Chương 67: hẻm máu

Thế Gian Kịch

Chương 67: hẻm máu

Chương 67: hẻm máu

Bước vào đến một khu khác, tiến thẳng đến bên trong, gia đình gồm 2 người đang ngồi đấy, 1 là Nguyễn Minh, 2 là Lan Phượng vợ của ông ta.

Trần Long bình tĩnh cúi người xuống chào Lan Phượng một tiếng.

" Cháu chào cô ạ ".

Lan Phượng con mắt hiền hoà, nở một nụ cười mỉm, nhìn về phía hắn lắc đầu nói:

" Bây giờ ngươi gọi ta là mẹ đi ".

Trần Long liền ngẩng đầu lên nở một nụ cười rạng rỡ.

" Vâng thưa mẹ ".

Nguyễn Minh khuôn mặt vui mừng, nhưng trong lòng hắn đang phát lạnh, ở cùng với một tên sát nhân giết người không chớp mắt khiến cho hắn lạnh tóc gáy, thằng nhóc kia lúc giết ngưởi khuôn mặt hắn vô cảm như thể hắn giết một con gà vậy.

Hắn ta thở dài, dù sao chuyện đã đành, nếu lúc ấy hắn không làm, hắn sẽ chết, sẽ chết đấy. Vậy lên điều hắn làm cũng dễ hiểu thôi, nghĩ xong hắn lắc đầu quay sang đứa con gái của mình nói:

" Nguyễn Xuân vào ăn cơm đi ".

Đứa con gái cũng gật đầu ngồi xuống, Trần Long nhìn ba người liền nở một nụ cười, hắn hỏi chuyện trên trời dưới biển, cho dù Nguyễn Minh cũng không thể kháng cự mà bị cuốn theo câu chuyện.

Nguyễn Minh khuôn mặt tự hào, con mắt hắn nhìn sang Nguyễn Xuân nói:

" Đây chính là viên minh châu của cả gia tộc, thật không ngờ đời ta lại phúc đức đẻ ra người con như vậy ".

Trần Long nhìn người đàn ông mỉm cười nói:

" Đến con cũng không ngờ, tỷ tỷ của con lại sở hữu thiên phú cao đến như vậy ".

Cuộc nói chuyện cứ thể đều hướng về Nguyễn Xuân, những câu chuyện từ bé cho đến lớn đều bị lôi ra, khiến cho mặt của Nguyễn Xuân đỏ bừng lên.

Trước khi rời đi hắn cúi chào hai người, con mắt hắn hướng lên phía trước, đầu hắn xoay chuyển bắt đầu kế hoạch tương lai, hắn phải dự tính mọi trường hợp xấu nhất xảy ra, cho đến khi nó cần 1 kết quả duy nhất.

Trong toà thành ấy, một bóng đen đang đuổi theo một người phụ nữ, còn người phụ nữ đang hớt hải chạy đi, giọng nàng gào lên nhưng không có ai nghe thấy, chạy đến đường cùng nàng nhìn cái bóng đang đến gần mình bất lực ngã xuống.

Con mắt dưng dưng nước mắt, khuôn mặt tái nhợt, nàng không ngừng cào xung quanh như tìm một nối thoát, cái bóng càng đến gần sự bất lực càng dâng cao.

" A... ".

Một tiếng hét thất thanh kêu lên trong đêm khuya thanh vắng, nhưng đáng tiếc không có bất kì ai nghe thấy, cái bóng lau máu trên mồm đi, con mắt màu xanh lè nhìn xung quanh rồi hoá thành một làn ảnh vụ bay đi mất.

Trần Long tỉnh dậy, con mắt nhìn ra phía ngoài lắc đầu, có vẻ như gia tộc họ Nguyễn vẫn canh chừng hắn, đến nỗi không dám để tên hắn họ Nguyễn cơ mà.

Đi ra phía ngoài liền có một tiểu cô nương chạy đến gần nhìn thấy hắn liền hấp tấp nói:

" Tiểu nhân hiện tại chính là người phục vụ cho đại nhân, có việc gì đại nhân cứ kêu lên một tiếng ".

Trần Long gật đầu không nói gì, hôm qua xem bức tượng tà thần 1 lúc thôi khiến cho hắn đau đầu rồi ngất đi lúc nào không hay, hiện tại hắn cần điều dưỡng.

