Chương 107. Phục giết kỵ binh Đại Minh.

Phục Hưng

Chương 107. Phục giết kỵ binh Đại Minh.

Chương 107. Phục giết kỵ binh Đại Minh.

Khinh kỵ Vạn Xuân sau đòn nghi binh nhanh chóng lùi lại, theo sau là kỵ binh Đại Minh điên cuồng đuổi giết. Đám lính chư hầu ra sức khoe tài cưỡi ngựa bắn cung, tên bay tua tủa đầy trời, cố gắng sát hại "đồng tộc", có thể họ cũng là người Mông Cổ, Khiết Đan hay Nữ chân nhưng lúc này đây ai vì chủ ấy, chưa nói đến, các bộ lạc trên thảo nguyên cũng chém giết nhau như cơm bữa chứ có tình đồng bào lá lành đùm lá rách gì cho cam.

Dù cho bị đuổi giết thì khinh kỵ Vạn Xuân cũng không phải quả hồng mềm, muốn bóp là bóp. Hàng năm rong ruổi trên chiến trường, kẻ địch chết tay họ đếm không hết. Mấy cái trò cưỡi ngựa truy đuổi, chém giết hay bị truy đuổi này họ chơi chán rồi. Bị hơn hai vạn kỵ binh địch đuổi giết mặt không hề đổi sắc, đội hình không loạn. Những chiến binh trên lưng ngựa vẫn thong dong như đi dạo trên thảo nguyên, thi thoảng quay người bắn tên về phía địch nhân truy đuổi.

Màn rượt đuổi, bắn giết diễn ra suốt 30 phút, trải qua hàng dặm đường, tưởng chừng như chưa có hồi kết. Khinh kỵ Đại Minh còn sung sức chứ trọng kỵ hơi oải, trọng kỵ không có lợi thế trong các cuộc truy đuổi đường dài như này, tác dụng chính của trọng kỵ là để phá vỡ đội hình đối phương hay cứng đối cứng với kỵ địch. Truy binh nên dùng khinh kỵ, trọng kỵ chạy quãng ngắn thôi.

Không biết còn phải truy giết bao lâu nữa, từ nãy tới giờ phải có đến hơn hai trăm khinh bị Đại Minh chết dưới tên địch mà chiến quả lại chẳng đáng là bao. Khinh bị Vạn Xuân dù chỉ là kỵ binh hạng nhẹ nhưng vẫn được trang bị tốt với giáp đinh tán cùng mũ sắt, ngựa cũng là ngựa chiến tuyển chọn kỹ càng, trang bị cung tên, đao kiếm cùng khiên chắn càng khỏi bàn, rất hữu hiệu cho việc bảo hộ kỵ sĩ. Còn khinh kỵ Đại Minh có phần kém hơn, do đa phần làm nhiệm vụ quáy rối trinh sát hoặc tập kích bất ngờ và phần nhiều là lính chư hầu du mục nên khinh kỵ Đại Minh chỉ trang bị giáp vải hoặc cùng lắm là giáp da, không có giáp sắt, khiên chắn cũng ít trang bị. Trang bị như vậy tốc độ cao thật nhưng phòng thủ yếu kém, bất lợi cho đối bắn hay cận chiến. Bởi vậy, cùng là tên bắn, lính Vạn Xuân có thể bình yên vô sự nhưng lính Đại Minh phải lên bàn thờ đếm số.

Quân Vạn Xuân khiêu khích, khi gần khi xa, khiến quân Minh muốn đánh không được, muốn bỏ cũng không xong, làm tướng tá binh sĩ Đại Minh rất bức xúc. Nhưng cuộc truy đuổi nào cũng có hồi kết. Chạy được chục dặm đường, khá xa doanh trại, tướng kỵ Đại Minh đã có ý muốn thu quân. Trời đã nhá nhem tối, khoảng cách cũng đủ xa, kỵ binh địch sẽ không dám quay lại quấy rối nữa, thu quân được rồi.

Lệnh thu quân chưa kịp phát thì kỵ binh Vạn Xuân phía trước bỗng bất ngờ tản ra hai hướng, để lộ ra truy binh Đại Minh phía sau.

"ẦM ẦM ẦM ẦM" cả trăm tiếng đại pháo nổ vang trời, không biết từ bao giờ, phía trước đã đứng đen nghịt bộ binh, pháo binh Vạn Xuân. Địa hình xung quanh cũng lạ, trên cánh đồng bằng phẳng lại có mấy gò đất cao, một vài gò thôi, không dấu nổi đại quân để phục kích nhưng bố trí pháo binh lại vừa tầm. Quân Vạn Xuân hất tung tấm bạt trắng, lộ ra những nòng pháo đen ngòm đã lên đạn sẵn. Chỉ chờ khinh kỵ chuyển hướng là trút lửa đạn xuống đầu quân Minh.

