Chương 106. Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.

Phục Hưng

Chương 106. Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.

Chương 106. Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.

"Chuyện gì xảy ra ở đây? Quân giặc đâu." Một viên tướng Minh cao lớn, râu ria xồm xoàm, sắc mặt khó coi đi đến chất vấn.

"Bẩm tướng quân, địch nhân đã rút chạy về hướng Đông." Một tên quân nhu quan run sợ đáp.

May mà kỵ binh thiên quân đến, nếu mà là giặc hồi mã thương thì đúng là ăn không hết gói đem đi. Dẫu vậy, kỵ binh cũng đến quá muộn, giặc chạy cả rồi còn đâu.

"Hừ!" tên tướng kỵ mặt mày cau có, không hồi đáp.

"Bẩm tướng quân, thám báo truyền tin về, kỵ binh giặc loanh quanh ở hướng Đông, cách đây chưa tới 2 dặm, tựa như đang muốn hồi mã thương một đòn." Một tên lính kỵ hớt hải cưới ngựa lại báo.

"Khá lắm. Cắn trộm được một lần mà còn muốn lần hai"

"Đi. Toàn quân xuất phát, quyết giết sạch bọn mọi này."

"RÕ!"

Trời sắp tối, chắc phải đánh đêm thôi. Đánh đêm khá là mạo hiểm, trời tối, binh sĩ khó lòng phân biệt được địch ta nhưng may thay, quân kỵ Minh dù gì cũng là lực lượng tinh nhuệ, được ăn uống đủ đầy, dinh dưỡng tốt, không bị quáng gà, chưa kể trong quân cũng có nhiều lính từ các bộ lạc du mục khác quy phục. Kỵ chiến ngán ai, đánh đêm thì đánh đêm, sợ gì. Hậu quân thảm như vậy, phải cho tướng Vương Nam một câu công đạo hoặc ít nhất xua đuổi đám mọi rợ kia ra xa, nếu không sẽ bị chúng làm phiền cả đêm mất.

Kỵ binh không nán lại mấy phút, lập tức quay ngựa lên đường, vạn mã tề phóng, thanh thế rầm rộ đâu kém thiên binh thiên tướng. Quân Minh tin chắc, kỵ binh vừa ra, quân giặc sẽ tán. Kỵ binh biên quân nhà Minh chuyên môn phải đối đầu với các thế lực du mục, tinh nhuệ thiện chiến, không gì cản nổi. Đến quân du mục còn nhiều lần bị đánh tan cơ mà. Với lòng tin quyết thắng đó, 2 vạn kỵ binh Đại Minh lên đường, xông thẳng về hướng kẻ địch.
………..
"Báo cáo đại tá, kỵ binh Đại Minh đã xuất động, thẳng hướng quân ta." Một lính trinh sát phi ngựa lại báo.

"Tốt lắm. Trinh sát y theo kế hoạch cũ, làm sạch thám báo mặt Nam doanh trại quân Minh. » Đại tá Hoàng, chỉ huy kỵ binh ra lệnh.

« RÕ! »

« Trung tá Vũ Minh, chỉ huy khinh kỵ đánh nghi binh giặc. Tất cả theo kế hoạch đã đề ra. »

« RÕ! » Trung tá Minh nhận lệnh, lập tức kiểm kê 3000 khinh kỵ phi ngựa đón đánh quân Minh, thực hiện kế hoạch đã bàn từ trước. Số kỵ binh còn lại, khoảng 4000 ngàn người rút lui về hướng Tây.
………….
Giữa đồng tuyết hoang vu, hai đội kỵ binh nhằm thẳng vào nhau mà lao đến, mặt đất rung lắc dữ dội, gió tuyết cũng phải ngừng lại trước đợt xung phong như vũ bão. Gần, ngày càng gần, chiến đao ra khói vỏ, ánh lên những đường sáng sắc lệnh, ngọn giáo đã lạnh nay càng lạnh lùng hơn. Chỉ còn chưa tới 300 mét, một cuộc đụng độ quy mô lớn sẽ nổ ra ư. Sẽ là cảnh hai đội kỵ binh đâm sầm vào nhau, người ngã ngựa đổ, kỵ sĩ bị ép thành thịt nát ư?

