Chương 105. Bình nguyên quyết chiến.

Phục Hưng

Chương 105. Bình nguyên quyết chiến.

Chương 105. Bình nguyên quyết chiến.

Trời mùa đông, đến giờ thân là đã xẩm xẩm tối, dân chúng Đại Minh lại thiếu thịt cá, mỡ béo nên đa phần đều bị quáng gà, trời nhá nhem là không nhìn gì nổi, phải về nhà đi ngủ. Biên quân Đại Minh cũng chẳng khá khẩm hơn, dù đãi ngộ tốt, lại gần thảo nguyên nhưng thịt thà, cá mú không phải cứ muốn ăn là có, đãi ngộ tốt như vậy chỉ cho những đơn vị đặc biệt tinh nhuệ như kỵ binh, thân quân mà thôi, binh lính bình thường cả tháng may ra được miếng thịt.

Bởi vậy đến chiều chiều là không hành quân nổi nữa, phải dừng lại hạ trại nghỉ ngơi, chuẩn bị bữa tối. Trời hè còn chắp vá được chứ mùa đông lạnh thế này, ngủ không lều bạt chết cóng như chơi, mang người không phải trò đùa. Dù cho Đại Minh dân đông nhưng cũng không thể tiêu hao thế được.

Binh lính người thì căng bạt làm lều, kẻ thì đốt lửa nấu cơm, không khí rất chi là nhộn nhịp. Chỗ quân nhu lúc nào cũng đông kín người, binh lính từ các doanh tất bật đến nhận lều bạt, lương thực, tiếng chửi rủa, kêu la hết đợt này đến đợt khác. Dăm ba tên lôi dê ra thịt làm cơm cho các tướng lĩnh, quan quân, bọn lính quèn chỉ biết nhìn mà thèm thôi cũng không làm gì được.

Bên ngoài, thám báo quân Minh cũng không dám lơ là, qua lại như đèn kéo quân. Bất chấp gió lạnh mà phi ngựa như bay, biên quân, kỷ luật nghiêm minh hơn trong nội địa nhiều, sơ suất một chút thôi là mất đầu như chơi.

Một nhóm tháo báo Minh dừng ngựa giữa đồng hoang, cố gắng gặm chiếc màn thầu đã lạnh, cứng như đá, phải làm ngụm rượu nhạt mới nhai được.

"Mẹ kiếp, thời tiết lạnh như này mà phải đi đánh nhau, bọn cuồng đồ nào lại dám đánh đến biên cương Đại Minh ta cơ chứ." Một tên thám báo cằn nhằn, gặm cái màn thầu đá, răng hắn sắp rụng rồi.

"Ai biết, trời lạnh như này, phải có nồi canh dê nóng mới ấm bụng. Ăn xong ôm thê thiếp mà ngủ thì thích ý biết bao." Một tên khác cẩm thán.

"Nhẽ ra giờ này chăn ấm đệm êm, mà bây phải uống gió Bắc chỗ hoang vu này. Mẹ nó."

"Khoan, nghe tiếng gì không?" Một tên thám báo làm tư thế yên lặng, lắng tai nghe.

"Tao nghe như có tiếng gì đó theo gió đến."

"Tiếng ngựa phi phải không?"

"Xụp." tên đội trưởng không hề nghĩ ngợi, lập tức xuống ngựa, bất chấp mặt đất lạnh lẽo, áp tai xuống mà nghe.

"Ầm ầm ầm…" từng tiếng từng tiếng móng ngựa gõ xuống nền đất lạnh như tiếng trống văng vẳng bên tai hắn. Càng nghe, sắc mặt hắn càng tái nhợt.

"RÚT! Có rất nhiều kỵ binh đang phi đến, dễ phải có vạn." Tên đội trưởng quăng mình lên ngựa, chuẩn bị sẵn sàng chạy.

"RÚT! NHANH" mấy tên còn lại cũng cuống cuồng thu dọn đồ đạc để chạy.

Nhưng đúng lúc này, từ xa, hơn chục bóng đen lao lao nhanh đến. Nói là bóng đen thì cũng không phải. Đây là những bóng trắng, đến khoảng cách gần thám báo quân Minh mới nhận ra được. Những kỵ sĩ mặc đồ trắng, ngựa cũng là ngựa trắng. Giữa đồng tuyết hoang vu thì khó lòng mà nhận ra ở khoảng cách xa.

"CHẠY NHANH VỀ BÁO TIN. NHANH NHANH. CHIA NHAU RA." Tên đội trưởng không hề có ý định đợi đồng bạn, lập tức ra roi, phia ngựa chạy đi.

« Mẹ nó. » Đám còn lại bất mãn, nhiều tên vứt luôn đồ, không thèm dọn nữa, thúc ngựa chạy theo.