Đạn pháo xé gió, ngập trời lao đến đám truy binh Đại Minh. Hết sức bất ngờ, không kịp phản ứng, đạn pháo đã đổ ập xuống. Thanh thế to lớn mà rầm rộ, mắt đất cứng rắn bị hất tung. Người ngã ngựa đổ, máu tươi xen lẫn nội tạng bắn ra tứ phía. Nhưng viên cầu sắt với tốc độc cao, dễ dàng đục thủng những chiến mã to khỏe nhất, những tấm khiên chắn kiên cố nhất dưới sức mạnh của đạn pháo cũng không khác gì tờ giấy mỏng, chọc là thủng.

Tiếng pháo vang trời, ngựa thất khinh hí vang. Quân Đại Minh dù hay sử dụng hỏa pháo để đánh người du mục nhưng cũng không tránh khói bất ngờ, đặc biệt phải hứng chịu hàng trăm khẩu pháo cùng lúc tấn công. Chiến mã huấn luyện kỹ cũng phải giật nảy mình, bản năng tự nhiên thôi, kính sợ sấm sét, thiên nhiên.

Kỵ binh đang chạy phải dừng gấp lại, không ít kỵ sĩ bị hất văng xuống đất, không chết thì cũng bị thương, khổ không tả nổi. Mặc kỵ binh quân Minh khổ sở thế nào, pháo binh Vạn Xuân cũng không ngừng khai hỏa, hết thê đội này thì đến thê đội khác, đảm bảo hỏa lực bao trùm, không phút ngơi nghỉ, không cho quân kỵ Đại Minh có cơ hội thở gấp.

"TẤN CÔNG, LAO THẲNG VÀO PHÁO ĐỊCH.
NHANH, NẾU KHÔNG TẤT CẢ PHẢI CHẾT Ở ĐÂY" tướng kỵ binh Đại Minh vung vẩy chiến đao hét lớn, lúc nguy khắc như thế này, đứng yên là chịu chết.

Chỉ thấy quân Minh giây trước khựng lại, giây sau lại điên cuồng xung phong. Kỵ binh ra roi, quật mạnh vào chiến mã, bất chấp đầy trời lửa đạn mà lao thẳng về phía trận địa pháo quân Vạn Xuân. Khoảng cách hai bên không quá xa, nếu nhanh là quân Minh có thể đột phá, lúc đấy thì pháo binh Vạn Xuân cũng vô dụng.

Khinh kỵ Đại Minh tốc độ cao nhất, dẫn trước lao lên, bất chấp đồng bạn khi nãy còn bên cạnh, nay thành bãi thịt vụn, chúng vẫn thúc ngựa tiến về phía trước, không dám dừng lại. Kinh nghiệm đánh đấm bao năm, chúng chứng kiến quá nhiều bộ lạc, chiến binh du mục bị hỏa khí quân Minh tiêu diệt, chúng hàng cũng một phần do đó. Biết sự lợi hại của pháo, làm sao dám lơ là.

Kỵ binh áp sát rồi. Các pháo thủ Vạn Xuân mồ hôi đầy đầu, lòng đầy run sợ trước thanh thế cuộc xung phong liều chết nhưng cũng không dám ngừng tay. Quân lệnh như núi, trái lệnh phải chết, chưa kể có chạy trốn thì hai chân cũng không thoát được bốn chân, kiểu gì cũng chết, vậy thì thà chết một cách oai hùng.

Nói thì nói thế nhưng không ít tân binh tâm lý yếu, không chịu nổi áp lực, hỏng mất khóc lớn, nước tiểu mất khống chế.

"Đứng dậy, ngu xuẩn, nhanh nạp đạn không chết cả ở đây." Một lão binh đá vào tên tân binh ôm đầu khóc lóc.

"Anh ơi, em sợ, em muốn về với mẹ." tên kia vẫn ôm đầu thút thít.

"Ngu, sống mới về được. Đứng dậy, nhanh." Lão binh nói, cũng không có ôn tồn khuyên nhủ, đang ở giữa chiến trường, ai lại ngồi xuống tâm sự, khai đạo, sống quá lâu không muốn sống rồi à.

"Đứng dậy giết địch hoặc bị pháp quan giết." một lão binh khác lạnh lùng nói, không tiếp tục nhìn tên tân binh, tất bật nạp đạn.

