Chương 73: giấc mơ

Thế Gian Kịch

Chương 73: giấc mơ

Chương 73: giấc mơ


Ánh nắng từ trên trời chiếu xuyên qua cánh cửa, hiện lên một thằng nhóc đang ngồi thiền.

Hắn đã ngồi vận chuyển công pháp cả ngày nhưng nó không đem lại kết quả. Cho dù 1 tia tăng lên cũng không có, nếu người khác khó cấp độ 1 thì hắn ít nhất cũng phải từ cấp độ 100 đổ lên.

Võ sư là dùng công pháp hấp thụ linh khí xung quanh rèn luyện bản thân rồi tích tụ lại đan điền.

Tông sư mở ra khí mạch bản thân có thể liên kết với trời đất, cho dù đi ngủ cũng có thể tự mình hấp thụ linh khí.

Trong cơ thể con người có tổng cộng chín mạch tuần hoàn, chạy dọc khắp cơ thể, muốn bước vào tông sư cần phải khai phá từng mạch một.

Nhưng khổ lỗi bất cứ công pháp nào nhất là công pháp luyện thể, kinh mạch sẽ rắn hơn bình thường. Thậm chí còn những công pháp cho dù khai phá, chỉ mất vài canh giờ nó cũng liền lại như lúc ban đầu.

Đương nhiên có hại tất sẽ có lợi, nếu bước vào cảnh giới tông sư những kẻ như vậy sẽ cách biệt hoàn toàn với người khác, một quyền đấm chết cùng cảnh giới không phải nói chơi.

Hắn cần tìm là một viên đan dược để đột phá, nhưng chỗ này vô cùng nghèo nàn, không ai đủ khả năng luyện đan cho hắn, cho dù có thì hắn cũng không mua nổi.

Con mắt hắn hướng về phía một bức tường, hắn híp mắt lại tiến gần đến nó. Hắn giơ tay lên ấn nhẹ trên vách tường, 1 thông đạo được mở ra, Trần Long bình tĩnh bước xuống dưới.

Đi trên bậc cầu thang chỉ rộng vỏn vẹn có 2 mét, được thắp sáng bằng những cây đuốc lửa, 1 số góc được phủi bụi cùng với mạng nhện, nơi này đã có từ rất lâu rồi, Trần Long cứ vậy đi xuống dưới.

Bước đến cuối căn mặt thất, xung quanh được lát bằng đá, khả năng cách âm vô cùng tốt, cộng thêm nơi đây nằm ở độ sâu gần 10 mét cho dù hét thì ở phía trên cũng không nghe thấy. Chính giữa là một tấm vải đỏ được phủ kín hoàn toàn, Trần Long cầm tấm vải hất ra, liền hiện lên một bàn cờ.

Trần Long nhìn bàn cờ bắt đầu suy tính, bàn cờ này vô cùng lạ, chỉ có 1 phía, sắp xếp lung tung, thậm chí đến con cờ cũng chỉ được hắn khắc một số kí tự nhận biết.

Hắn lấy một ngón tay chạm vào bức tường, bình tĩnh xoá đi một con cờ, xong lại vẽ thêm một con cờ khác vào bên trong bàn cờ.

" Kế hoạch có chút thay đổi, mấy tên sát nhân e cũng không phải hạng xoàng ".

Trần Long tự lẩm nhẩm một mình trong căn mật thất tối tăm, con mắt hắn hướng lên trên suy nghĩ, đột nhiên hắn lại tiếp tục vẽ một con cờ khác lên, xong xuôi hắn liền kéo rèm lại đi lên phía trên.

" Căn mật thất này chỉ dùng được cho hôm nay thôi, ngươi lập tức đổi cho ta một căn tiểu viện mới đi ".

Trần Long giọng nói lạnh băng giống như đang truyền lệnh cho một ai đó.

Nguyễn Minh ở bên kia cũng không hỏi gì chỉ lặng lẽ đáp ứng, yêu cầu này Trần Long đã nói trước đó rồi, coi như hắn cũng có thời gian chuẩn bị một căn tiểu viện mới.

Trần Long nhìn căn mật thất phía dưới, đập một hình âm dương đỏ lòm vào bên trong, toàn bộ căn mật thất cứ thế sụp đổ, vang lên một tiếng " Ầm " nhưng đã bị Trần Long bày trận pháp từ trước ngăn tiếng ồn truyền ra.

Tuy trận này không cách âm bằng trận pháp của Nhật Nguyệt tông, nhưng nó cũng giảm được tiếng ồn đi phần nào.