« Chia ra. Một tên không để thoát." Những bóng đen phía sau đuổi theo không bỏ.

"RÕ!"

Họ là lính trinh sát Vạn Xuân, những khinh kỵ binh tinh nhuệ, trang bị nhẹ, ngựa tốt, tốc độ cao. Con mồi mà họ đã ngắm đến thì gần như không thể nào mà thoát nổi.

Như một cơn gió, những lính trinh sát này đã lại gần được đám thám báo người Minh. Lập tức, tên bay ra tua tủa, xé gió mà lao đi, cắm vào những tấm lưng trần đang để hở. Vài tên thám báo không đeo khiên, trúng tên lăn xuống ngựa, không chết thì cũng trọng thương. Những tên kịp đeo khiên ra sau lưng cũng hết hồn, những tiếng phập phập của tên cắm vào khiên như đánh thẳng vào tim chúng vậy.

Đen cho lũ thám báo, làm nhiệm vụ từ sáng, sắp đến lúc được thay ca thì bị phục giết. Người ngựa đều mệt mỏi sau ngày dài rong ruổi, làm sao mà chạy thoát trinh sát Vạn Xuân sức lực mười mươi, chỉ một thoáng truy đuổi đã bị giết không còn một manh giáp. Tất cả không bị bắn chết thì cũng bị chém chết. Trinh sát Vạn Xuân sớm đã vây kín, làm sao mà chạy cho nổi.

Thám báo quân Minh vừa bị giết thì từ xa, ầm ầm ầm, mặt đất như rung lắc trước vó ngựa, hàng ngàn, hàng vạn kỵ binh phi nước đại. Thanh thế rầm rộ, kí thế ngợp trời. Lúc này, khoảng cách giữa đoàn kỵ binh cùng với quân Minh chỉ còn chưa đến 2 dặm vài nhịp thở là đã đến rồi.
………..
Tên quan quân nhu Đại Minh đang ngồi ở bàn ghi chép thì bỗng thấy mặt nghiêng mực rung rung, đám mực nước bên trong lăn tăn sóng….không để hắn kịp nghĩ, rung lắc càng lúc càng mạnh, chân hắn đều có thể cảm nhận được.

"Chuyện gì vậy" Hắn đứng lên hét lớn.

"Đám kỵ binh đến lãnh đồ à? Sao chúng đi đông vậy." Một tên khác hỏi, mỗi lần kỵ binh hành quân qua đều rung lắc, không gì lạ cả.

Người Minh vùng biên quan có vẻ khá quen thuộc với cảnh hàng nghìn người ngựa phi qua, dù gì nơi đây cũng tiếp giáp thảo nguyên, ngựa rất nhiều, quân Minh đóng ở đây cũng không ít kỵ binh. Một vài ngàn kỵ binh cũng chỉ như bữa sáng thôi mà. Không gì phải ngạc nhiên.

Hàng ngàn kỵ binh bất ngờ xuất hiện ngay sát hậu quân quân Minh, nếu ai đó để ý kỹ thì sẽ thấy trang phục đám kỵ binh này rất lạ, khác xa quan quân. Nhưng quân Minh quá chủ quan rồi, tin tưởng hết mực vào thám báo, từ nãy thám báo không đưa tin về nghĩa là mọi chuyện vẫn ổn.

"GIẾT!!!!!!!" Đoàn kỵ binh lạ phát động xung phong, tiếng hô giết chấn động một vùng. Ngựa phi tốc độ cao, ầm ầm như đại chấn. Quân Minh hết hồn, vứt hết đồ quân nhu mà chạy, tìm kiếm vũ khí để chống lại.

Cản mã đơn giản mới làm nhanh chóng bị khinh kỵ binh đi trước kéo sụp, dọn đường cho đại quân tiến vào. Từ bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng xuất hiện kỵ binh Vạn Xuân. Họ lao vào như trốn không người, quân Minh hỗn loạn, không sao cản nổi.
Từng đao từng đao chém ra là một khỏa đầu lâu dọn nhà, bay tứ tán lên không trung. Những tên quân Minh chỉ kịp giơ tay lên cản phát chém thì cũng thảm, tay cụt, máu tươi phun ra như suối. Đâu đâu cũng thấy đầu người, tay cụt cùng những cái xác bị chém ngay lưng. Máu tươi ướt đẫm nền tuyết, nhanh chóng bị vó ngựa, chân người qua lại dẫm thành bùn lầy.

Quân kỵ Vạn Xuân vào được doanh địa, thỏa sức mà chém giết. Không có tường cao, hào sâu, không có bẫy giập cùng cản mã kiên cố, cũng không có trường thương binh can trường, liều chết, thử hỏi hậu quân quân Minh lấy gì để ngăn cản đợt xung phong của kỵ binh Vạn Xuân.

