại với nhau, vừa chống lại cái rét, vừa lấy thêm tự tin….trận còn chưa đánh mà tinh thần quân Minh đã đi xuống. Pháo vẫn không ngừng, thi thoảng lại lao đến, mang đi tính mạng kẻ xấu số, tưới ướt đồng bạn bên cạnh bằng dòng máu nóng, bằng mấy miếng thịt nát hay nôi tạng. Khung cảnh có khác chi địa ngục.

Nói ra thì dài nhưng từ lúc đợt pháo đầu tiên đến khi quân Vạn Xuân xung phong chưa đến 10 phút, 10 phút nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. 10 phút vừa đủ để quân Vạn Xuân chạy vũ trang vượt qua 1km áp sát trại giặc, cũng vừa đủ thời gian để trọng kỵ sắp trận xung phong.

"RẦM RẦM RẦM" những tiếng chân càng ngày càng gần, càng ngày càng nhiều, mặt đất như run rẩy trước hàng vạn binh lính xung phong. Tuyết trên đỉnh lều rơi lả tả.

"GIẾT!!!!!!!!" "GIẾT SẠCH GIẶC NGÔ!" trọng kỵ Vạn Xuân xuất hiện!

Những kỵ binh cao lớn, cả người lẫn ngựa bọc kín sắt thép từ đêm đen xuất hiện, tốc độ cao lao thẳng về phía quân Minh còn đang ngơ ngác. Dưới ánh lửa bập bùng, ngọn trường thương sắc lạnh trông càng thêm phần chết chóc.

"ẦM ẦM PHỤT PHỤT" chiến mã lao thẳng vào phía quân Minh run rẩy, trường thương dài hàng mét sắc nhọn dễ dàng đục thủng tấm thân mỏng manh của lính Minh. Dù là bách phu trưởng võ nghệ cao cường hay tướng quân cao quý, trước trường thương của trọng kỵ Vạn Xuân thì cũng thành vong hồn mà thôi.

Người ngựa như rồng, giáo thương như rừng, trọng kỵ Vạn Xuân bằng tốc độ nhanh nhất, ngay lập tức xuyên thủng hàng phòng thủ mỏng manh của quân Minh, vọt thẳng vào doanh trại. Nói là hàng phòng thủ thì cũng không đúng, quân Minh còn chưa kịp sắp trận, trường thương binh, cung thủ còn chưa vào hàng thì kỵ binh đã đến. Một khối bộ binh nếu không đủ nghiêm cẩn, không đủ dũng cảm thì không có cửa khi đứng trước một cuộc xung phong của kỵ binh. Số phận của họ chính là dê, gà mặc người chém giết.

Trường thương vỡ nát ngay từ đợt va chạm đầu tiên cùng với đó là hàng nghìn vong hồn lính Minh. Thương nát, chiến đao thay thế, với ưu thế tốc độ, trọng kỵ Vạn Xuân lướt đi như bay, đao quang kiếm ảnh đầy trời, mỗi đao là một mạng người, lính Minh không biết bao nhiêu người bị chém bay đầu.

Dù có lợi thế hơn hẳn, trang bị hoàn mỹ nhưng trọng kỵ Vạn Xuân cũng không dám dừng lại, cứ theo đà ngựa chạy mà tiến về phía trước, không dừng lại dù chỉ nửa nhịp. Kỵ binh tuy mạnh nhưng nếu xung phong vào giữa đội hình bộ binh, hết đà, bị bộ binh bao vây thì đúng là thảm họa, dù mặc giáp sắt kín thân như đồ hộp thì cũng bị đập chết, không có ngoại lệ, hàng trăm hàng ngàn bộ binh thừa sức mài chết đám kỵ binh cao ngạo kia.

Kỵ binh vừa qua là bộ binh đến, binh lính Vạn Xuân nhảy ra khỏi đêm đen, lao thẳng về phía binh lính Đại Minh còn chưa kịp hồi thần, thỏa sức mà chém giết. Cản mã, hàng rào đơn sơ hoàn toàn không có khả năng phòng ngự, nhanh chóng bị dập nát dưới sức mạnh của pháo và gót chân ngựa, nay càng không thể cản nổi bước tiến của bộ binh Vạn Xuân.

Quân Minh bị đánh phủ đầu, hoàn toàn rối loạn, không biết địch nhân có bao nhiêu, từ những hướng nào tiến công, chỉ thấy khắp nơi là lửa cháy, tiếng la chém giết, bính lính chạy trước chạy sau tìm chỉ huy hoặc chạy trốn. Không hề có một kịch bản, kế hoạch nào cho việc bị phục kích giữa đêm đen. Vương Nam đã quá chủ quan khi cho rằng giữa đêm đông giá lạnh dưới âm độ, không kẻ địch nào sẽ tấn công trong hoàn cảnh như vậy, dù cho là kỵ binh tinh nhuệ nhất Bắc Nguyên. Tiếc thay, Vạn Xuân là ngoại lệ.

Quân Minh không thể thiết lập đội hình hay đơn giản hơn là tập hợp một đội quân đủ lớn để cản lại đợt tiến công của quân Vạn Xuân, tất cả đều quá rối loạn. Quân Vạn Xuân tấn công quá nhanh, từ đợt pháo kích đầu đến toàn quân xung phong, chỉ mới 10 phút, 10 phút, nhiều tên lính Minh còn chưa kịp mặc xong giáp, thậm chí ở giữa doanh trại, lính Minh còn đang bàn tán chuyện gì đang xảy ra thì trọng kỵ Vạn Xuân đã xuất hiện, chiến đao vung lên, giết thẳng về phía những tên lính Minh đó.

Một trận tập kích bất ngờ với quân số lớn đã đập tan hoàn toàn tinh thần của quân Minh, sau phút đầu ngơ ngác thì quân Minh thi nhau bỏ trốn, chạy mất dạng, bởi đâu đâu cũng thấy kẻ địch đang chém giết, đốt phá, không có một ai chỉ huy, lúc này, mạng sống bản thân mới là quan trọng nhất, người không vì mình trời tru đất diệt.

Binh bại như núi đổ, khi kỵ binh Vạn Xuân chạy được một vòng từ đầu trại đến cuối trại thì cũng là lúc quân Minh sụp đổ, binh lính dẫm đạp lên nhau mà chạy. Một doanh trại tạm bợ, không có tường cao, hào sâu bao quanh, khắp nơi đều trống vắng thì quá thuận lợi cho việc chạy trốn rồi. Binh lính Đại Minh cứ thế kéo nhau mà chạy. Quân Vạn Xuân cũng mặc, không cản lại, cứ để chúng chạy, chạy càng nhiều càng tốt, đỡ áp lực. Bộ binh Vạn Xuân theo đội hình, bình tĩnh mà tiến hành tàn sát quân Minh trong trại mãi đến quá nửa đêm cũng chưa xong.