Chương 68: quái vật

Thế Gian Kịch

Chương 68: quái vật

Chương 68: quái vật


Trời đã tối, Nguyễn Xuân lại một lần nữa mời hắn đi ăn cơm, bước vào căn phòng quen thuộc nhìn hai người trước mắt, Trần Long liền cúi người xuống chào một tiếng.

" Nhi tử kính chào phụ mẫu ".

Nguyễn Minh lập tức cười lên, sau đó hắn mỉm cười nói:

" Hai đứa vào đây ăn cơm đi ".

Cả hai người cứ thế ngồi vào bàn ăn, vẫn giống như hôm qua, hắn là kẻ khởi đầu nhưng cũng là kẻ nói ít nhất.

Ăn xong Trần Long liền cáo lui hai người rời đi, Lan Phượng gật đầu nhìn về bóng của Trần Long nói:

" Thật không ngờ đứa bé vừa hiểu chuyện, nói chuyện lại vô cùng thú vị ".

Nguyễn Xuân cũng gật đầu một phát, ở gần với tên kia, nàng như muốn dãi bày hết tâm sự trong lòng ra, giống hệt như tên kia là một người bạn tri kỉ của nàng.


Nguyễn Minh giật mình hoảng hốt, hắn ta giống như nhận ra một điều gì đó, liền cắn răng. Tên kia quá nguy hiểm, tốt nhất làm bạn không làm thù.

Trong một rừng cây, một đám người mặc bộ quần áo đen xì, mặt nạ hình con quỷ đỏ chót, một tên đứng ở trên ngọn cây cao nhất nhìn ra xung quanh một lúc, rồi hắn mới nhảy xuống chạy gần đến một tên đeo lệnh bài chữ nhất, quỳ xuống chắp hai tay lên nói:

" Nơi đây chỉ còn có thành Công Anh, có thể vòng qua tìm kiếm manh mối thưa đại nhân ".

Tên đeo lệnh bài chữ nhất, con mắt đỏ lòm, nhìn chằm chằm vào hướng toà thành, được một lúc hắn mới nói:

" Tông môn đã đồng ý, tìm kiếm nhưng không gây ra gợn sóng, tránh đồ sát đặt lên hàng đầu. Nếu như các thế lực khác phát hiện ra, đầu của chúng ta sẽ rời khỏi cổ ".

Trần Long không ngủ cho dù đã là canh hợi, con mắt hắn nhìn lên ánh trăng, sau đó bịt một chiếc khăn đen lên mặt, biến thành một người đàn ông trưởng thành biến mất vào bóng tối.

Trời đã sáng, một tin kinh thiên động địa diễn ra, một gia đình gồm 4 người bị một con thú giết chết, quan phủ đã tức giận lập tức báo về phía triều đình chờ lệnh.

Trần Long vẫn giống như hôm qua dùng trung bình tấn, nhưng lần này đã có người sửa sai cho hắn, tên huấn luyện viên nhìn khả năng tiếp thu của Trần Long liền gật đầu.

" Chỉ cần ngươi chăm chỉ, 2 hôm nữa thôi liền có thể bắt đầu tu hành ".

Trần Long nở một nụ cười trên môi, khuôn mặt hắn sáng rạng ngời nói:

" Vâng thưa ngài ".

Tên huấn luyện viên không giấu nổi vẻ hưng phấn, nhưng hắn vẫn vỗ vai của Trần Long vài cái nói:

" Ngươi yên tâm đi, có gì ta bảo kê cho ngươi ".

Một đứa trẻ khác bước vào, quần áo lôi thôi luộm thuộm, đầu tóc hơi rối, con mắt uể oải thiếu sức sống. Một tên nhóc thấy tên kia liền cười lạnh.

" Nguyễn thiếu chủ phế vật, à không Nguyễn Anh hôm nay lại đến à ".

Cả đám liền cười vang lên, chỉ có Nguyễn Xuân cùng với Trần Long là không cười, nhưng lại có điểm khác biệt, con mắt của Nguyễn Xuân hiện lên vẻ thương hại, còn con mắt của Trần Long vẫn thế không thấy đổi.

Tên huấn luyện viên cũng nhìn tên kia với cách nhìn khinh bỉ nói:

" Tu tập 4 năm vẫn dừng lại ở võ sư cửu phẩm, thật sự là một tên phế vật, thậm chí gia chủ còn đưa cho ngươi rất nhiều tài nguyên ".

Trần Long nghe xong liền hiểu ra vấn đề, mấy tên này bị thằng nhóc kia ăn hết tài nguyên, vì vậy có một ngọn lửa ở trong lòng, nhưng kết quả hắn ta không nhích thêm được 1 chút, dậm chân tại chỗ.