Dù người dũng cảm nhất đứng trước thanh thế cuộc xung phong khổng lồ này cũng có vài phần run sợ. Mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm áo, mặt mũi kỵ sĩ hai bên đều rất căng thẳng, răng cắn chặt, mặt banh lại, mắt đăm đăm nhìn về phía đối phương. Tim đập bình bịch, máu nóng như lửa đốt, dù cho rất sợ hãi nhưng không ai dám quay đầu, cũng không thể quay đầu, xung quanh đâu đâu đều là kỵ binh xung phong, quay đầu lại chỉ có nước chết.

"CUNG! BẮN!
TUÝTTTTT!" tiếng la, tiếng còi hết lần này đến lần khác, kỵ binh quân Vạn Xuân nhanh chóng tra đao, tay bắt lấy cung tên, giương cung ra bắn. Động tác thành thạo như nước chảy mây trôi, không một chút sai sót nào dù đang trên lưng ngựa xóc nảy. Với những người lớn lên trên lưng ngựa lại chuyên môn tập luyện hàng năm trời, cưỡi ngựa bắn cung chỉ như bữa sáng, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Mưa tên ngay lập tức xé gió lao về phía kỵ binh Đại Minh, tên bay ngập trời, ngỡ như đêm đen bất chợt kéo đến. Nhưng kỵ binh Đại Minh cũng đâu phải hạng phàm phu tục tử, với nhiều năm chiến đâu với các đội kỵ binh du mục, cái trò cưỡi ngựa bắn cung này quen không thể quen hơn được nữa. Quân Minh thuần thục cúi người, giơ khiên, mặc cho mưa tên mà xung phong.

Quân Minh tinh nhuệ thật đấy nhưng không phải ai cũng phản ứng kịp, và không phải ai phản ứng kịp cũng may mắn. Mưa tên không chỉ ảnh hướng đến kỵ binh mà ngựa cũng chẳng may thoát nạn. Chỉ thấy mưa tên ập xuống, người ngã ngựa đổ, cuộc xung phong của kỵ binh quân Minh bất chợt bị khựng lại, xác người xác ngựa cản bước tiến của đoàn quân.

Không ít kỵ binh, ngựa lao đi với tốc độ cao, không kịp né tránh mà đâm xầm vào xác chết, ngã vật ra đất. Những kẻ xấu số đó nhanh chóng thành bãi thịt nát dưới vó ngựa của đồng đội.
Quân Vạn Xuân được loạt tên đấu cũng không dám ham chiến, thê đội thứ nhất lập tức quay ngựa sáng hướng khác mà chạy, nhường đường cho đội thứ hai lên. Đội thứ 2 lập tức thế chỗ, lại một trời mưa tên nữa ập xuống.

Sớm có chuẩn bị, lần này quân Minh tổn thất ít hơn nhiều, tên như mưa rào đấy nhưng đa phần đều bị khiên chắn cản mất, không gây sát thương gì nhiều. Thê đội đầu của quân Minh lại là trọng kỵ, đến ngựa cũng được bọc giáp ở chỗ hiểm, tên bắn phải vẫn êm ru, không vấn đề gì. Chỉ những con nào đen đủi lắm trúng mắt, trúng chân mới gục, số đó không nhiều.

Có qua mà không có lại thì không phải phép. Từ phía sau trọng kỵ, hai thê đội khinh kỵ quân Minh vọt lên, chúng ngoài sĩ binh người Hán thì càng không hết lính chư hầu từ các bộ lạc du mục đã quy thuận, bọn này cưỡi ngựa bắn cung kém ai. Một tràng mưa tên bất chợt ập đến đầu quân Vạn Xuân.

