Chương 78: nghi vấn

Thế Gian Kịch

Chương 78: nghi vấn

Chương 78: nghi vấn




Nguyễn Anh vẫn như mọi ngày, hắn đứng trong một góc vườn, vung mạnh thanh kiếm sắt.

Cả cơ thể hắn đã ướt đẫm mồ hôi, con mắt hắn vẫn kiên cường bất khuất.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nghĩ đến chuyện mấy hôm trước khiến cho hắn khá bực mình.

" Thật không ngờ Nguyễn Xuân cũng ẩn giấu thực lực, định một tiếng hót kinh người nhưng thôi đi ".

Người ta mạnh hơn hắn cũng ẩn giấu đi thực lực, hắn yếu hơn kêu cái gì, về nhà đáp chăn đi ngủ làm một giấc mộng đẹp còn tốt hơn.

Tập xong hắn ngồi bệt xuống đất, ngồi thiền thu nạp linh khí vào cơ thể.

" Lão không có bài tập nào khác ngoài vung kiếm thôi sao ".

Lão già từ trong chiếc nhẫn chui ra ngoài, suy nghĩ một lát lắc đầu nói:

" Không phải là không có mà là ta sợ ngươi không chịu nổi, đây là phương pháp vừa an toàn, đánh căn cơ tốt kết hợp thêm với tốc độ tăng tiến tu vi ".

" Chả qua ngươi gặp phải những con quái vật thôi, nếu nhìn rộng ra bên ngoài ở lứa tuổi này kẻ đánh bại ngươi ít nhất cũng phải từ thế lực nhất phẩm bồi dưỡng ra ".

Nguyễn Anh nhìn lão già một lát liền lắc đầu, hắn hít một hơi rồi thở ra nhẹ nhàng.

" Khi ta chưa biết họ, ta biết như vậy là được rồi. Nhưng khi ta gặp ta biết khoảng cách hai bên quá xa, ta thiếu quá nhiều, từ kinh nghiệm cho đến thực lực ".

"Ta không cầu có thể siêu việt họ, ta chỉ truy cầu có cơ hội thử sức thêm một lần nữa, thật sự biết được khoảng cách giữa hai bên ".

Lão nhìn một chút rồi vuốt râu suy nghĩ, nghĩ được một lúc lão mới nói:

" Được vậy ngươi tiếp tục vung kiếm đi ".

Nguyễn Anh khuôn mặt ngạc nhiên, mắt hắn mở to ra.

" Hả, lão nói gì cơ ".

Nửa khắc sau.

Nguyễn Anh khuôn mặt đau đớn đang cố gồng mình vung kiếm, hắn càng vung, đau nhức trên cơ thể càng ra tăng.

Một lúc sau máu từ kinh mạch chảy ra, cả cơ thể hắn đầm đìa máu, hắn nhìn phía lão già đằng trước lẩm bẩm.

" Lão làm hơi quá tay rồi ", nói xong hắn cũng ngất lịm đi, cả cơ thể nằm trên vũng máu.

Mở mắt ra nhìn lên trần nhà hắn mới bật người dậy, hít sâu vài hơi định vỗ lên mặt trấn an bản thân, một cơn đau nhức chạy dọc khắp cơ thể.

Hắn không nhịn được mà hét lên một tiếng.

" A, đau chết ta mất thôi ".

Câu nói chưa dứt, Nguyễn Long đẩy cửa đã bước vào trong, hắn nhìn đứa con trai của mình suy nghĩ linh tinh, sau đó hắn chỉ nhướng mày lên quát.

" Hừ, thật sự chả ra làm sao, nếu biết mình như thế nào đừng có làm ta mất mặt thêm ".

Nói xong hắn đặt bình đan dược lên trên bàn rồi không ngoái đầu rời đi.

Trong lòng Nguyễn Anh xuất hiện một ngọn lửa, hắn cố với lấy chiếc bình được đặt ở trên bàn, mặc kệ cơn đau nhức, hắn nắm lấy chiếc bình trong tay bóp chặt.

Hắn suy nghĩ một lát liền thở một hơi thật dài, con mắt hắn đã bình tĩnh trở lại, hắn nhìn ra phía trước rồi rốc hết đan dược vào trong mồm.

Nằm bệt xuống giường, hắn để tay lên mắt suy nghĩ một vài thứ.

Cảm nhận dược lực đang len lỏi khắp cơ thể, hắn ngồi dậy vận công pháp hấp thu dược lực, không phí một giọt nào.

Làm xong con mắt của hắn lại nhìn ra ngoài, miệng hắn lẩm bẩm.

" Đan dược cấp bậc tứ phẩm, phụ thân người toàn tâm toàn ý vì con nhưng người lại chỉ hành động, không nói một lời ".