Hắn cứ như vậy đóng cửa căn mật thất lại, rồi bình tĩnh mở cửa bước ra bên ngoài, đón nhận ánh nắng của một ngày mới yên bình.

Nguyễn Xuân đang nằm co rúm trên giường, nàng túm chặt chăn lại, mồ hôi nàng đổ ra ròng rã.

Hai mắt nhắm tịt lại, khuôn mặt nhăn nheo, hoảng sợ đến tột độ, nàng đang rơi vào cơn ác mộng hành hạ nàng hàng ngày.

Một khu tan hoang đổ nát, những làn khói đen bốc lên trên trời, xung quanh người chết la liệt, máu nhuộm màu thiên khung.

Mùi của tử vong cùng với mùi của máu phản phất khắp ngõ ngách của toà thành, luồn lách qua những khe hở nhỏ nhất, một đàn quạ từ khắp nơi bay đến ăn ngấu nghiến xác chết.

Một con quạ hướng ra phía trước, mồm của nó vẫn còn một miếng thịt của tử thi. Trong mắt nó, Nguyễn Xuân hiện ra với cơ thể tàn tạ.

Cánh tay trái của nàng đã bị đứt lìa ra, quần áo rách nát, từ những phần rách lộ những vết thương xen kẽ, nàng thở dốc dựa lưng vào bức tường đằng sau.

Con mắt nàng nhìn ra phía trước tràn đầy hận thù không có cách nào xoá, khuôn mặt hung dữ như một con ác quỷ.

Một đứa nhóc tuấn tú dị thường, mặc trên người một chiếc áo trắng tinh, nhuốm một ít máu, trên cơ thể hắn hiện lên các hoa văn đen quỷ dị, con mắt đỏ lòm của màu máu.

Cánh tay của đứa nhóc đâm xuyên qua cơ thể của 1 người, không ai khác chính là Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh chảy dài một hàng nước mắt, hắn thực sự sai rồi, hoàn toàn sai rồi. Đáng nhẽ ra hắn không lên tin lời con ác quỷ trước mắt, một bước chính là vực thẳm không thấy đáy.

Nguyễn Anh ho ra một ngụm máu rồi cố quay ra đằng sau nhìn Nguyễn Xuân, con mắt hắn tràn đầy tội lỗi cùng với hối hận bao trùm.

Nguyễn Xuân nhìn đứa nhóc đang bước tới, giọng của nàng chở lên lạnh băng.

" Nếu có cơ hội ta sẽ lấy mạng chó của nhà ngươi ".

Từ chân Trần Long bóng tối tràn ra, nuốt chửng mọi thứ, khuôn mặt của Nguyễn Xuân tràn ngập sợ hãi, hung dữ cùng với không cam lòng, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

Trong bóng tối đen kịt kia, thần trí của nàng dần dần chở lên mơ hồ, toàn bộ cảm xúc đều thu liễm vào bên trong.

Nàng đã thôi vùng vẫy, hơi thở của nàng chở lên đều dần cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Một ngọn lửa yếu ớt xuất hiện giữa trung tâm của vùng bóng tối, khiến cho Nguyễn Xuân bừng tỉnh, nàng nhìn ngọn lửa trước mắt vô cùng quen thuộc cũng vô cùng xa lạ.

Bản năng của nàng mách bảo mình hãy chạy ra đó, khuôn mặt nàng trở nên ngơ ngác, chân cũng không tự chủ được mà đi từng bước đến ngọn lửa kia.

Càng đến gần thứ nàng cảm nhận được là ấm áp, nó không giống như khi ở với gia đình, mà giống như tìm được bản thân mình là ai.

Khi nàng bước đến ngọn lửa, ngọn lửa cứ vậy lan đến tay của nàng, nàng không sợ hãi khuôn mặt bình tĩnh đến lạ kì.

Thần hồn của nàng bắt đầu chở lên đau nhức kịch liệt, cơn đau vẫn đang từ từ tăng lên theo ngọn lửa, ngọn lửa lan càng nhiều cơn đau càng dữ dội.

Trong đầu nàng bắt đầu hiện lên một chữ chết, nó to đùng chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của nàng.

Ngọn lửa đã bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, cảm giác đốt cháy len lời khắp mọi nơi, Nguyễn Xuân không chịu được, chỉ còn cách lăn trên bóng tối đen xì không ngừng ngào thét.

Con mắt của Nguyễn Xuân mở to ra, một luồng ánh sáng xuất hiện trên người nàng.

Tỉnh dậy trên giường thường ngày, con mắt của Nguyễn Xuân đã hoàn toàn biến đổi, ngạo nghễ trước thế gian, rồi sự ngạo nghễ ấy từ từ nhỏ dần rồi biến mất.