Tên tân binh nghe thấp pháp quan thì càng run hơn, lẩy bẩy đứng dậy vào vị trí, nước mắt vẫn tuôn như suối, tay run rẩy nhưng âu cũng được việc, không vô dụng như khi nãy. Đám lão binh cũng thở nhẹ, thằng này tuổi nhỏ, cũng như anh em trong nhà, không ai muốn nhìn nó phải chết hay bị kỷ luật cả.

Quân pháp Vạn Xuân rất nghiêm, đối với kẻ hèn nhát trốn chạy càng không nương tay. Lực lượng kiểm soát quân sự hay pháp quan là người trực tiếp giám sát việc chấp hành kỷ luật của quân sĩ, trên chiến trường có quyền xử quyết, giết bất luận tội những kẻ hèn nhát, trốn chạy, ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ.

Những tân binh lần đầu ra chiến trường, hèn nhát một chút như tên khi nãy có thể chấp nhận, đều là con người mà, ai cũng có lúc sợ hãi và không phải ai cũng giống nhau, ai cũng dũng cảm. Tên kia kể cả không đứng lên chiến đấu thì sau trận nếu còn sống cũng sẽ bị kỷ luật, nặng lắm là bị bắt đi lao dịch mấy năm, chưa đến tội chết. Kẻ nào dám trốn chạy khi chưa có lệnh thì mới đáng chết.

Nhìn chung binh lính viễn chinh lần này chất lượng tốt, tố chất tâm lý cao, chưa có trường hợp nào trốn chạy bị pháp quan giết người lập uy cả. Yếu đuối, run sợ là có nhưng dẫn được khắc phục qua những trận chiến sau. Cũng phải thông cảm, pháo binh vai trò quan trọng thật đấy nhưng ít khi phải trực tiếp đối đầu với kẻ thù, tố chất tâm lý kém chút là dễ hiệu. Chưa nói đến kỵ binh xung phong, thanh thế rợp trời, thần gặp giết thần, phật cản giết phật, đến những bộ binh dũng cảm nhất còn phải run sợ. Không phải tự nhiên kỵ binh là vua chiến trường, áp lực tâm lý của kỵ binh xung phong mang đến là lớn vô cùng.

Một vài binh lính tâm lý kém không ảnh hưởng đến tốc độ chiến đấu của pháo binh Vạn Xuân, đây là binh chủng kỹ thuật đặc biệt, đa phần đều là lão binh, dù có vài phần hoảng sợ trước đợt xung phong của kỵ binh Đại Minh nhưng rất nhanh đã ổn định được tinh thần, tiếp tục chiến đấu. Đám tân binh sau phút hoảng sợ ban đầu, được lão binh đôi ba câu khuyên nhủ cùng với đại đao của pháp quan thì cũng cắn răng mà chiến đấu. Mọi chuyện tốt đẹp, đây cũng là mục đích của Đại Hải trong cuộc viễn chinh lần này, mượn lính Đại Minh mà luyện quân, binh lính huấn luyện kỹ càng đến đâu mà chưa trải qua chiến trường, chưa bị máu cùng lửa rửa tội thì vẫn chưa phải một binh lính đủ tiêu chuẩn. Lửa người Vạn Xuân tự mang đến, máu thì đành mượn của người Minh vậy.

Tâm lý quân Vạn Xuân vững vàng trở lại, chiến đấu tốt thì lại là hỏng đối với quân kỵ Đại Minh. Chưa đầy 1km xung phong phải trả giá biết bao máu tươi, nước mắt. Đếm không hết số lượng kỵ binh đã chết, khắp cánh đồng đều là xác người xác ngựa, máu tươi nhuộm đỏ nền tuyết.

Vẫn chưa hết, khi kỵ binh Đại Minh áp sát càng gần thì những hàng pháo đầu chuyển sang dùng đạn ria, sát thương mạnh, bao trùm, gần như hủy diệt bất cứ ai đến gần. Lính bắn súng, cung thủ cũng từ sau tiến lại, kết hợp với pháo binh, bao trùm, đả kích kỵ binh Đại Minh.

Trong vòng 100m trước trận, không một vật còn sống. Tên đạn, súng pháo hết lần này đến lần khác, cung thủ, lính bắn súng sắp hàng mà bắn, không phút ngơi ngừng, kỵ binh Đại Minh muốn đột phá khó như leen trời. Mặt đất cắm đầy mũi tên, xác người xác ngựa đâu đâu cũng thấy, máu tươi chảy thành vũng, máu nóng mới đổ, dưới thời tiết âm độ còn lờ mờ khói, khung cảnh mờ ảo mà chết chóc.