Hắn nằm bệt xuống giường, miệng hắn lẩm bẩm bực dọc.

" Cuối cùng ta cứ tránh đông tránh tây vì điều gì chứ ".

Một bên khác Vạn kiếm các đang truy lùng theo những kẻ đeo mặt nạ, sư huynh dẫn đầu đoàn nhìn tên đeo mặt nạ hình mười con giáp suy nghĩ.

Miệng hắn lẩm bẩm, vài thanh kiếm xé rách không gian tạo ra một tiếng " vút ", bay thẳng đến tên đeo mặt nạ hình tuổi tuất.

Tên tuất rút ra một lá phù, lá phù đốt cháy tạo ra một lá chắn, chắn lại những thanh kiếm.

Cả hai bên đáp xuống một bãi đất trống, con tuất nhìn 6 tên trước mắt lạnh lùng nói:

" Các ngươi thật sự muốn chết sao ".

Vị sư huynh khuôn mặt lạnh lùng, nhìn tên đeo mặt nạ hình con chó suy nghĩ, miệng hắn lẩm bẩm vài tiếng rồi hét nên.

" Xông tới đánh hắn ".

Khi bên Vạn Kiếm Các đang chuẩn bị lao vào, một làn sương dầy đặc bao phủ khắp nơi. Vạn Kiếm các giống như đoán trước, tất cả đều nhìn nhau rồi xé một lá bùa biến mất.

Quay chở lại trong thành, vị sư huynh thở ra một hơi.

" Quả thật đúng như lời tên kia nói, sẽ có tên đến nhận thằng bé kia, nhưng đó chỉ là mồi câu dẫn dụ chúng ta ".

Một tên khác suy nghĩ một lát liền híp mắt suy nghĩ nói:

" Tên kia chúng ta vẫn chưa phân ra địch bạn, nhất là tu vi nhìn không thấu, cũng lên dè chừng một hai ".

Sư huynh nghĩ xong gật đầu, hắn nhìn vào bên trong thấy hai đứa trẻ đang luyện tập cau mày nói:

" Điều bây giờ ta lo nhất là sư muội với sư đệ, bọn hắn quá yếu không biết có.. ".

Lời nói còn chưa dứt, một nữ tử bước đến chặn họng lại, giọng nàng hiện lên vẻ quyết đoán.

" Sư huynh không cần phải lo, việc an toàn tính mạng hai bọn hắn tông môn đã đảm bảo, cho dù đánh cho hồn phi phách tán tông môn cũng có cách hồi sinh chở về ".

Nghe thấy lời của sư muội, hắn cũng bớt lo đi phần nào. Khác với các tông môn, Vạn Kiếm các mỗi năm sẽ ép các đệ tử dưới 10 đi lịch luyện cùng các sư huynh.

Cho dù bọn hắn bảo vệ hoàn toàn cũng sẽ có sai sót xảy ra, nhất việc này cũng không nằm trong kế hoạch của bọn hắn.

Dự định ban đầu bọn hắn chỉ ghé chân tạm Tô quốc, ai ngờ gặp được vụ án này, tông môn đã đồng ý đổi nhiệm vụ.

Tưởng ăn may ai dè vụ này khá là khó nhai, cho đến bây giờ ít nhất là bọn hắn biết được phía bên kia một chút chân tướng.

Không còn thế bị động nữa, điều này làm cho bọn hắn hành động thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cũng để lại cho bọn hắn một số nghi vấn.

Một trong các môn đồ Vạn Kiếm các, tên Quang Anh đang ngồi vã mồ hôi hột. Hắn vứt thanh kiếm sang một bên, nhìn tiểu sư muội đang nằm vật ra đất nói:

" Thể lực của muội còn yếu lắm cần luyện tập nhiều lên, la cà ít thôi tập chung cho tu hành ".

Tiểu sư muội không đáp lại, nàng bỗng nhiên phì cười nói:

" Sao ta phải lo chứ, không phải đã có sư huynh ở đây rồi sao ".

Quang Anh nghe thấy cảm xúc liền pha trộn lại, sau đó thở dài lắc đầu.

" Sư phụ thật sự đã quá nuông chiều muội rồi, sau chuyến này ta cần báo lại ".

Tiểu sư muội nghe xong liền lè ra chiếc lưỡi bé xíu của mình, nàng đứng dậy phủi quần áo liền chạy tót đi chơi.

Quang Anh đứng ở đằng sau ngán ngẩm, hắn lại nhìn vào trong phòng nơi các sư huynh đang bàn bạc.

Chỉ tính riêng bày một trận pháp cấp bậc tạo hoá hắn cũng thấy chuyện này không hề đơn giản rồi.

Nghĩ xong hắn liền vứt thanh kiếm vào trong nhẫn trữ vật, phủi quần áo chạy theo tiểu sư muội.