Kỵ binh không khác gì hổ xuống đồng bằng, sói vào bầy dê. Đây không gọi là chiến tranh, đây là tàn sát. Hậu quân vốn lo chuyện hậu cần, binh lính thì ít, chủ yếu là dân phu, giáp trụ, vũ khí càng không thể hữu hiệu chống lại kỵ binh. Số phận của họ chỉ là đợi bì tàn sát, làm thịt.

Kỵ binh lao vào giữa doanh, người chết người bị thương vô số. Không chết vì bị đao chém thì cũng chết vì bị ngựa đâm, bị vó ngựa dẫm chết. Không ít tên còn bị đám đông hỗn loạn xô ngã, rồi bị loan chân đạp chết, thảm không sao kể xiết.

"Đốt sạch đồ quân nhu." Chỉ huy quân Vạn Xuân hét lớn, chiến đao trong tay vương đầy máu tươi, dưới chân ngựa của y còn có một cái xác không đầu, nhìn dáng vẻ thì là xác tên quan quân nhu Đại Minh khi nãy, không hiểu run rủi ra sao lại chết trốn này, nhẽ ra với cấp bậc của hắn thì phải được hộ tống, chạy nhanh đi rồi chứ.

"Ầm Ầm" Từng túi dầu mỡ được đổ vào những xe, những đống quân nhu, những que lửa từ đám lửa trại được tận dụng ngay, ném thẳng vào đó. Dầu mỡ bắt lửa, cháy lên hừng hực, không sao dập được, mà cũng không ai có thời giờ để dập. Đồ quân nhu lại đa phần là những thứ dễ cháy như lều trại, lương thực, quần áo hay cỏ khô cho kỵ binh. Thứ này bắt lửa là cháy bùng nên ngay, có kịp thời cứu cũng tổn thất thảm trọng.
Chưa kể quân kỵ còn phát hiện pháo, thuốc nổ của quân Minh. Không nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy thì làm sao tha cho được. Thuốc nổ bị nhét đầy vào nòng pháo, không thì cũng bị quăng quật, rải ra xung quanh. Quân Vạn Xuân đốt dây cháy chậm rồi thúc ngựa thục mạng chạy, nhiều thuốc nổ thế, láo nháo nổ banh xác như chơi.

"RÚT! RÚT LUIIIII!" Chỉ huy quân Vạn Xuân hét lớn.

"TUUU TUUUU TUUUU" từng tiếng kèn của liên lạc viên cũng vang lên ngay sau đó, lấn át tiếng hô chém giết trên chiến trường. Quân kỵ không ra sức chép giết nữa, quay ngựa chạy đi, rút ra khỏi doanh địa. Các tiểu đội trưởng kiểm tra quân số, không để cho ai bị thương mà bị bỏ lại. Xác tử sĩ tạm thời không thu thập được nhưng thương binh cần thiết rời đi. Nếu có thời gian, cố gắng mang theo những người hy sinh rút lui, còn không thì đành cắn răng bỏ lại vậy, khi nào thắng trận sẽ thu thập sau.

Quân Vạn Xuân vừa rút thì dây cháy chậm cũng hết « ẦM ẦM ẦM » từng tiếng nổ vang trời, lửa cháy, khói bụi khắp một vùng. Nơi tập kết đạn pháo, thuốc nổ nay thành một biển lửa, những nòng pháo chở theo quân giờ nở toe toét như hoa lao kèn chào xuân. Dưới sức mạnh của vụ nổ, không ít pháo nhẹ bị nổ bay lên, đập bẹp những tên lính Minh thất thố gần đấy.

Toang rồi, hầu hết đạn pháo dự trữ đề ở đây cả, càng có không ít đại pháo, hỏa khí, đại quân đi trước chỉ mang theo một số lượng nhất định mà thôi, còn đâu do hậu cần vận chuyển. Lính Minh, quan hậu cần quên cả chạy, ngơ ngạc nhìn đám vật tư rừng rực lửa, khóc không ra nước mắt. Chỉ gần 1 tiếng tạt qua, kỵ binh Vạn Xuân đã làm cho hậu quân quân Minh tan hoang cả, người chết vô số, bị thương không biết bao nhiêu mà kể, quan trọng hơn là đồ quân nhu bị đốt phá cả, 10 thành chẳng còn nổi 1 2. Mất đồ, mất hậu cần tiếp tế, 10 vạn quân Minh chiến đấu kiểu gì giữa băng thiên tuyết địa này?

Đúng lúc này « ẦM ẦM ẦM…HÍ HÍ » hàng ngàn tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hý vang lên. Quân Minh tâm như tro tàn, dưới ánh lửa, máy móc giơ lên vũ khí chờ đợi phán quyết.