Chương 72: con gà cùng lí rượu

Thế Gian Kịch

Chương 72: con gà cùng lí rượu

Chương 72: con gà cùng lí rượu


Ngồi trong tiểu viện, xung quanh chính là một con gà nướng, hắn bình tĩnh ăn một cách chậm rãi từ tốn, bên cạnh chính là một chén rượu được đổ đầy, ánh trăng trên trời phản chiếu ra hai hình ảnh.

Một là khuôn mặt thoả mãn của Trần Long, cái còn lại chính là khuôn mặt đang rơi vào lo lắng của Nguyễn Minh.

Nguyễn Minh cau mày nhìn đứa trẻ đang xé con gà đằng trước, nỗi sợ đã bịt miệng khiến cho hắn không nói câu nào, chỉ ngồi bên cạnh Trần Long, đổ đầy cho mình một chén rượu.

Trần Long đang xé con gà, đột nhiên hắn dừng lại nhìn Nguyễn Minh nói:

" Ngươi cảm thấy Nguyễn Anh là một tên thế nào ".

Nguyễn Minh giật mình, nhắc đến Nguyễn Anh, hắn cũng không biết nói thế nào, có thể nói tên kia cũng tính là một tay hắn nuôi lớn. Lúc Nguyễn Long đang tranh chức gia chủ, hắn một tay nuôi lớn cùng bảo hộ,.

Nhưng khi tranh thành công, tiếp xúc giữa hắn và Nguyễn Anh càng ngày càng ít dần, thứ nhất là do công việc, thứ hai do hắn là con trai của tộc trưởng, tiếp xúc nhiều dễ sinh chuyện không hay.

Sau đó liền nhạt dần mà tên kia cũng coi như là người sống có chữ tình lại thấu hiểu lẽ đời, biết hoàn cảnh của hắn bị kẹp vậy lên không trách móc gì, đến ngày tết hay ngày đặc biệt hắn ta cũng đến chúc 1 đến 2 câu.

Lão giúp hắn cũng không phải là ít, thiên tài rơi đài, lão là người tiếp hắn xuống đất, vì mất đứa con đầu lòng, lại nuôi hắn từ bé lên nói không có tình cảm là giả.

Bình thường lão cũng giúp hắn giành được một số tài nguyên cơ bản mà hắn phải có. Cũng tính có tình cảm nhưng cũng chỉ là một sợi dây, có thể cắt đứt bất cứ lúc nào.

Trần Long nghe được suy nghĩ của lão liền gật đầu, hắn xoay xoay li rượu rồi uống cạn, con mắt hắn nhìn lên ánh trăng rơi vào trầm tư.

Nếu như đúng như hắn đoán, chỉ mấy ngày nữa thôi Vạn Kiếm các sẽ đến, đấy chính là cơ hội của hắn.

Trong căn phòng tối, hơn chục tên tụm lại với nhau, kẻ đeo lệnh bài chữ nhất nói:

" Hắn đã vứt bỏ toàn bộ quần áo cùng với nhẫn trữ vật, vì vậy hắn bắt buộc phải có nguồn thức ăn. Ta dám chắc chắn hắn vẫn còn trong thành ".

Nghe được tên cầm đầu nói cả bọn gật đầu, mấy hôm nay đề phòng sơ xuất, bọn hắn đã kiểm tra toàn bộ người xuất nhập ở thành Công Anh, nhưng tất cả đều là dân bản địa không phải là người xứ khác.

Có thể loại ra mấy hôm nay Trần Long rời đi, đơn giản vì võ sư tứ trọng cũng mất kha khá thời gian để đến được đây, cộng thêm thời gian chuẩn bị lương thực dự trữ, hay mấy cái khác cũng làm chân hắn chậm lại.

Vậy lên khả năng cao Trần Long vẫn đang mắc kẹt trong thành, bọn hắn có cơ hội lập được công lớn. Chỉ cần bắt sống hắn, đời sau của bọn hắn không đáng lo.

Chỉ riêng tên cầm lệnh bài chữ nhất rơi vào trầm tư, Vạn Kiếm các sắp đến, cơ hội của bọn hắn cũng đang nhỏ dần, nếu bị tuột mất lần này, 4 phía mênh mông có chút manh mối cũng là chuyện khó.

Con mắt hắn đỏ lên, tuy đoán ra được nhưng bọn hắn hoàn toàn không phát hiện ra vết tích của Trần Long, giống như hắn ta cô lập hoàn toàn với mọi người, không tiếp xúc với bất kì ai, 1 chút dấu vết cũng không có.

