Chương 71: chọn lựa

Thế Gian Kịch

Chương 71: chọn lựa

Chương 71: chọn lựa


Ngủi mùi hôi trên cơ thể, khiến cho Trần Long không nhịn được mà bịt mũi lại, khuôn mặt hắn chở lên nhíu chặt.

Con mắt nhăn lại nhìn những mảng đen bám trên da thịt, không cần đoán hắn cũng biết là tạp chất trong cơ thể.

Không suy nghĩ nữa, hắn chạy vào phòng tắm, lột bộ đồ đang mặc ra nhảy ào xuống dòng nước mát lạnh.

Mùi bốc lên vô cùng thối, khiến hắn tắm phải đến lần thứ 10 mới hết mùi, ngửi trên cơ thể không còn mùi thối kia nữa, hắn mới từ từ bước ra.

Lúc này hắn mới để ý thấy, ngũ giác của hắn tăng thêm vài bậc, có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh gấp mấy lần, thậm chí hắn còn cảm nhận được 1 con kiến.

Cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện một số đường văn, chạy dọc trên cơ thể, lưng hắn không còn xuất hiện hình ảnh tà thần nữa, mà hắn đã chính là tà thần, chẳng qua là hắn vô cùng yếu thôi.

Cuối cùng ánh sáng từ đường vân từ từ yếu đi, cuối cùng nó ẩn sâu vào làn da biến mất.

Cơ thể hắn bắt đầu sôi lên như nước đã bị đun nóng, nhưng tu vi hắn vẫn dậm chân tại chỗ, con mắt hắn nhìn cơ thể híp lại. Hắn đã đạt đến giới hạn của cảnh giới võ sư, muốn tăng lên cần nhiều tài nguyên, ít nhất là bán cả Nguyễn gia đi cũng không đủ mua 1 phần 10.

Trần Long con mắt đăm chiêu, nếu như bây giờ hắn nhân cơ hội chạy luôn cũng không phải là một ý tồi, ít nhất lúc ấy mấy tên kia cũng thu mình lại, mà trong thành lại không có bất kì thông tin nào để bọn hắn đào móc cả.

Hắn ngồi trên ghế bắt đầu suy nghĩ, thời gian của hắn đang trong giai đoạn đốt cháy, để càng lâu chuẩn bị càng ít. Trần Long suy nghĩ một lát liền truyền tin cho Nguyễn Minh.

Nguyễn Minh đang ngồi vận công pháp, hắn gật đầu không thôi, từ khi ấn kia dính vào người, tốc độ tu luyện của hắn tăng lên gấp đôi, ít nhất là nhìn thấy được cánh cửa tông sư.

Trong đầu hắn hiện lên một giọng nói của một đứa trẻ.

" Ta có một kế hoạch ngày mai ngươi làm theo lời ta nói ".

Nghe thấy lời nói ấy, khiến cho Nguyễn Minh nhíu mày lại, mấy ngày nay đều không có bất cứ một lệnh nào, tại sao lại hôm này, lời nói của một tên khiến cho cả cửu trụ truy nã không phải là chuyện đùa, chắc chắn bên trong ẩn dấu nguy cơ.

Quyết định của hắn không chỉ liên quan đến gia tộc, mà còn liên quan đến gia đình hắn nữa, cho dù gia tộc bị hủy đi chăng nữa, hắn cũng quyết tâm không để gia đình của mình rơi một sợi tóc.

Cánh cửa trước mặt Nguyễn Minh từ từ mở ra, nhìn người phụ nữ bước vào nói:

" Phu nhân ta đang đứng ở một ngã rẽ, nhưng lại không biết lối đi ngươi có thể cho ta ý kiến được không ".

Lan Phương ôn nhu bước đến gần, khuôn mặt nàng đã xuất hiện vết mòn của thời gian, con mắt lắng đọng những kí ức trong đầu, nàng dựa vào người Nguyễn Minh mỉm cười nói:

" Tôi sống với ông đã hơn 30 năm rồi, tôi tin vào quyết định của ông ".

Nguyễn Minh bất ngờ ôm chầm lấy Lan Phượng khiến cho nàng sững sờ không thôi, con mắt của Nguyễn Minh nhìn vào mái tóc của Lan Phượng hiện lên hồi ức.

Con trai đầu lòng của hắn bị một đám người lạ mặt giết chết, chỉ cách gia tộc vài trăm mét. Điều ấy cũng chính là bước tường ngăn cách hắn hơn chục năm, nó chỉ bị lứt ra khi xuất hiện một tiểu công chúa trong hắn.