Dù binh lính có được mặc giáp đinh tán kiên cố, kháng tên tốt nhưng ngựa có gì đâu, ngựa khinh kỵ không bọc giáp. Lập tức, hàng chục ngựa chiến trúng tên vào đầu, vào cổ, vào chân, đổ gục xuống đất, hất bay kỵ binh Vạn Xuân ngồi trên. Người nào đen đủi ngã gãy cổ chết tươi, còn không thì cũng gãy tay, gãy chân, may mắn lắm thì choáng váng, một lúc sau mới lồm cồm bò dạy được….nhưng số phận của họ không thoát khỏi cái chết, trọng kỵ rồi khinh kỵ Đại Minh ngay trước mắt rồi.

Âu cũng may cho họ, khinh kỵ Vạn Xuân đánh nghi binh chỉ sắp xếp 3 thê đội, 2 thê đội xung phong, 1 thê đội dự bị, áp trận, không tham gia tiến công, nếu không những kỵ binh Vạn Xuân đen đủi kia sẽ phải chết dưới gót sắt đồng đội.

"Mịa, không ngờ hôm nay phải chết ở đây." Một lính kỵ binh lồm cồm bò dậy, y nhổ một ngụm nước miếng xuống nền tuyết, nào có nước miếng gì cho cam mà là một mồm máu, có lẽ y bị nội thương rồi.

Xung quanh y, những đồng bạn kém may mắn cũng cố bò dậy, không ai khá khẩm hơn y. Thử nghĩ tai nạn ngã xe máy, mấy ai đã lành lặn, không thương chỗ này thì chỗ khác.

"Chết thì chết thôi, ai mà chẳng phải chết." một người lính khác đứng dậy, y hiên ngang mà nhìn kỵ binh Đại Minh đang xung phong lại gần.

"Mong kiếp sau vẫn được làm người Vạn Xuân." Một người lính kỵ binh xuất thân từ bộ lạc nhỏ mãi tận phương Bắc, cuộc sống đói khổ, quanh năm lạnh lẽo cảm khái. Từ khi làm lính Vạn Xuân y mới được ăn no mặc ấm, mới lo được cho gia đình. Y biết y sẽ chết ở đây, nhưng y cũng biết dù y chết đi thì gia đình y cũng sẽ được Nhà nước chu cấp, hỗ trợ, thế là quá đủ rồi. Thế hệ cha ông của y cũng quanh năm chinh chiến nhưng người chết là hết, vợ con gia đình coi như xong, không hề được đền bù, giúp đỡ gì, có khi bị ức hiếp, bị bắt làm nô cũng nên, bởi vậy, y rất quý cuộc sống hiện tại, rất tự hào khi được làm người Vạn Xuân. Nếu có kiếp sau, y cũng nguyện làm người Vạn Xuân, hiến dâng tính mạng cho Tổ quốc.

"Giết 1 thằng là huề, giết hai thằng có lãi. Anh em, hẹn anh em ở anh hùng điện" Một người lính gốc Việt cuồng nhiệt nói. Hắn còn rất trẻ, chỉ khoảng hơn 20 thôi, hắn là một trong những đứa trẻ mồ côi ở thành Thăng Long, được đoàn buôn Lạc Hồng thu nhận, di dân sang Tân đảo, được cho ăn cho học, lớn lên cũng tham gia quân ngũ, cống hiến tuổi trẻ, sinh mạng cho Vạn Xuân. Từ tấm bé, ngay từ khi trên lớp học đã được dạy về tiên tổ, anh hùng đất Việt, được dạy mỗi người hy sinh vì Tổ quốc, nhân dân thì sẽ được vào Anh hùng điện của Quốc tổ Lạc Long Quân, được con cháu đời sau mãi mãi tôn thờ. Hắn là thân trai, nhiệt huyết đầy mình, sống chết có ngại chi. Ngày xuất quân về đất tổ Đại Hải tướng quân có nói. Cho dù tất cả đều chết trận thì Vạn Xuân sẽ mãi trường tồn, quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.