Nhìn bàn tay của tiểu cô nương kia không thô ráp, nhưng cách di chuyển đều đặn, bước nào cũng giống bước nào, hơi thở khi nói chuyện với hắn bình thường, không hoảng hốt như hiện trên mặt.

Tiểu cô nương này chắc chắn có vấn đề, còn có liên quan đến Nguyễn gia hay không thì hắn chịu chết, không muốn quan tâm, chỉ cần nàng không động đến lợi ích của hắn là được.

Nguyễn Xuân đã tỉnh dậy từ lúc nào, cả cơ thể đều ướt đẫm mồ hôi, từ ngoài cửa chạy lại gần hắn, con mắt hứng khởi nhìn Trần Long nói:

" Ngươi đi tập luyện cùng với ta đi ".

Trần Long nghe xong lập tức lắc đầu, hắn không muốn lộ mình là người tu chân, cho dù lộ thì bây giờ vẫn chưa phải lúc, cần chờ thêm một ít thời gian nữa.

Nguyễn Xuân nghe xong liền thất vọng hiện rõ trên mặt, sau đó nàng liền cười cười, nắm chặt bàn tay của Trần Long kéo đi, Trần Long cũng chỉ híp mắt lại sau đó chạy theo nàng, tiểu cô nương ở phía sau nhìn hắn một lúc rồi rời đi chỗ khác.

Nàng kéo hắn ra một võ đài, tập chung một đám con nít, nhìn qua cũng chỉ bằng tuổi hắn, cảnh giới đạt đến bát phẩm là vô cùng hiếm, cao nhất vẫn là Nguyễn Xuân cảnh giới thất phẩm, căn cơ vẫn đánh chưa vững, có lẽ mới đột phá.

Một tên đầu trọc lốc, cơ bắp quần quật, gương mặt bình thường, cảnh giới thì đạt đến ngũ phẩm, Trần Long nhìn hắn, cũng như ngược lại hắn cũng nhìn Trần Long.

Nhìn một lúc hắn gật đầu, chỉ là tên bình dân, tộc trưởng quá lo xa rồi, cho dù hắn là người tu chân thì với lứa tuổi này sẽ đến đâu chứ, lục phẩm là cùng.

Hắn nhìn Trần Long một lúc rồi mở miệng nói:

" Ngươi chưa tu luyện, thì bây giờ ngươi hãy đánh vững quyền thuật đã, đến khi cơ thể rắn chắc thì tu luyện sau ".

Trần Long nhìn qua hắn gật đầu, đứng ra một góc xuống trung bình tấn đấm quyền từng một, khiến cho bọn nhóc cười ra nước mắt, nhưng hắn mặc kệ không quan tâm.

Bọn hắn học cái của bọn hắn, hắn tự tập cái riêng của mình, hai bên như một cái tường vô hình, ngăn cách cả hai phía, tuy nhiên vẫn có mấy tên nhóc chỉ chỏ về phía hắn.

Tập đến nửa canh giờ, để cho chân thật nhất, hắn ngã xuống đất, mồ hôi ướt sũng áo, lấy tay ôm mặt thở dốc. Nguyễn Xuân thấy vậy liền mỉm cười, sau đó không quan tâm tiếp tục bài tập của mình.

Khi mọi người về hết, Trần Long mới từ từ đứng dậy, nhìn lên mặt trời chói chang khiến cho hắn không nhịn được mà nhíu mày lại, nhìn ra xung quanh đã không còn ai, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng vô cảm, cô đơn là thứ hắn đã gặm nhấm hằng ngày, đối hắn vẫn quá bình thường.

Tên huấn luyện viên đang quỳ trước mặt Nguyễn Long, giọng nói cung kính.

" Tên kia hoàn toàn là người bình thường, đến tập trung bình tấn cũng sai, hoàn toàn là học vẹt, tộc trưởng có thể yên tâm được rồi ".

Nguyễn Long gật đầu, con mắt hắn nhìn về hướng sân tập luyện, không biết hắn nghĩ cái gì liền đuổi tên huấn luyện viên đi, một tên khác chạy vào quỳ xuống trước mặt hắn nói:

" Đêm qua trong thành có 1 người bị một con thú cắn chết, địa điểm cuối cùng nàng ta đến là cửa hàng thảo dược của gia tộc. Thành chủ đang mang hiềm nghi với gia tộc, ngài lên có phán đoán nhanh chóng ".

