Chương 70: minh tâm

Thế Gian Kịch

Chương 70: minh tâm

Chương 70: minh tâm


Con mắt hắn nhìn lên bầu trời suy tư, nếu như hắn trả thù xong, hắn sẽ đi về đâu, tiếp tục tu luyện hay ẩn mình trong thế tục cưới vợ sinh con, rồi chết đi như bao người hay tiếp tục đạp chân vào tu hành.

" Ngươi tu hành vì mục đích gì ".

Trần Long hỏi câu khiến cho Nguyễn Xuân hơi sững sờ, nàng nghĩ một lúc cũng không trả lời được, cuối cùng nàng cũng chỉ đành lắc đầu không biết. Cả đời của nàng đều bị hối thúc tu luyện, lí do thì nhiều lắm, nhưng sót lại trong đầu nàng chỉ có cố gắng tu hành mà thôi.

Lão già giọng nói lạnh lùng vang lên khắp võ trường.

" Toàn bộ có thể nghỉ ".

Trần Long nghe thấy liền đứng dậy, Nguyễn Xuân cũng đứng dậy theo, vươn vai lắc người mấy cái, tiếng xương kêu " Rộp rộp ". Khuôn mặt hắn thoả mãn đi về tiểu viện, Nguyễn Xuân nhìn bóng lưng đang rời đi không nói gì, rồi cũng quay trở lại tiểu viện, thời gian nàng có vô cùng ít cần phải tận dụng tuyệt đối.

Bước vào trong tiểu viện, con mắt Trần Long liền uể oải vô vị, đến cuối cùng hắn vẫn chưa biết ước mơ thật sự của hắn là gì, nếu như không phải cứ líu kéo mãi mục đích trả thù thì hắn về nông thôn rồi, tiếp tục tu luyện đến được đâu thì tính sau.

Ngồi trên bàn xoay xoay tách trà, nhưng bên trong lại không có một giọt nước, nhìn ra xung quanh lại không thấy Mai Linh, hắn lắc đầu vài cái ăn, bữa cơm được đặt sẵn ở trên bàn rồi mang ra chậu rửa, rút lui vào trong phòng.

Bước vào không gian trắng xoá như một tờ giấy, chỉ có bức tượng tà thần màu đen xì nổi bật khắp vùng không gian. Trần Long lần này không ngồi cảm ngộ nữa, mà đi khắp nơi, muốn xem biên giới thật sự của đạo kinh, nhưng có vẻ vô vọng, đi khắp nơi lại về vị trí cũ.

Hắn có vẻ như chỉ sử hữu đạo kinh, nhưng lại không phải chủ nhân của đạo kinh, hắn vò đầu mấy cái nhìn bức tượng khổng lồ trước mắt suy ngẫm.

Nếu đúng như lời thanh niên trẻ tuổi kia nói, hỗn loạn là một trong nhưng cơ cấu của đại đạo, tà đạo lấy hỗn loạn làm đặc trưng, bức tượng tà thần càng như thế. Con mắt hiện lên vẻ đăm chiêu, cánh tay hắn chạm vào bức tượng.

Con mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, đập nát bức tượng, tự hắn đúc tượng cho riêng mình, một quyền lại thêm một quyền nữa, bức tượng dần nát ra, cho đến khi nó vỡ vụn thành từng mảnh.

Hắn đứng im đợi chờ cái gì đấy, những mảnh vỡ từ chảy thành những giọt nước đen xì lan khắp lền đất trắng, Trần Long khuôn mặt lạnh lùng, các chất dịch đen xì ấy bám lên thân hắn, rồi cuối cùng nuốt trọn toàn bộ cơ thể.

Hắn rơi vào một vùng không gian khác, trước mặt hắn là 9 tên ở tà tông bị trói chặt vào ghế, trên tay hắn cầm một con dao sắc nhọn, không cần nói hắn cũng hiểu ra vấn đề. Một giọng nói non nớt vang lên khắp vùng không gian.

" Chỉ cần ngươi giết bọn hắn là được, dù sao đối với ngươi, bọn hắn cũng chỉ là một người qua đường không đáng quan tâm ".

