Chương 75: mạng người đối với hắn

Thế Gian Kịch

Chương 75: mạng người đối với hắn

Chương 75: mạng người đối với hắn



Đứng khu cao nhất của Nguyễn gia, Trần Long nhìn xuống phía dưới suy nghĩ vu vơ trong đầu.

Một giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến tai hắn.

" Ngươi xem mạng người như thế nào ".

Trần Long nhìn Nguyễn Minh đang ngồi trước mặt, lại nhìn ra xung quanh vắng tanh không một bóng người, cũng phải thôi bây giờ mới đến canh tí, mọi người đang chìm vào giấc ngủ say.

Con mắt Trần Long nhìn thẳng về phía Nguyễn Minh nở ra một nụ cười ngây thơ.

" Đối với nhi tử mà nói chúng sinh đều bình đẳng với nhau ".

Nguyễn Minh nghe câu trả lời liền uống một ngụm rượu, để xua tan đi hàn khí trong lòng mình.

" Câu đấy còn được hiểu theo một nghĩ khác, mạng người đối với hắn ta chỉ là 1 ngọn cỏ bên đường ".

Trần Long cũng lười muốn xem trong đầu Nguyễn Minh suy nghĩ gì, hôm qua Vạn Kiếm các đã bắt đầu điều tra rồi, nhưng toàn bộ dấu vết của hắn để lại bị Nhật Nguyệt tông xoá đi.

Hiện tại Vạn Kiếm các không có đầu mối, con mắt Trần Long hướng ra ngoài thành trầm xuống. Điều đầu tiên bọn hắn làm khi đến đây đó là dùng trận pháp bao vây toàn bộ toà thành, một con ruồi đi qua cũng bị kiểm tra.

Trần Long đứng dậy nhìn về phía Nguyễn Minh nói:

" Thưa phụ thân, nhi tử có chuyện về gấp mong phụ thân bỏ qua ".

Nguyễn Minh nhìn ra xung quanh gật đầu, phất tay đuổi Trần Long đi, khuôn mặt lạnh lùng.

Bên trong cung điện Thành quốc, hoàng đế đang ngồi Long ỷ, con mắt nhìn đám quan lại đang vây quanh một tấm bảng đồ, con mắt hắn hờ hững như thể trận chiến kia đối với hắn chỉ là một chuyện cỏn con, không đáng quan tâm.

Một lão già thái giám, khuôn mặt hồng hào mặc trên người một bộ quan phục, cúi người chắp tay hướng lên người ngồi Long ỷ, giọng nói tràn ngập sự kính nể.

" Thưa bệ hạ, hôm qua Bùi Anh Minh chiêm tinh ra được một số thứ, đang ngồi đợi ở vườn Uyển Lâu ".

Vị hoàng đế nhìn lão già phía dưới gật đầu, không nói không rằng hoá thành một đạo ánh sáng biến đi mất, nó nhanh đến mức trước khi lão thái giám kia kịp hiểu ra vấn đề.

Bước vào khu vườn rộng mênh mông, tràn ngập chỉ có hoa và hoa, trung tâm có một bàn đá, một lão già tóc bạc phơ, râu dài cho đến bụng, con mắt nhìn người đàn ông trung niên không nhịn được mà mỉm cười.

Lão nhìn người đàn ông đang chậm rãi bước đến chỗ mình liền gào mồm lên.

" Ngươi không thấy ta nói hôm qua chiêm tinh được sao, còn không nhanh vào đây lắng nghe ".

Khuôn mặt người đàn ông trở nên lười biếng, bước chân cứ thế chậm dần, lão già cũng không làm gì được, ngiến răng vang lên tiếng " ken két ".

Bước vào bàn đá, người đàn ông trung niên bình tĩnh ngồi xuống ghế, ngửi hương hoa, sau đó mới nhìn lão già đang nổi khùng trước mắt nói:

" Lúc nào gặp lão, ta cũng có việc. Nếu không phải chuyện lớn cũng là cực lớn, làm thân già này của ta còng cả lưng ".

Lão già vừa vuốt râu tự hào, vừa nhìn sang người trung niên nói:

" Ấu long của nước ta đang lạc ở phía Tô quốc, ngươi muốn làm thế nào thì làm ".

Người đàn ông trung niên liền thu hồi trạng thái lười biếng lại, chuyển đổi sang trạng thái nghiêm túc, con mắt nhìn sâu về hướng lão già.

Sau đó hắn liền trở lại lười biếng, một tên thái giám bên cạnh khom lưng rót trà cho hắn.

Người đàn ông trung niên bình tĩnh uống một hớp trà rồi nhẹ giọng nói:

" Tên Minh Y lần trước có ý định dùng khí vận ấu Long đã bị phản phệ, không những thế ấu Long trốn đi mất, nước ta sau lần ấy khắp nơi thiên tai trong 4 năm ".

Lão già nhìn người đàn ông phía trước lắc đầu, theo kế hoạch ban đầu, triều đình sẽ cướp lấy vận khí của ấu long đưa cho Minh Y dùng, đáng tiếc ấu long chạy mất, quốc gia liền gặp tai ương mấy năm.

Điều này cũng khiến cho lão sứt đầu mẻ chán, đi khắp nơi chắp váp lại vận khí cho quốc gia, nhất là kế hoạch này do lão bày lên.

Tuy tên kia không nói gì nhưng lão biết hắn ta đã đè cơn sóng ngầm lại, nếu không giờ này lão cũng không ngồi được ở đây.