Bước về đến tiểu viện, cơm canh đã xong xuôi, hắn nhìn bàn ăn cơm liền rửa tay rồi tiến lại gần bắt đầu ăn, ăn xong hắn liền nhìn ra xung quanh không thấy tiểu cô nương kia đâu liền lắc đầu, bê mâm bát đi rửa.

Rửa xong mới thấy tiểu cô nương, hắn lau tay vào một chiếc khăn khô rồi nhìn tiểu cô nương nói:

" Đi đâu thì nói trước với ta một tiếng ".

Tiểu cô nương định nói một lời gì đó, nhưng ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng Trần Long đâu liền nhăn mày lại.

Quay chở lại phòng đóng kín cửa lại, hắn bình tĩnh nằm xuống giường, hắn lại một lần nữa chìm vào không gian, trước mắt hắn là bức tượng tà thần. Hắn ngồi đối diện trước mặt bức tượng tà thần, nhìn nó mà suy ngẫm.

Lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ, Trần Long cắn chặt hàm răng lại, chỉ cần ngồi nhìn một lúc, thần hồn của hắn liền không chịu nổi nữa, căn bản tăng lên được mỗi tí không đáng.

Hắn mở cửa phòng, nhìn thấy tiểu cô nương đang dọn dẹp nhà cửa, định gọi nhưng vẫn chưa biết tên đứa con gái kia là gì, hắn nói giọng lạnh băng.

" Ngươi tên là gì ".

Tiểu cô nương giật mình, nàng quay người lại nhìn Trần Long nói:

" Tiểu nhân tên Mai Linh ".

Trần Long gật đầu, con mắt hắn nhìn về phía trước nói:

" Ngươi cùng ta đi chợ một lần ".

Mai Linh liền lập tức gật đầu nói: " Vâng ".

Trần Long đứng đằng sau Mai Linh để nàng đi trước, tuy làm như vậy mang hiềm nghi, nhưng hắn cũng hết cách, Nguyễn Minh hiện tại đang dưỡng thương, căn bản khó điều khiển, cho đến lúc hắn ta lành, thì hắn cần tự thân vận động.

Đi trên những con đường được lắp bằng gạch, qua những con người lạ mặt, không ai quan tâm đến hắn cũng như hắn cũng không quan tâm đến ai, tất cả đều lướt qua nhau.

Bước vào trong dòng người láo nhiệt, một cơn lạnh từ sống lưng sộc thẳng vào não hắn, một tờ truy nã có hình của hắn được dán lên đầu, cho dù báo tin tức về hành tung của hắn thôi, một thường dân cũng có thể lên cảnh giới sơn hà.

Hắn nghĩ về tương lai của 9 tên kia ở trong tông môn vô cùng rực rỡ, nếu như tông môn bỉ cái chết là chắc chắn, nếu tông môn giữ coi như mạng bọn hắn còn một nửa, dù sao thế lực của hắn đã bắt đầu ăn sâu vào trong ngoại môn, vẫn còn tác dụng nho nhỏ.

Con mắt Trần Long nhìn vào tấm truy nã một lúc liền rời con mắt đi, Mai Linh cũng ngạc nhiên khi nhìn vào tờ truy nã của Trần Long.

Đi trên con đường đông đúc, hắn vòng vào khu của người tu chân, vừa bước vào, những con mắt dõi về hướng của hắn, Mai Linh liền sợ hãi ôm lấy tay hắn.

Trần Long khuôn mặt lạnh lùng, đi lên từng bước, con mắt hắn nhìn ra xung quanh một lần, sau đó lập tức quay trở lại gia tộc, ở lâu quá dễ sinh chuyện.

Bước qua ngõ hẻm, một mùi máu sộc thẳng vào mũi hắn, khiến cho Trần Long dừng bước lại, mùi máu vô cùng yếu cho dù võ sư bình thường cũng không thể ngửi thấy, phải những kẻ nào tiếp xúc với máu hằng ngày mới ngửi được.

Nhưng hắn cũng không muốn tìm hiểu, lập tức đi qua, trong đầu Trần Long bắt đầu xuất hiện kế hoạch duy cư, chỉ cần thứ trong hẻm kia mang một làn sóng lớn, thì hắn ngay lập tức xoá đi toàn bộ dấu vết, bắt đầu một khởi đầu mới.