Chương 76: hoà bình

Thế Gian Kịch

Chương 76: hoà bình

Chương 76: hoà bình


Trần Long bình tĩnh bước đến thằng nhóc, mỗi một bước chân của hắn khiến cho thằng bé hoảng sợ đến tột cùng.

Khi sợ hãi đã vượt qua sức chịu đựng, hắn ta nắm chặt thanh đao điên cuồng lao về phía trước.

Trần Long khuôn mặt lạnh lùng nhanh như chớp phóng tới trước mặt hắn, dùng 1 tay bóp cổ thằng bé nâng lên trời.

Thằng nhóc giống như con gà đã bị bóp cổ không ngừng dãy dụa, nhưng sức lực nó cũng không đáng là bao trước một con quái vật.

Trần Long nhìn thằng nhóc đang cố gắng thoát khỏi bàn tay của hắn, gân xanh trên mặt nổi lên, làn da đỏ ửng như bị hun nóng.

Trần Long híp mắt lại vứt hắn xuống đất, thằng nhóc tham lam hít hà không khí.

" Ngươi giúp ta một việc ".

Thằng nhóc nhìn Trần Long cau mày, cũng không suy nghĩ gì nhiều hắn liền gật đầu, chỉ cần toàn mạng ra khỏi nơi này hắn liền có cách lật ngược ván cờ.

Trần Long khuôn mặt lạnh băng, nhưng lời hắn nói trở nên ma mị.

" Ngươi chắc là phế phẩm của Trịnh gia, một thí nghiệm thất bại, hoặc là con của tội phạm truy nã ".

Thằng nhóc nhìn ra đằng trước hơi sững sờ, sau đó hắn ta cắn răng lại.

Trần Long nhìn thấy hắn như vậy liền mỉm cười, bình tĩnh bước gần đến thằng nhóc sui thầm vào tai hắn.

Thằng nhóc vừa nghe được vài câu liền nhảy ra xa, Trần Long vẫn bình tĩnh nhìn hắn. Miệng Trần Long nở ra một nụ cười mỉm.

" Không làm ngươi sẽ chết đấy, ta đoán đời sống của ngươi trong gia tộc không ra một cái gì cả, có lẽ đến con chó cũng không bằng ".

Thằng bé nghe xong bỗng dưng ngạo mạn lắc đầu.

" Ta đường đường là một trong các sứ giả, đời sống vô cùng sung túc, ta sinh ra đã mang nhiệm vụ cao cả là hiến tặng toàn bộ sinh mạng của mình cho ngài ".

Trần Long nhìn hắn trong lòng hơi suy tư, nếu bình thường hắn còn lợi dụng được nhưng đây là một tư tưởng, là một lẽ sống, không thể thay đổi trong một thời gian ngắn được.

Trần Long phóng ra sau thằng bé họ Trịnh, hắn ta chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị một cú đập vào gáy, bất tỉnh nhân sự.

Trần Long khuôn mặt suy tư khi không biết phải làm sao, một lúc sau hắn mỉm cười đầy khó hiểu.

Bên trong đầu thằng nhóc có một cấm chế, căn bản không thể kiểm soát linh hồn, trừ khi hắn mạnh hơn tên gieo cấm chế, hoặc ít nhất là nhìn thấy khoảng cách của cả hai.

Cái này không phải do đạo kinh không được mà do hắn bất lực, có thể nhảy qua cấm chế khống chế cơ thể coi như đã khủng bố rồi.

Nếu bây giờ lục soát kí ức hay cưỡng ép hắn nói ra thông tin quan trọng, cấm chế sẽ phát nổ thằng nhóc cũng lập tức chết theo.

Đây là hoàn toàn là khống chế tuyệt đối để cho người ta tuyệt vọng, Trần Long nhìn thằng nhóc nằm dưới đất vác lên người.

Ai biết được trong cơ thể thằng nhóc có ấn chú nào khác không, tốt nhất lên vứt hắn ở một góc, còn Tà Mệnh ấn cũng bị hắn thu hồi.

Trần Long biến đổi thành một nô gia rồi bình tĩnh đi qua tiểu viện.

Nếu vác một đứa trẻ đang ngất xỉu chắc chắn sẽ dấy lên điều không hay, vì vậy hắn đã nhét hắn ta vào một bao tải.

Nhìn hai tên lính canh đứng ở trước cổng, hắn nhìn thấy liền mỉm cười gật đầu. Hai tên lính cũng mỉm cười gật đầu đáp lại lời chào của hắn.

Trần Long khi bước vào khu dân thường, khác nơi hào hoa chói loá của các gia tộc, thì ở đây lại vô cùng mộc mạc với các toà nhà cũ kĩ.

Trần Long vác bao trên người lặng lẽ bước trên con đường hẻo lánh, các ngôi nhà đã bắt đầu sáng đèn, người dân cũng chuẩn bị dậy hắn cần làm nhanh.

