Chương 103. Bắc Bình gió lớn.

Phục Hưng

Chương 103. Bắc Bình gió lớn.

Chương 103. Bắc Bình gió lớn.

"CẤP BÁO TÁM TRĂM DẶM!!!!! BÁOOOO!" một thám báo phi ngựa như điên về phía thành Bắc Bình, vừa đi vừa hét lớn, y hét đến khản giọng.

"Nhanh, nhanh, dẹp đừng cho thám báo." Tên bách phu trưởng ra lệnh, lính canh cửa nhanh chóng dọn đi cản mã, đuổi thương nhân, dân chúng dạt sang hai bên, mở đường cho thám báo phi qua.

Thám báo người đeo cờ lệnh, không cần dừng lại, lập tức phi một mạch đến phủ thứ sử, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của quân lính, dân chúng xung quanh.

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" tên bách phu trưởng vuốt râu thầm nghĩ.

"Sao có thám báo 800 dặm nhỉ? Đại ca biết có chuyện gì không." Một tay bán hàng rong lân la đến hỏi.

"Ta làm sao mà biết được cơ chứ. Thám báo cũng đâu có dừng lại" tên lính canh bực mình.

"Hay người Nguyên tấn công?" tên bán hàng đánh bạo đoán.

"Tấn công cái đầu ngươi, ngu học, không biết đây là cổng Nam à, người Nguyên mà tấn công thì thám báo chạy từ cổng Bắc." tên lính canh nạt.

"Không biết ai ngu hơn ai đâu." Tên bán hàng rong thầm thì rồi quay đi, hắn cũng không dám bật lũ canh cổng này, ngày nào hắn cũng phải qua cổng thành, láo nháo bị bán hành cho thì mệt.

Phủ thứ sử lúc này lại là một hoàn cảnh khác, Chu Hoành cầm tin mà lòng như lửa đốt, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Tại sao có kẻ tấn công Thiên Tân. Bọn chúng là ai? Người Nguyên ư? Nhưng người Nguyên lấy đâu ra thủy quân cơ chứ? Đông Doanh? Cao Ly? Thật là không rõ.

"Báo cho Vương Nam tướng quân, toàn quân tập hợp, nâng cao cảnh giới, sẵn sàng đợi lệnh." Chu Hoành nói với tên thân binh.

"RÕ!" thân binh lĩnh mệnh chạy đi

Chu Hoành vẫn ở đó, đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm như đang suy tính gì. Cứu Thiên Tân hay không cứu? Cứu có cứu được không? Nước xa không cứu được lửa gần, Thiên Tân cách thành Bắc Bình hơn 130km, với điều kiện hành quân lý tưởng cũng mất mấy ngày, gần tuần. Nhưng giữa băng thiên tuyết địa thế này, hành quân càng thêm phần khó khăn, chưa kể phải chuẩn bị lương thảo, khí giới, phải thông báo cho các nơi đóng quân xung quanh nữa. Còn không biết được quân địch có bao nhiêu người….Không sao, Thiên Tân thành cao hào sâu, chục vạn quân tới công cũng phải cả tháng mới hạ được. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ rồi xuất quân, đến khi đó nội ứng ngoại hợp, một mẻ diệt sạch quân thù.

"Quân đâu, truyền tin đến các biên quan thông báo tình hình, nhắc nhở họ đề cao cảnh giác, phòng ngừa người Nguyên thừa dịp tiến công."

"Lệnh cho Lý Hưng chuẩn bị sẵn sàng lương thảo khí giới. Khi nào xong bẩm báo lại, lập tức xuất quân, ứng cứu Thiên Tân."

"RÕ!" đám lính hầu lĩnh mệnh chạy đi.

Binh mã đóng ở Bắc Bình nhanh chóng tập kết, lương thảo, khí giới từ kho được kiểm kê, dân phu cũng được triệu tập. Bất chấp cái lạnh của gió mùa, cả thành Bắc Bình đang sống dậy, nguyên bản kế hoạch miêu đông cũng đã chết từ trong trứng, binh lính dù không muốn nhưng cũng phải nhận lệnh tập kết. Trời đánh bọn nào gây chuyện giữa mùa đông thế này.

Có thể thấy, tác chiến mùa đông không chỉ gây khó chịu cho quân viễn chinh, quân thủ cũng khó chịu không kém.
………
"Bạn chúng ta sao rồi? » Đại Hải ngồi trong phòng họp, phủ thái thú Thiên Tân hỏi.

«Thưa tướng quân. Binh lính đã tập kết đúng chỗ, chỉ cần ta phát động là các bạn phối hợp ngay, với số đạn pháo ta viện trợ, họ tự tin có thể đập tan Vạn lý trường thành. »

« Rất tốt, chỉ cần những người bạn này đến nơi là áp lực của ta sẽ giảm xuống, kế hoạch thành công quá nửa. » Những người bạn Mông Cổ - Bắc Nguyên quả nhiên không phải hạng tầm thường, luôn muốn chiếm lại đất đai đã mất, khôi phục vinh quang của đế chế. Những người bạn như thế Vạn Xuân rất quý. Nhiều năm buôn bán, viện trợ, Bắc Nguyên sớm đã không còn túng thiếu như lúc mới bị đuổi khỏi Trung Nguyên rồi.