Lão già thở dài một hơi nhìn người đàn ông nói:

" Lần này không phải tự nhiên ta chiêm tinh ra được, tại nơi ấy xuất hiện một cơn gió lớn cuốn bay đi tấm màn, để lộ ấu long trong tâm bão ".

Nhìn thấy người trung niên vẫn không để ý, lão ta liền lắc đầu biến đi mất, trước khi đi lão nhìn người đàn ông trung niên nói:

" Chuyện ngươi làm lần này không đơn giản, ta không ủng hộ, cũng không ngăn cản, nhưng ngươi lên nhớ phía sau ngươi không phải chỉ là một khu trống rỗng ".

Người đàn ông trung niên gật đầu, con mắt hắn hiện lên sự mệt mỏi, tay hắn gõ gõ vào bàn.

" Trực tiếp đánh nhau với thiên quốc thật sự là rất mệt mỏi, nhưng cũng chỉ vì dân vì nước mà thôi, nếu không đánh thì cứ khi nào thiên quốc như mặt trời ban trưa, dân ta lại mệt lại khổ, nhân lúc mặt trời lặn xuống liền đâm một nhát làm chậm quá trình lại, đây cũng do ta hết cách ".

Lão già nghe xong lời từ tâm của người đàn ông không nói gì biến mất.

Con mắt người đàn ông dõi về hướng lão già đi, hắn sờ lên cánh tay rồi mỉm cười nói thầm.

" Lão già này sống quá lâu, tuy hơi hèn nhát nhưng ít nhất yêu nước hơn bất kì ai ".

Trần Long bước trên con đường vắng tanh không một bóng người, hai bên là bức tường trắng trải dài đến cuối con đường, đằng sau bức tường là một bụi cây um tùm.

Mặt trời vẫn còn chưa lên hẳn, khiến cho nơi đây càng trở nên cô đơn, mây đen giăng kín trời, những làn gió bấc của mùa đông thổi tới khiến cho người ta rét lạnh.

Bước về đến tiểu viện, thấy cửa mở khuôn mặt hắn vẫn lạnh băng, bước chân hắn không dừng mà trực tiếp bước vào bên trong.

Trần Long con mắt dưng dưng, khuôn mặt lạnh lùng nhìn tên nhóc trước mắt.

Bước vào trong sân, Trần Long nhìn một tên nhóc đang ngồi trên bàn đá, hắn ta giống như mặc kệ Trần Long, một lúc sau hắn mới mở miệng nói:

" Mong ngươi đi theo ta gặp một người ".

Không khí xung quanh bị đè ép xuống, giống như chuẩn bị phát nổ, còn mồi lửa chính là câu nói tiếp theo của Trần Long.

Suy nghĩ một lát Trần Long thở dài lắc đầu nói:

" Thông cảm cho ta, nhà còn việc, có thể hẹn sang hôm khác ".

Thằng nhóc trước hắn bỗng dưng nở một nụ cười, hắn ta cúi đầu xuống lắc đầu.

Đột nhiên cả cơ thể hắn biến thành một đàn quạ bay ra khắp nơi, Trần Long đứng im tại chỗ, khuôn mặt hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có.

Một thanh đao gác trên cổ hắn, Trần Long nhìn ra phía trước suy nghĩ một lúc mới nói:

" Thế gian này thế lực tối cao là cửu trụ, phía dưới là các thánh địa, trong đó có 10 gia tộc, mang trong mình dòng máu tiên thiên, sinh ra đã có một môn công pháp, trải đều ra toàn bộ cảnh giới ".

Đứa trẻ phía sau hơi sững sờ vì lời nói của Trần Long, hắn nhíu mày lại, định nói tiếp nhưng bị Trần Long ngắt lời.

" Nếu ta không nhầm ngươi thuộc họ Trịnh đi, nổi tiếng mang trong mình khả năng dùng ảo thuật. Nhưng đáng tiếc máu của ngươi quá loãng không có tác dụng với ta, nếu như có tên mang máu thuần khiết có lẽ khiến ta hứng thú ".

Đứa trẻ phía sau như bị nói trúng tim đen, khuôn mặt đứa trẻ giận dữ, đột nhiên cánh tay của Trần Long đấm mạnh ra một quyền về phía bên trái, một đứa trẻ hộc ra máu đập mạnh vào tường.

Khuôn mặt hắn sợ hãi khi nhìn về phía Trần Long, hắn ta quá mạnh. Nếu nói đạt đến cảnh giới tông sư hắn cũng tin, không nghĩ gì nhiều thằng nhóc họ Trịnh lập tức báo tin về.

Nhưng khuôn mặt hắn trở nên nghơ ngác, sau đó là khuôn mặt sợ hãi tột độ, hắn đã mất lá bùa bảo hộ mạnh nhất rồi.

" Ta sẽ chết ", đấy là suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này.

Trần Long nhìn con mồi trước mắt hờ hững, khi đâm một quyền kia hắn đã trực tiếp gieo ấn rồi, toàn bộ mọi thứ trong cơ thể hắn ta đều đã bị khống chế lại.

Bây giờ chỉ cần tên nào yếu hơn hắn không cần sự đồng ý hắn vẫn có thể trực tiếp gieo ấn, coi như cũng loại bỏ một số tác dụng, nhưng giới hạn tối đa cũng chỉ có 20 người.

Khuôn mặt Trần Long trở nên lạnh lẽo khi không biết lên xử lí tên kia ra sao, đột nhiên hắn cảm nhận được cái gì đấy khuôn mặt tiếu dung đến ghê người