Quay về tiểu viện, hắn ngồi xuống làm chén trà rồi nhìn lên bầu trời. Mặt trời cũng đã thức dậy, nhưng mây đen vẫn còn đó chỉ có một số tia nắng chiếu xuyên qua.

Trần Long bình tĩnh bước vào trong căn nhà, con mắt hắn hướng sang căn nhà nhỏ của Mai Anh chớp mắt vài cái liền thôi, đóng cửa lại hắn đặt mình lên trên giường.

Một khu cách biệt với tất cả mọi người, những tên mặc đồ đen đang bao vây lấy chiếc bàn nhỏ, trên mặt đeo hình 12 con giáp.

Một tên đeo mặt hình con khỉ giọng nói khá nghiêm trọng.

" Thằng nhóc kia về ta e là có chuyện sảy ra, có thể lập tức cho nổ tung ".

Một tên khác đeo mặt là hình con lợn suy nghĩ một lát liền lắc đầu.

" Không được, mệnh bài của hắn vẫn như cũ, thậm chí cấm chế trong đầu hắn vẫn chưa rung lên lần nào ".

Con khỉ nghe xong liền gật đầu, tên đeo mặt là hình con chuột nói nhẹ giọng:

" Các ngươi lần theo dấu ấn kí mang hắn về đây đi, bên trong hắn có một số tâm huyết của các ngài, không thể bỏ phí được ".

Mấy tên nghe xong liền gật đầu, sau đó liền tản ra biến đi mất.

Con chuột đứng chờ một lúc liền hoá thành một đạo quang.

Hắn đứng trước một nơi giống như điện thờ, có 5 cột trụ trống đỡ tiểu điện này, cả 5 hình đều là hình các quỷ thần.

Con chuột đứng trước bàn thờ thắp hương vái lạy vài cái, mồm hắn lẩm bẩm một chút sau đó rời đi.

Bên khác hàng chục tên mặc đồ đen, bên hông đeo các lệnh bài màu xám khắc chữ Hạt, bắt đầu từ con số 1 đến con số 100.

Một tên khác đứng đầu, quần áo trắng buốt tay cầm quạt, trên mặt đeo mặt nạ hình con quỷ.

Hắn nhìn mấy tên kia bình tĩnh mở miệng nói:

" Các ngươi tìm ra dấu vết nào chưa ".

Tên lệnh bài số 1 bước lên phía trước, chắp tay lại cúi người xuống nói:

" Thưa đại nhân ngoại trừ có thể xác định hắn ở trong thành ra thì không có bất cứ manh mối nào cả ".

Tên đeo mặt nạ quỷ nghe xong chỉ híp mắt lại, sau đó hắn lạnh lùng hỏi.

" Trong bán kính 100km các ngươi đã lục xoát toàn bộ ".

Tên đeo lệnh bài số 1 không nghĩ ngợi gì nói tiếp:

" Tiểu nhân đã kiểm tra toàn bộ, không có bất cứ dấu vết nào cả. Để tránh có sai sót tiểu nhân cũng đã để 50 tên ở bên ngoài, bắt đầu kiểm tra rộng hơn ".

Tên đeo mặt nạ quỷ nghe xong gật đầu, tên kia coi như làm giọt nước cũng không lọt được. Vậy hắn có thể tạm thời coi thằng nhóc kia ở trong thành đi.

Sau đó hắn phất tay đuổi mấy tên kia, tên đeo lệnh bài số 1 cúi người xuống thật sâu rồi tất cả biến mất.

Tên mặt nạ quỷ thắp lên một cây đèn dầu, hắn giở ra một tấm bản đồ, hắn nhìn lướt qua rồi lấy một tấm bản đồ khác đè lên.

" Trần Long không hổ là một trong những hạt giống tốt nhất 1000 năm qua, tông môn thậm chí còn xếp hắn vào vị trí trước 5 ".

" Nhưng có 1 số thứ hắn tính sai, thứ nhất kế hoạch của hắn quá hoàn hảo nhìn qua liền biết giả tạo, thứ hai hắn ta đã quá khinh thường đối thủ ".

Sau đó hắn cầm lấy bản đồ của thành Vạn Dương lên ngắm nghía một hồi lâu, hắn lướt qua một dinh thự to nhất trong thành, dinh thự tên: " Nguyễn gia ".

Hắn lấy ra trong người một mảnh ngọc bội rồi bình tĩnh nói với giọng trầm trầm:

" Lập tức tìm cho ta mọi chuyện của Nguyễn gia trong 8 ngày ".

Con mắt hắn nhìn ra đằng trước gió bình tĩnh thổi vào bên trong, một bóng người đang ngồi ở cửa sổ.

Tên đeo mặt nạ quỷ nhìn tên kia híp mắt lại, có Vạn Kiếm các ở đây hắn cũng không muốn làm ồn.

" Các hạ là ai, chuyện của tông ta có lẽ các hạ không nên động đến ".

Tên đứng ở ngoài cửa sổ mỉm cười bình tĩnh nói:

" Ta đến để muốn hoà bình ".