Nguyễn Long cũng hết cách liền bỏ mặc hắn để làm nguội ngọn lửa bất mãn trong lòng mỗi người, giúp cho ông ta giữ được chức vị tộc trưởng.

Tên kia cũng tập giống hắn, nhưng lại cũng khác hắn, tên kia đứng ở một góc bên tay phải, còn hắn là góc bên tay trái, sau đó hai người cứ thế tập luyện mặc kệ sự đời.

Những thằng nhóc không ngừng chỉ chỏ, so sánh cả hai người, chúng cười đùa với nhau, chúng tự mình thêu dệt lên các câu chuyện, sau đó không ngừng làm cho tính chất của câu chuyện nặng thêm. Câu chuyện chỉ dừng lại khi nó đã quá đà khiến cho Nguyễn Xuân phải lên tiếng ngăn lại.

Nguyễn Anh cắn chặt hàm răng, hắn hít một hơi thở ra, con mắt nhìn về đám nhóc kia hiện lên lãnh ý, lại nhìn về phía đứa trẻ khác cũng giống mình, nhưng mặt vẫn không đổi sắc khiến cho hắn mỉm cười như tiếp thêm động lực.

Trần Long vẫn giống hôm qua, tập xong liền nằm xuống đất, chờ mọi người về hết. Nguyễn Anh thấy đã không còn một bóng người mới ra bắt chuyện với hắn.

Trần Long mở mắt, nhìn tên nhóc trước mắt chặt họng tên kia nói luôn.

" Ta với ngươi hoàn toàn khác nhau, kết bạn chỉ khiến tăng thêm khả năng chở mặt thành thù mà thôi ".

Nguyễn Anh liền đứng suy ngẫm, sau đó hắn lắc đầu chạy gần đến Trần Long nói:

" Ngươi giống ta, cũng chỉ là một tên phế vật bị người đời khinh thường, chúng ta phải hợp sức lại tránh bị ăn đòn ".

Trần Long nghe xong lòng hơi sửng sốt, con trai của tộc trưởng cũng bị ăn đập sao, có vẻ như tên kia lấy tài nguyên có lẽ là một con số thiên văn so với Nguyễn gia rồi, hoàn toàn không cần mặt mũi.

Nhưng hắn vẫn mặc kệ, tiếp tục bước đi, vẫy tay ra đằng sau, đầu cũng không ngoái lại. Nguyễn Anh cũng không đuổi theo, con mắt hắn dõi theo thân ảnh của Trần Long dưới ánh nắng chói chang.

Trần Long không về nhà mà vòng qua chợ, một tầng da gà nổi lên, mùi hương hắn gieo ở chỗ giấu quần áo đã xuất hiện, mùi hương này giống như mùi hương hoa rừng, sẽ bám vào cơ thể người tiếp xúc.

Mùi này chỉ chỉ tồn tại trong 4 canh, nhưng chỉ vài phút liền bị một số mùi khác pha chộn rồi biến mất, mũi bình thường không ngửi thấy phải bôi hoạt chất đặc biệt mới phân biệt ra được.

Con mắt hắn nhắm chặt lại sau đó mở ra, cười cười tiếp tục đi, nếu tông môn đã cho người đến, thì hắn cũng lên hành động thận trọng.

Đêm qua hắn đã giết luôn người lính nhìn thấy hắn đi theo Nguyễn Minh rồi, coi như mất đầu mối, sau đó khiến cho manh mối chỉ vào cái ngõ kia, bọn chúng lần theo dấu vết của tên sát nhân, nếu như bọn chúng mà không phát hiện được mạnh mối thì không đáng quan tâm.

Trong một quán trà, có 15 người quần áo bình dân đang ngồi nghe một ông lão kể về vụ việc kinh hoàng, một người lính cảnh giới võ sư bát phẩm bị xé rách như một tờ giấy, 1 nhà 4 người cũng bị giết, đến con nít cũng không tha.

Thành chủ đã gia lệnh cấm ra khỏi thành vào ban đêm, toàn bộ các quán đêm cũng bị đóng cửa, các chợ đen cũng không thoát được, toàn bộ bị cấm vào ban đêm.

Trong một căn phóng tối đen, ánh sáng không thể lọt qua, cả căn phòng vang lên tiếng lẩm bẩm giống như một đứa trẻ nhưng khàn đặc của một người đàn ông.

" Gia đình của người lính không phải do ta giết, rốt cuộc tên chết tiệt nào đây ".

