Chương 77: thiên hạ đại sự

Thế Gian Kịch

Chương 77: thiên hạ đại sự

Chương 77: thiên hạ đại sự



Vạn Kiếm các.

Một ngọn núi thẳng đứng không có bất cứ ngọn cỏ hay cây cối mọc lên, đỉnh núi nhọn hoắt như một thanh kiếm đang đâm lên trời.

Đỉnh núi đã vượt qua những đám mây, như thể nó đã chạm đến bầu trời, mặt trời chiếu thẳng đỉnh núi, một bãi đất phẳng hình tròn hiện ở trên.

Một lão già đang toạ thiền, lão mặc đạo bào trắng tinh, khuôn mặt hồng hào cùng với một bộ râu dài, cánh tay lão chắc khoẻ làn da ngăm.

Được một lúc lão bỗng mở mắt ra, con mắt lão hướng về nơi xa, nhìn một lúc lão liền nhắm mắt lại miệng lão lẩm bẩm.

" Chỉ cần con vượt qua kiếp nạn lần này, tiền đồ của con liền vô tiền khoáng hậu ".

Con cò trắng bay cao trên trời, nó lượn qua đầu lão mấy vòng liền vụt bay đi, nó bay mãi, bay mãi, đâm xuyên qua đám mây, đâm xuyên qua tất cả.

Một con cò bay giữa chiến trường khốc liệt, khói bốc lên nghi ngút, không gian rách nát khắp nơi tạo lên những lỗ hổng hút tất cả vào bên trong.

Những tiếng gào thét, thắng là thắng thảm thua thì bại vong, con cò bay trên những xác chết được xếp thành một đống, mùi máu tanh khiến cho người ta buồn nôn.

Có kẻ đang cuốn lại những vết thương, người thì mất tay có người mất chân, lại có người hấp hối đang cố chống lại trước lưỡi hái của tử thần đang trực chờ bên cạnh.

Một đám người mặc áo giáp thêu chữ Quyết tay cầm giáo đâm xuống những xác chết, một lúc lại có tiếng kêu " Hự ", máu bắn ra tung toé.

Một người tuổi tầm 30, con mắt hắn nhìn chiến trường trong lòng có suy nghĩ riêng, một kẻ từ đằng sau vỗ lưng một cái khiến cho hắn giật mình.

Một nữ tử trên trán cuốn khăn đỏ mặc một bộ giáp nát, tay trái cầm trường thương.

Nàng nhìn tên đằng trước mỉm cười nói:

" Một quân sư như ngươi chạy ra chỗ này làm gì, không sợ chết sao ".

Tên đàn ông lắc đầu, con mắt hắn nhìn lên trời thở dài.

" Ta giết ngươi hôm nay, hôm sau ngươi quay lại giết ta, cứ như vậy đến bao giờ cho hết ".

Nữ tử nhìn ra biển thây suy nghĩ một lát liền lạnh lùng lên tiếng:

" Chúng ta tiếp tục giết cho đến khi đất nước ta được hoà bình thật sự ".

Tên đàn ông hơi mím môi lại, điều mà nàng ta nói hắn biết không hề sai nhưng trong lòng hắn vẫn tránh né nó, đến một lúc sau hắn mới hít một hơi thật sâu.

" Ta không nói dân ta hay dân họ, ta chỉ biết mạng người hiện tại như cỏ rác ".

Nữ tử không đáp lại, nàng nhìn xuống biển thây người một lúc, sau đó nàng nhìn tên đàn ông nói với giọng khá tức giận.

" Lại như thế nào mạng người chỉ như một tờ giấy, cho dù cả ta lẫn ngươi đều sẽ chết bất cứ lúc nào, ngươi lo chuyện thiên hạ là quá xa rồi ".

" Cho dù ta hay ngươi đều không đủ sức để quản việc ấy, nhiệm vụ của chúng ta chỉ có hai cái, giết tất cả những ai dám bén bảng cùng giết cho tương lai đất nước ".

Một tên võ giả từ trong xác chết chui lên phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người, hắn xé rách không gian chạy vào bên trong.

Nữ tướng quân nhìn thấy liền cười khinh bỉ, nàng móc ra một cây cung, nàng giương cung lên bắn ra một mũi tên xé nát hư không.

Tên võ giả cảm nhận từ đằng sau có cái gì bay đến liền quay ra đằng sau, hắn ta chỉ kịp hét lớn " Không ", sau đó thân xác hắn nổ tung thành mảnh vụn.

Một lão già tuổi đã ngũ tuần, con mắt hiện lên tinh mang, bên hông đeo chữ Đại, nếu để ý thì hắn là tên đại tướng dẫn dắt cuộc chiến lần này.

