Chương 74: Đất phương nam

Thế Gian Kịch

Chương 74: Đất phương nam

Chương 74: Đất phương nam


Một đoàn xe bước tới trước thành, binh lính đã mở cửa thành từ trước, xe ngựa cứ thế tiến thẳng vào bên trong, không cần qua bất kì kiểm tra nào.

Trên lóc xe ngựa có một lá cờ bay trong gió, ba thanh kiếm chụm lại được in hình lên trên, người có hiểu biết cũng nhận ra được, đây là kí hiệu của một trong cửu trụ Vạn Kiếm các.

Ngựa kéo xe là yêu thú cấp bậc khai trí tương đương với tông sư, cơ thể đen xì, cơ bắp cuồn cuộn, cùng với một chiếc bờm đỏ chót, con mắt tràn đầy nhân tính.

Xe ngựa được lắp bằng Mộc Đằng cấp bậc tứ phẩm, khung được lắp thêm vàng mạ, toàn bộ xe ngựa đều được khắc một trận pháp cấp bậc nhất phẩm, có thể trống lại lập lâu trong vài tuần.

Đặc biệt xe nào cũng giống xe nào, cho thấy được sự xa xỉ cùng với quyền lực của Vạn Kiếm các.

Thành chủ khuôn mặt nịnh nọt bước tới, hắn đứng ở cổng thành chờ người ở trên xe ngựa xuống.

Đợi được một lúc, một đám người từ trong xe ngựa bước xuống, không phân chia lớn bé hay giới tính, mặc trên người một bộ đồ đạo bào trắng, đằng sau in hình giống hệt với hình lá cờ.

Cảm nhận được khí tức từ một số tên thoát ra, khiến cho thành chủ phải nuốt nước bọt.

Có một số tên trong đoàn cảnh giới đã vượt qua tông sư, đạt đến cảnh giới lập lâu, còn đến lâu nào thì hắn không phân biệt ra được.

Nhìn lại bản thân mình khiến cho thành chủ lắc đầu, mặc cảm cho đời mình.

Lão nhìn mấy tên trẻ tuổi bắt đầu nói:

" Hôm nay các vị đến đây thật sự là vinh hạnh của ta, mong các vị không chê nơi đây nghèo nàn ".

Một thanh niên tuấn tú nhìn xung quanh toàn bộ toà thành nói:

" Đại nhân khách khí, sao chúng ta có thể chê được chứ, có nơi ở là tốt lắm rồi ".

Thành chủ nghe xong liền gật đầu, bên trong lời nói không ẩn chứa cao ngạo, có thể hoạt động chung được rồi.

Lão mỉm cười chỉ tay về một bên nói:

" Bây giờ chỉ mới canh sửu, ta đã chuẩn bị cho các vị mấy căn tiểu viện ".

Mấy tên nghe xong liền gật đầu đi theo thành chủ, từ hướng xa liền có một con mắt trong bóng tối lạnh lẽo theo dõi đoàn người.

Bước đến một căn tiểu viện, thành chủ bước vào bên trong, bắt đầu giới thiệu sơ lược căn tiểu viện.

" Nơi đây có tổng cộng 6 gian phòng ngủ khác nhau, thứ lỗi cho sự bất tiện lần này ".

Một tên thấy vậy liền mỉm cười nói:

" Đại nhân cứ khách sáo, chúng ta không quan tâm đến mấy thứ đấy đâu ".

Chuyện trò một lúc thành chủ cũng rời đi, trước khi về thành chủ còn dặn dò.

" Nếu có gì bất cập các vị hãy bảo ta ".

Cửa tiểu viện đã đóng, một tên bước về phía bàn đá, con mắt nhìn ra toàn bộ xung quanh nói:

" Thành này oán khí cực nặng, e là có chuyện không lành ".

Một tên khác nhìn ra xung quanh nói với giọng trầm xuống.

" Oán khí này không phải do ngày một ngày hai mà có, ít nhất cũng phải từ 10 năm trở nên ".

4 tháng trước.

Tại một nơi cách xa Tô quốc, biên giới phía bắc của Thành quốc, nhìn dải đất trải dài trước mắt một tên đại tướng đứng ở trên tường thành mỉm cười.

Con mắt hắn nhìn binh lính đông như kiến, nhưng xếp hàng vô cùng chỉnh tề ở phía dưới gằn giọng lên hét xuống.