Còn về Vạn lý trường thành. Không thể phủ nhận Vạn lý trường thành là một công trình vĩ đại, một kỳ quan thế giới nhưng tác dụng quân sự của nó thì còn nhiều tranh cãi. Bởi lẽ một trường thành dài hàng vạn dặm như vậy rất khó để có đủ quân đóng giữ, một số học giả phương Tây cho rằng trường thành có tác dụng ngăn cản sự giao lưu, hoạt động buôn lậu của thương nhân hơn là chống lại sự xâm nhập của người du mục, với số tiền lớn như vậy để xây thành thì dùng tiền trang bị quân đội có lẽ là sự lựa chọn khôn ngoan hơn. Sự thật ra sao? Không ai rõ, phải thử mới biết được. Người Hán không ngu, không phải tự nhiên mà họ đổ tiền bạc, công sức ra xây một công trình vĩ đại như thế để làm cảnh. Với tường thành, họ có thể tạm thời ngăn cản bước tiến của người du mục, có thêm thời gian để tập hợp lực lượng phản công. Dù gì hàng vạn quân muốn vượt qua tường thành cũng không phải một việc dễ dàng. Những nơi dễ di chuyển hành quân người Hán đều xây quan ải cả rồi, những đoạn ít quân coi giữ thì đa phần khó khăn hiểm trở, đại quân khó lòng mà hành động.

« Thế còn mấy anh bạn Nữ chân? »

« Theo tình báo mới nhất thì họ cũng đang tập kết quân đội, chỉ cần thành Vạn Xuân động thủ, họ cũng sẽ phối hợp với quân ta, giành lại đất Liêu, Kim »

« Hừ, nói thì hay hơn hót. Nhưng Liêu Đông đô ty có không ít tộc Nữ chân đã quy phục người Minh, liệu họ có giải quyết được? »

« Họ nói quy phục là do tình thế bắt ép, không ai muốn phải đứng dưới trướng người khác cả, đặc biệt một dân tộc kiêu ngạo như Nữ chân. Họ từng làm chủ phía Bắc Đại Minh, từng xây dựng nhà Kim. Thuộc hạ thấy họ nằm mơ cũng muốn giành lại những gì đã mất. »

‘Đúng vậy tướng quân, kể từ khi thành Vạn Xuân thành lập, họ mua, đổi đi không ít vũ khí từ chúng ta. Tính sơ qua cũng đủ trang bị hàng vạn quân tinh nhuệ rồi. Chưa kể số súng pháo được chúng ta viện trợ. Nếu một nghèo hai trắng thì họ có thể im lặng chờ thời nhưng nay giàu có, quân đông, trang bị tinh mỹ, người Nữ chân cũng không hiền lành hơn người Mông Cổ bao nhiêu. »

Quả vậy, Nỗ Nhĩ Cáp Xích hay các bậc cha chú đều tích cực làm buôn bán, tích sức chờ thời, chỉ cần có cơ hội là họ nổi lên ngay, thôn tính các bộ tộc khác rồi thôn tính cả Đại Minh. Họ không hề yếu, có khi còn thành công hơn người Mông Cổ trong khoản cai trị ấy chứ. Dù gì triều Thanh cũng tồn tại mấy trăm năm, không phải sớm nở tối tàn như triều Nguyên. Người Hán dù muốn hay không cũng phải bóp mũi thừa nhận sự chính thống của triều Thanh, mặc cho rất nhiều kẻ phẫn thanh dè bỉu, cho rằng thái tổ triều Thanh chỉ là phường mọi rợ, lấy da lợn rừng làm quần áo. Mọi rợ mà bị người ta thống trị mấy trăm năm, nghĩ mà cay.
« Nếu như tất cả đều sẵn sàng, ta cũng nên tiến hành kế hoạch. Hủy được thành Bắc Bình thì trận này coi như xong, quân ta có thể lui về phương Nam đón Tết. » Đại Hải nói.

« Anh em binh sĩ sẵn sàng chiến đấu chứ? »

« Báo, anh em binh sĩ luôn sẵn sàng chiến đấu. »

« Tốt lắm, vậy chuẩn bị xuất quân. Giờ này chắc quân Bắc Bình cũng đang lên đường rồi. Hạm đội biển Bắc dọc theo sông, yểm trợ bộ binh tiến công. Sẵn sàng tiến hành pháo kích Bắc Bình bất cứ lúc nào, »

« Rõ! »

« Mọi người về đơn vị chỉnh đốn. Sáng mai xuất phát. »

« RÕ! »

Quân Bắc Bình hành động thì quân Vạn Xuân cũng chẳng chịu ngồi yên. Sau khi thành Thiên Tân bị đánh hạ, đại quân chỉ dừng lại chỉnh đốn một ngày rồi sẽ tiếp tục lên đường chiến đấu. Mật độ hành quân chiến đấu có thể nói là dày đặc, một đội quân nếu không có kỷ luật tốt và được rèn luyện lâu ngày thì khó có thể đáp ứng được. Quân đội Vạn Xuân đáp ứng được điều đó, đây đều là tinh binh, trải qua nhiều năm rèn luyện. Thuần một sắc lính chuyên nghiệp, sẵn sàng chiến đấu trong bất kỳ tình huống nào.