Hắn ta đã mất gần 6 thành tuổi thọ cho cuộc đại chiến, nếu hỏi hắn có tiếc không thì hắn chỉ nói một chữ duy nhất là không, thứ mất cùng thứ hắn giết được hoàn toàn xứng đáng.

Nhìn xác chết trải dài đến tận cuối chân trời, lòng hắn không có một tia gợn sóng.

Hắn đã chứng kiến quá nhiều khiến cho trái tim hắn không còn đau đớn, nếu có thì nó cũng không đau bằng lần trước.

Hắn lặng lẽ nhìn xuống dưới nghĩ suy, chiến tranh quả thực là hai chữ khiến cho người ta sợ hãi nhưng cũng là hai chữ liên quan đến cả đại cục.

Nhìn những mảnh đất còn trải dài ra xa hơn nữa cho dù xác chết cũng không thể lấp vào, hắn cũng chỉ đành lắc đầu giết như vậy đủ rồi đến lúc lui quân.

Hắn nhìn xuống phía dưới hét to lên.

" Chúng ta sẽ rút lui sau 3 ngày nữa ".

Nói xong hắn nhảy xuống tường thành, quay người bước từng bước trên những ngôi nhà đổ nát, những xác chết không phân biệt dân thường hay võ giả, hắn chỉ có lặng lẽ bước đi.

Chiến tranh xảy ra liền không phân biệt già trẻ, trai gái, có phải võ sư hay không.

Bên trong chiến tranh mọi sinh mạng đều có thể đứng cái chết, không có bất cứ ngoại lệ nào.

Con cò trắng trên bầu trời nhìn xuống rồi lại bay đi ra xa, nó bay vượt qua những ngọn núi, những dòng sông lại đến một nơi mới.

Trong cung điện, vị hoàng đế của Đế Long gia quốc khuôn mặt lạnh lùng, con mắt lạnh lẽo như có thể giết người.

Hắn nhìn lên bầu trời, cách hàng vạn km một thanh kiếm khổng lồ treo lơ lửng bên trên, trên thanh kiếm khắc 1 chữ Đế.

Nhìn thanh kiếm xong hắn lại nhìn lão thái giám phía trước, lạnh lùng hỏi.

" Biên cương phương bắc xử lí ra sao rồi? ".

Lão thái giám vội vàng quỳ xuống, cả cơ thể ướt đẫm mồ hôi, giọng nói run lẩy bẩy.

" Vẫn không có tiến triển tốt đẹp, trong bóng tối còn có cửu trụ nhúng tay vào, còn chưa biết là ai, mong bệ hạ thứ tội ".

Vị hoàng đế nắm chắc bàn tay lại, gân xanh nổi lên trông vô cùng dữ tợn, một lúc sau hắn liền thở ra một hơi bình tĩnh lại.

" Ngươi biết thanh kiếm kia đã xuất hiện ở đây bao lâu rồi không? ".

Lão thái giám liền cắn môi lại, một lúc sau hắn lấy hết cam đảm nói:

" Đã được 4 tháng rồi thưa bệ hạ ".

Hoàng đế nhắm mắt lại, hắn ngồi im không nói gì, điều đấy càng khiến cho lão thái giám sợ hãi hơn, gần quân vương như gần cọp.

Hoàng đế mở mắt ra nhìn thái giám lạnh lùng nói:

" Tập chung binh lực đồ sát toàn bộ phương bắc, chỉ có thắng ngươi hiểu không. Còn mấy tên phương nam có lẽ cũng chuẩn bị rút quân rồi, không cần bận tâm đến ".

Lão thái giám nuốt nước bọt, hắn đứng dậy chắp tay lại nói:

" Vâng thưa bệ hạ, thần xin cáo lui trước ".

Thấy hoàng đế gật đầu lão thái giám từ từ lui ra bên ngoài, hoàng đế chỉ lạnh lùng nhìn theo lão thái giám.

Một phương xa khác, nơi vạn hoa nở rộ sinh cơ bừng bừng.

Một vị cao tăng ngồi ở một gốc cây đa, không biết vị cao tăng ngồi đó, lão từ từ mở mắt ra hiện lên vẻ tinh tường nhìn rõ thế cục.

Bấm tay tính toán một lúc, lão bất ngờ hộc ra một ngụm máu lắc đầu bất đắc dĩ.

" Thật không ngờ là thiên hạ đại sự, liên qua đến cửu trụ thậm chí phật môn ta cũng dính vào trong đó không biết của vị nào đây, là phúc hay hoạ ".