Đêm đen lại bao phủ toà thành, nhưng các căn phòng vẫn sáng chưng đèn, mọi người đều bị nỗi lo sợ bao phủ thần trí, trăng tròn treo trên đỉnh đầu, những ánh sao phủ kín bầu trời, làm cho người ta bàng hoàng không thôi.

Một nhóm 7 người mặc đồ đen, đang di chuyển trong đêm tối, bọn hắn dừng lại trước một con hẻm nhỏ, 5 tên trong số đấy vào trước, sau khi xác nhận không có bất cứ ai, 2 tên kia cũng chui vào bên trong.

Bước đến cuối con hẻm, kết quả chỉ có một bức tường trống không, ngoài cái đó ra bọn hắn cũng không phát hiện ra bất cứ cái gì, hoàn toàn trống không, bọn hắn cũng không rời đi đứng im tại chỗ.

Manh mối duy nhất mà hiện trường là một nhánh cây bị dính một giọt máu, có lẽ tên sát nhân đã chẳng may làm rơi máu nạn nhân xuống. Cuối cùng bọn hắn phát hiện ra một bộ đồ đẫm máu được vứt ở một góc dọc theo hướng giọt máu.

Bọn hắn đi một vòng thám thính xung quanh, cuối cùng dừng lại con ngõ này. Đến chiều hôm nay bọn hắn cũng tìm hiểu được, nơi đấy chính là hiện trường đầu tiên phát hiện ra cái xác của nữ nhân, hiện tại chính là manh mối duy nhất.

Một tên đá nhẹ vào bức tường, khiến cho nó lộ ra một cái lỗ bé tí bằng ngón tay, bọn hắn nhếch môi cười, sau đó cả bọn chui vào bên trong.

Xác chết người bị treo lên bởi những cái móc sắt, móc qua cổ. Cái xác đã hơi khô héo, máu tràn ra khắp căn phòng tối đen, ánh sáng duy nhất có được do chiếc đèn dầu yếu ớt đang có thể tắt bất cứ lúc nào.

Một tên nhìn ra những bức tường lại nhìn những cái xác chết liền lắc đầu, không phải do Trần Long làm, vụ này là một tên khác làm. Nếu đã không liên quan đến Trần Long, bọn hắn sẽ không theo.

Đột nhiên một tên mở đôi mắt ra, rút thanh kiếm đâm một nhát, tạo ra một tiếng " Phập " vào bức tường, một dòng máu cứ thế chảy ra. Tên kia rút thanh kiếm lại, cầm tóc của tên hắn vừa mới đâm lên, nhìn khuôn mặt đứa nhỏ này, hắn suy đoán một lúc liền vứt nó ra sàn.

Chắp tay, cúi người xuống về phía cánh cửa nói giọng lạnh lẽo.

" Môn ta có nhiệm vụ, vô ý mạo phạm ".

Nói xong bọn hắn liền hoá thành một làn vụ đi mất, mặc kệ người đằng sau suy nghĩ thế nào. Cánh cửa từ từ mở ra, tạo lên một tiếng kót két ghê người, một người đàn ông trung niên bước vào bên trong, do hắn đứng trong bóng tối lên không nhìn thấy mặt.

Hắn nhìn về đứa trẻ đằng trước lạnh giọng nói:

" Hôm trước ngươi không khống chế được, dẫn tới một cái chết, bây giờ chúng ta sẽ di chuyển ra chỗ khác ".

Đứa bé từ từ đứng dậy, mái tóc đã che đi khuôn mặt của hắn, nhưng con mắt của hắn đỏ lừ như màu máu. Suy nghĩ một lát, hắn liền gật đầu đi theo phía người trung niên.

Mấy tên kia liền chui vào một căn phòng đang mở toang cửa, bước vào bọn hắn khép kín cửa lại quỳ xuống một tên đang ngồi ở giường nói:

" Không phải do Trần Long làm, chúng ta lên tìm một hướng khác ".

Cái bóng đen gật đầu, vậy là không phải do Trần Long gây ra. Hắn cũng không bất ngờ gì trước thông tin kia, dù sao theo thông tin của tông môn cho được, hắn ta chính là một con quái vật chính hiệu, nếu giết người thanh thiên bạch nhật như thế không khác nào một tên đần.

Những chuyện hắn làm trong bóng tối vô cùng kinh khủng, thậm chí nếu tông môn không đào sâu, toàn bộ các vụ đồ sát không dính một chút nào hình bóng thế lực của hắn, hắn ta giỏi nhất về ném đá giấu tay, mượn đao giết người.

Một tên lính bị vứt vào bên trong, tên ngồi trên giường nhìn hắn nói:

" Hơn 1 tuần này, thành các ngươi có xuất hiện người mới nào không ".