‘Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh." Người thanh niên hét lớn, vung lên chiến đao.

"QUYẾT TỬ CHO TỔ QUỐC QUYẾT SINH." Binh lính xung quanh, bất kể thương thế, đồng loạt giơ đao hét lớn.

Mấy chục con người, mình đầy thương tích, có kẻ gãy tay, có kẻ chẹo chân, chỉ trừ những người không thể di chuyển, tất cả cố gắng đứng dậy, vung lên chiến đao, lao thẳng về phía hàng vạn kỵ binh Đại Minh đang xung phong tới. Một tinh thần bất khuất, thà chết chớ lui, giờ phút này, bất kể chủng tộc, bất kể tôn giáo, họ là những người hùng của Vạn Xuân.

Quân tướng nhà Minh ngớ người trước đợt xung phong của những người lính Vạn Xuân, dù căm ghét đến đâu chúng cũng phải ngả mũ thán phục trước những con người quả cảm này. Thán phục thì thán phục, giết thì vẫn phải giết, dù những người lính kia có quả cảm đến mấy thì họ cũng là kẻ thù của Đại Minh, kẻ thù chết mới là kẻ thù tốt. Ngựa không dừng vó, hàng vạn kỵ binh lao thẳng đến.

Những người lính Vạn Xuân chỉ như thân cây nhỏ giữa trận cuồng phong bão lũ, dù cố gắng tới đâu cũng bị nhấn chìm, không nổi lên được bọt sóng. Sức mấy chục thương binh sao ngăn cản được hàng vạn kỵ binh xung phong, đây cũng không phải phim trường Bollywood.

Có lẽ, vào giây phút cuối đời, những người thương binh đó cũng sợ hãi, sợ hãi cái chết, dĩ nhiên rồi, ai mà không sợ chết. 90% những người nhảy lầu tự tử đều chết ở tư thế hai tay tiếp đất, như một phản xạ tự nhiên, một nỗi sợ hãi, cố gắng níu kéo cuộc sống đầy tuyệt vọng của mình trong những giây phút cuối cùng.

Cuộc sống luôn tràn đầy những điều tốt đẹp, người mẹ già nấu cơm chờ ở nhà, người vợ trẻ mới cưới, đứa con thơ mới chào đời, những đứa em nhìn người anh với ánh mắt ngưỡng mộ lấp lánh ánh sao….cánh đồng rộng mênh mông thơm mùi lúa chín, ánh mặt trời đầu tiên trên đỉnh núi lớn, gió biển tanh nồng luồn qua kẽ tóc,…biết bao cảnh sắc tươi đẹp trong cuộc đời họ, của gia đình, của quê hương, của đất nước hiện lên trong những giây cuối đó, biết bao nuối tiếc, biết bao dự định còn dang dở…..Tất cả hóa thành tiếng hét lớn cuối cùng, vọt ra khỏi cuống họng với máu tươi cùng nước mắt "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh."

Tiếng hét như văng vẳn bên tai, vang xa khắp đại địa, giữa chiến địa đầy tiếng gào thét, chửi rủa, chém giết, như lấn át đi tiếng vó ngựa gõ tan nền đất lạnh. Tiếng hét như ma lực ấy rót vào tai mỗi người chiến sĩ Vạn Xuân. Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.

Dù lòng đầy căm phẫn, dù muốn quay lại quyết một trận sống mái với người Minh nhưng họ vẫn phải cắn răng quay đầu, thúc ngựa chạy. Kế hoạch đã định sẵn, không thể vì tình cảm cá nhân mà phá nát công sức của tập thể, càng không để cho những đồng đội kia hy sinh vô ích. Kỵ binh Vạn Xuân nắm chặt cương ngựa thoát chạy, thề sau này phải chém tận giết tuyệt quân thù, lấy máu tươi kẻ địch mà tế điện anh linh những người ngã xuống.