Trong thành này lại không có bất cứ ghi chép gì về xuất nhập, thậm chí các vụ án mất trộm cũng không có, không có manh mối thì bọn hắn không có cách nào tìm được, mà nhiệm vụ của bọn hắn chỉ xác định vị trí và thông tin của Trần Long thôi.

Kẻ tìm là một tên khác, bản lĩnh cũng cách xa bọn hắn. Nghe nói hắn cũng đang di chuyển đến gần trong vòng 2 ngày nữa, trùng với ngày dự kiến Vạn Kiếm các sẽ đến.

Trần Long ngồi một mình trên chiếc bàn đá, làm bạn với hắn lúc này cũng chỉ có mặt trăng treo trên cao, cùng với bầu rượu uống cho vơi tâm sự trong lòng.

Tính hắn thì không ngồi im chịu chết, nhưng hiện tại hắn cũng không biết làm gì, mấy tên kia không có bất cứ động tác gì,
giống như vây hãm hắn bên trong, Trần Long xoay xoay chén rượu, con mắt hướng về ánh trăng dơ lên, 1 hơi uống cạn.

Đột nhiên Trần Long buột miệng nói ra một bài thơ:

" Một mình với màn đêm
Nhật nguyệt trung rãi bầy
Tâm trạng này vô pháp nói
Chỉ thổ lộ với ánh trăng ".

Hắn mỉm cười lắc đầu, quả thật một bầu rượu một câu thơ là không sai.

Khuôn mặt non nớt của Trần Long đăm chiêu suy nghĩ, Nguyễn Minh nhìn đứa trẻ bằng tuổi con hắn nhưng tâm hồn không giống vậy liền thở dài nói:

" Ta không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng có lúc ngươi lên thả lỏng bản thân ".

Vẻ mặt Trần Long hơi sững sờ, hắn chớp mắt vài cái liền mở miệng phì cười, tay không ngừng đập vào bàn.

Sau đó hắn dùng một tốc độ cực nhanh, thậm chí trước khi Nguyễn Minh nhận ra, Trần Long đứng ở trước mặt hắn.

" Ta cho ngươi một cơ duyên ".

Tay của Trần Long điểm vào bụng của Nguyễn Minh, một dòng khí tức từ đan điền phun lên, cả cơ thể của Nguyễn Minh cũng đang thay đổi.

Không suy nghĩ gì nhiều, Nguyễn Minh lập tức ngồi xuống vận chuyển công pháp.

Vài canh giờ đã trôi qua, một luồng khí tức bạo ngược từ trong cơ thể Nguyễn Minh bộc phá ra ngoài, con mắt Nguyễn Minh từ từ mở ra nhìn về đứa trẻ đang mặc kệ hắn.

Nguyễn Minh suy nghĩ một lát liền mỉm cười nói:

" Ơn huệ này ta khắc ghi vào sâu trong lòng ".

Trần Long con mắt nhìn trăng, tay phải cầm li rượu, rồi tay trái giơ lên đuổi Nguyễn Minh đi.

Nguyễn Minh hắn ta mỉm cười không nói gì, lập tức rời đi khỏi căn tiểu viện bé nhỏ này.

Trần Long tay cầm li rượu không ngừng lắc, con mắt lại nhìn ra chỗ phía đất cắm mấy nén hương hơi lắc đầu.

Hắn cầm con gà quay cùng với li rượu ngồi ở chỗ đấy.

" Các ngươi chết nhanh quá dư vị để lại quá ít ".

Trần Long xoay li rượu một hơi uống cạn, lại bắt đầu xé từng miếng thịt ở trên người con gà ra ăn.

Li rượu hết hắn lại đổ đầy, càng uống hắn càng không say, trong đầu hắn càng nhiều việc sáng tỏ.

Hắn bỗng dưng mỉm cười lắc đầu nói:

" Minh tâm thật sự là một thứ khiến cho người ta ghét mà, dư vị của rượu cũng chỉ có cay cùng với đắng chát ".

Suy nghĩ một lúc hắn liền ăn sạch còn gà, lấy nốt hai bình rượu trên bàn tu một cách sản khoái.

Dọn dẹp bãi chiến trường xong, hắn liền vác cái bụng phồng lên vào trong phòng ngủ, ngồi trên giường vận công pháp.

Nhưng cũng chỉ được một lúc, hắn nằm bệt ra giường, con mắt hắn hướng thẳng lên trần nhà lẩm bẩm nói:

" Tên kia thật sự là một tên đần, khí tức trong cơ thể tích trữ đã lâu, chỉ cần một đến hai tuần nữa liền có thể đột phá được. Ai ngờ hắn tưởng mình giúp đột phá tu vi ".

Sau đó hắn cứ như vậy nhắm mắt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.