Hắn chắc chắn sẽ không để gia đình của mình tổn hại thêm một lần nào nữa, hắn sẽ đặt cược vào quyết định của Trần Long, cho dù giết toàn bộ người trong gia tộc, hắn cũng nhất quyết làm theo.

Trần Long nghe lời đáp của Nguyễn Minh hắn gật đầu, toàn bộ cảm xúc của Nguyễn Minh hắn đều cảm nhận được, nhưng hắn không quan tâm. Con mắt của Trần Long nhìn ánh trăng treo cao trên bầu trời.

Tay hắn xoa xoa bụng, đã là canh tuất nhưng bụng hắn vẫn trống rỗng, suy nghĩ một lát hắn liền chạy đi tìm thức ăn nhét đầy cái bụng.

Chạy được 1 đoạn hắn nghe thấy tiếng " 1, 2 " tuần hoàn vang lên, giọng nói từ một đứa trẻ phát ra, khiến cho Trần Long tò mò không thôi.

Lần theo giọng nói của đứa trẻ, hắn phát hiện ra một thằng nhóc cởi trần, cầm thanh kiếm vung vẩy. Con mắt hắn liền híp lại, Nguyễn Anh sao lại xuất hiện vào giờ này.

Theo thông tin hắn có được, tên kia là một tên phế vật chính hiệu, nhưng lúc trước cũng là một đại thiên tài, thậm chí thiên phú còn mạnh hơn Nguyễn Xuân rất nhiều. Nhưng lại bị mắc kẹt ở cảnh giới võ sư cửa trọng lâu.

Đột nhiên Nguyễn Anh dừng vung kiếm, hắn ta xoay người phóng thẳng đến chỗ Trần Long, khiến cho hắn sững sờ không thôi. Thanh kiếm gác lên cổ Trần Long, nhưng trên khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, Nguyễn Anh khuôn mặt nghiêm túc nhìn tên nhóc phía trước.

Không biết hắn ta suy nghĩ như thế nào, thanh kiếm liền cắm lại vào vỏ, chắp tay lại nói:

" Xin lỗi cái này do ta hiểu nhầm ".

Trần Long con mắt híp lại, một sợi sát ý bắn thẳng về phía Nguyễn Anh, khiến hắn ta lập tức quay ra sau rút thanh kiếm, chém đứt sợi sát ý.

Trần Long nhìn hắn mỉm cười, có vẻ như Nguyễn Anh ẩn giấu bí mật. Con mắt của Nguyễn Anh nhìn về tên phàm nhân trước mắt, sợi sát ý kia không thể nào do một tên phàm nhân phát ra được, trừ phi hắn cũng ẩn giấu bí mật.

Giọng của Nguyễn Anh trầm xuống, nhìn đứa trẻ trước mắt.

" Chúng ta đều có bí mật riêng, mong ngươi giữ trong lòng hộ ta ".

Trần Long nhìn đứa trẻ với khuôn mặt tiếu dung, một câu nói ẩn chứa ngạo khí của một thiên tài, lòng bàn tay hắn xuất hiện một hình âm dương đỏ như máu, lâu lắm hắn không thử chiêu này.

Hình âm dương bắn ra, bay thẳng đến chỗ Nguyễn Anh. Nguyễn Anh mở to mắt ra dương dương đắc ý, xoay người chém một kiếm, tạo ra một vụ nổ nhỏ, từ trong làn khói vô số kiếm ý bắt ra ngoài.

Khi làn khói mờ đi, hiện ra một Nguyễn Anh quần áo rách nát, khắp nơi rỉ máu, hắn ta không nhịn được ho ra một ngụm máu, con mắt hắn chở lên hoảng sợ khi nhìn tên trước mắt. Hắn ta quá mạnh, hoàn toàn áp đảo hắn.

Nguyễn Anh thở một hơi, cắm thanh kiếm xuống đất lấy điểm tựa, con mắt hắn nhìn phía trước đã không còn bóng dáng của Trần Long liền lắc đầu.

Một lão già trầm ngâm ở trong đầu Nguyễn Anh chứng kiến trận chiến vừa nãy, tên kia quá mạnh so với nhóc này, ít nhất phải đến từ các thế lực nhỉ phẩm đổ lên, cho dù đến từ cửu trụ lão cũng tin.

Trần Long đang bước đi trên con đường được lát bằng gạch thường, trong đầu hắn suy nghĩ chuyện vừa nãy liền lắc đầu, chỉ khởi động một chút ai ngờ hắn quá yếu, không đáng cho hắn bại lộ thực lực.


Đột nhiên Trần Long dừng bước lại, con mắt hắn bắt đầu hiện lên vẻ đăm chiêu, một nụ cười đáng yêu hiện ra trên mặt hắn.