Tại sao quân Vạn Xuân lại hay giành chiến thắng, gần như không thua trận nào vậy? Điều này có quá vô lý không? Nói thế nào đây, khi một đội quân chính quy hiện đại đánh với một đội quân gần như nông dân mới mới họp thì không thắng mới đáng ngạc nhiên chứ thắng là điều hết sức bình thường. Quân Minh, có thể coi là đội quân thiện chiến bậc nhất đương thời nhưng bản chất thì vẫn là một đội quân nông dân, bán chuyên nghiệp, chỉ một bộ phận nhỏ thoát ly hoàn toàn sản xuất, tập trung vào nhiệm vụ chính là huấn luyện chiến đấu. Số này không nhiều, là lực lượng tinh nhuệ, thân quân, cấm vệ của vua chúa, quý tộc rồi, không dễ dàng được tung ra. Số quân viễn chinh Đại Ngu cũng chỉ được độ 5 vạn quân chuyên nghiệp là cùng.

Trang bị của hai bên cũng rất cách biệt, Vạn Xuân đảm bảo binh lính 100% chiến giáp đầy đủ, đều là giáp sắt, khả năng phòng ngự rất tốt. Các đội quân đương thời phần nhiều là giáp da, giáp vải, bị chém trúng một cái là hẹo, mất sức chiến đấu rồi. Chưa kể thép Vạn Xuân với công nghệ hiện đại thì tốt hơn đương thời, giáp nhẹ hơn, đao nhẹ hơn nhưng phòng thủ, sức sát thương lớn hơn, binh lính chiến đấu bớt mất sức. Chưa kể đến cung tên, súng, pháo đều là những vũ khí tốt nhất đương thời. Có thể tưởng tượng quân Vạn Xuân như quân Mỹ ở hiện đại vậy, trang bị rất tốt, chế độ tốt, đảm bảo sức chiến đấu cho binh sĩ cũng như giảm thiểu thương vong trong giao chiến.

Chiến tranh thời vũ khí lạnh, yếu tố hết sức quan trọng là kỷ luật, với Đại Hải, rèn luyện kỷ luật quân đội là không thế thiếu, không phải tự dưng có câu kỷ luật là sức mạnh. Một đội quân có kỷ luật sẽ sẵn sàng đương đầu với mọi kẻ thù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Chưa kể tới chiến thuật của quân Vạn Xuân cũng khác, binh lính không đánh đơn mà đều đánh theo đội, từ đội nhỏ 2 3 người đến tiểu đội rồi đại đội,…Đoàn kết là sức mạnh, 2 đánh 1 không chột cũng què, 3 đánh một thì ai ăn lại, không phải mỗi người đều võ nghệ phi phàm. Đặc biệt trên chiến trường, khắp nơi đều là kẻ thù, nếu không có đồng đội hỗ trợ, rất dễ bị kẻ thù đâm nén mà chết, điều này không hề hiếm.

Quân Vạn Xuân luôn tập trung đông, quân số áp đảo để tấn công. Quân tinh nhuệ, trang bị tốt đã chớ, lại còn đông hơn, kẻ thù sao mà có thể chống lại được. Các trận công thành đều dùng pháo hôi mở đường, tiêu hao vũ khí, sinh lực địch, bảo sao mà đánh không thắng.

Có 2 trận quân Vạn Xuân chiến đấu với quân số ít hơn đối phương đó là trận bình định Tân đảo và quyết chiến với quân Minh. Trận Tân đảo thì vượt trội hoàn toàn về binh lính, vũ khí, chiến thuật rồi, khỏi phải bàn. Trận quyết chiến với quân Minh thì chỉ ít hơn địch độ 5 – 7 vạn người, đổi lại pháo mạnh, cung mạnh, binh sĩ huấn luyện, trang bị tốt hơn, sàn bằng được mọi cách biết. Bởi vậy có thể dễ dàng thủ thắng. Thực ra cũng không dễ dàng lắm nhưng dù sao cũng thắng.

Và trận chiến tiếp theo với biên quân nhà Minh mới có thể coi là một trận khá cân não, khi chiến đấu với đội quân tinh nhuệ bậc nhất của Đại Minh trên một địa hình bằng phẳng, dưới thời tiết khắc nghiệt mà chưa có bất kỳ đội quân phương Nam nào từng chiến đấu. Và biên quân phương Bắc Đại Minh, có thể coi là lực lượng tinh nhuệ, thiện chiến nhất, kinh nghiệm đầy mình, không ngại tác chiến chống kỵ binh, thậm trí cấm vệ quân nơi kinh thành cũng chưa chắc đã bằng. Một trận chiến đáng để chờ mong.