" Đế Long gia quốc hôm qua vừa đưa sứ giả đến, nội dung cuộc nói chuyện chỉ có một, muốn quốc gia chúng ta thành nước chư hầu. Hãy cho ta biết ý kiến của các ngươi ".

Tất cả binh lính không suy nghĩ gì nhiều, tất cả đều dơ cao vũ khí cùa mình lên trời, tiếng hét làm chấn động thiên khung, tất cả đồng thanh hét to.

" Cho dù chết cũng không làm nước chư hầu ".

Tên đại tướng nhìn binh lính phía dưới lắc đầu hét lớn, tiếng hét vang xa khắp 4 phía.

" Các ngươi nói bé quá, chưa ăn sáng sao, ta không nghe thấy gì hết ".

Tất cả binh lính lại lần nữa đồng thanh hét to lên, lần này còn to hơn lần trước gấp đôi.

" Cho dù chết cũng không làm nước chư hầu ".

Tên đại tướng liền nở một nụ cười dữ tợn, con mắt hắn nhìn sang phần biên giới của Đế Long gia quốc, giọng nói hớn hở vui tươi.

" Hôm qua bệ hạ đã đưa cho ta một ý chỉ, sống không thể làm rùa mãi được, bây giờ theo ta giết cho đến khi mấy tên phương bắc không dám bén bảng thêm một lần nào nữa ".

Sĩ khí của binh lính cao ngất trời, con mắt tất cả đều tràn đầy hưng phấn, đây là lúc bọn hắn trả thù cho nước nhà, trả thù cho những giọt máu, những giọt nước mắt đã rơi xuống.

" Giết cho bọn hắn không còn manh giáp, giết cho bọn hắn không dám bén bảng đến đất phương nam ".

Tên đại tướng đứng ở trên tường thành cười gằn. Con mắt hắn đã không giấu nổi sát ý, điều mà bệ hạ muốn cũng là điều hắn mong muốn bấy lâu nay.

Trong cung điện của Thành quốc, một người mặc áo long bào màu vàng, đầu tóc gọn gàng, ngồi trên ghế long ỷ, con mắt hắn nhìn về bản đồ của hai bên quốc gia nở một nụ cười.

" Trẫm sẽ làm một việc vô tiền khoáng hậu, cho lịch sử này ghi nhớ mãi đến tên trẫm ".

Một người đàn ông tuổi ngoài 30, mặc trên mình một bộ quần áo trắng buốt, khuôn mặt tuấn tú, bên hông dắt một thanh kiếm, con mắt sắc sảo nhìn rõ sự đời.

" Năm 324 thời kì hậu cổ, vua Thành Hưng của Thành quốc không đồng ý những yêu cầu bất công của phía đế quốc, lên đã đem quân sang đòi lại công bằng cho đất nước, cho dân chúng, cho một tương lai tươi sáng hơn ".

Tên đại tướng nhìn lên bầu trời, ánh nắng chói chang cũng không thể khiến hắn nhíu mày, thấy thời khắc đã đến liền gật đầu, hắn nhảy lên một thớt long mã ở dưới cổng thành, trên tay cầm một thanh đao sắc bén, áo giáp được in hình kì lân.

Hắn rút đao về phía trước hét lớn.

" Tất cả giết về Đế Long gia quốc ".

Trần Long ngồi yên tĩnh trong một căn phòng, con mắt hiện lên vẻ đăm chiêu, với tình cảnh này của hắn muốn cử động cũng là một việc khó.

Cách duy nhất chính là để ba bên giết đến máu chảy thành sông, như vậy mới mang được lợi ích tối đa cho hắn.

Trần Long cầm một con cờ lên bắt đầu xoay xoay, hắn nhìn sang mấy con cờ khác liền híp mắt đăm chiêu.

Nguyễn Xuân hiện tại đang khống chế Nguyễn Anh nằm im dưới đất, cho dù Nguyễn Anh có dãy dụa bao nhiêu cũng là vô ích.

Giống như thứ đè Nguyễn Anh không phải là con người mà là một tảng đá khổng lồ.

Giọng nói của Nguyễn Xuân từ đằng sau vang lên lạnh ngắt không có chút cảm xúc.

" Nếu như không phải ta cần ngươi, thì không biết cái đầu chó nhà ngươi rơi xuống từ lúc nào ".

Nói xong nàng liền cầm lấy một cái chân của Nguyễn Anh lôi vào trong một động phủ.