Trần Long vẫn không di chuyển, con mắt hắn nhắm lại, mở ra lại xuất hiện một nơi khác, hắn thở dốc vài tiếng, quả nhiên chỉ là lừa gạt, nếu như lúc đấy hắn giết liền xuất hiện một vấn đề khác.

Nhìn ra xung quanh chỉ có một màn đen kịt, hắn nhíu mày lại, vẫn chưa kết thúc sao, chẳng nhẽ hắn đã làm sai cái gì. Giọng nói non nớt tiếp tục vang lên khắp vùng không gian.

" Chỉ cần ngươi có thể tìm được viên minh tâm của mình liền có thể kết thúc ".

Trần Long híp mắt lại nhìn ra khắp nơi, bắt đầu đi tìm kiếm viên minh tâm của hắn, hắn đi mãi, đi mãi trong vùng không gian đen kịt không có một chút ánh sáng này, đột nhiên hắn sờ lấy cánh tay, thấy làn da đã nhăn nheo của mình khiến cho hắn sững sờ.

Hắn vẫn tiếp tục đi, cho đến khi chân hắn đã mỏi mệt không thể đi thêm bước nào nữa. Một lỗi sợ vô hình bao trùm lên đầu hắn, hắn cảm nhận được sự sợ hãi khi đứng trước cái chết.

Nếu hắn vẫn không thể tìm ra được minh tâm, thì căn bản hắn sẽ chết, điều này đã được giọng nói kia nhắc nhở qua, nhưng hắn cũng không biết minh tâm ám chỉ cái gì.

Có vẻ như tìm kiếm hàng chục năm nay của hắn cũng là vô ích, không mang lại tác dụng. Hắn thở dốc vài hơi liền ngồi xuống, nhìn vào màn đêm kịt khiến cho hắn cảm nhận được cảm xúc mới lạ.

Hình như hắn đã bỏ qua điều gì đó, con mắt hắn nhìn ra xung quanh, giống như tìm kiếm lại không phải tìm kiếm. Cho đến khi giọng nói khàn đặc của hắn vang lên khắp vùng không gian này.

" Minh tâm thật sự quá xa nhưng nó cũng quá gần ".

Con mắt hắn sáng lên, vùng không gian đen xì này rốt cuộc bị một tia sáng phá ra, con mắt của Trần Long nhắm chặt lại do chục năm đã làm quen với bóng tối.

Hắn từ từ mở mắt ra, nhìn ra xung quanh chỉ cỏn một màu trắng vô tận, bức tượng tà thần đã không biết biến đi đâu.

Hắn chỉ biết lúc này trong đầu hắn rất nhẹ nhõm, bàn tay hắn đã hoá thành dáng vẻ non nớt của đứa trẻ. Lần thử nghiệm này khiến cho tu vi của hắn tăng đến nhất phẩm, khiến cho hắn hài lòng không thôi.

Một cái bóng đen xì hiện lên trước mặt hắn, nhìn qua thôi hắn cũng đoán ra được, cái bóng kia chính là hắn nhưng ở một phiên bản khác. Cái bóng không nói, Trần Long cũng thế cả hai như chết lặng đi nhìn nhau.

Cái bóng đột nhiên nở ra một nụ cười khó hiểu, con mắt nó nhìn Trần Long nói:

" Thật không ngờ, ngươi lại có thể hoàn thành được, ta có lời khen cho ngươi. Ngươi bây giờ chính thức là chủ nhân của đạo kinh ".

Cánh tay hắn chạm vào người Trần Long, cơ thể đen xì từ từ dung nhập vào cơ thể hắn.

Mở mắt bắt lấy cánh tay đang chạm vào hắn, con mắt của Trần Long nhìn Mai Linh lạnh lùng bên trong giấu sát ý.

" Ngươi vào trong này làm gì ".

Mai Linh nuốt nước bọt một ngụm, nàng cảm giác được chỉ cần nàng nói sai một câu, bóng tối sẽ nuốt chửng toàn bộ tâm trí của nàng.

" Tiểu nhân, tiểu nhân không thấy chủ nhân trả lời lên đã tự ý vào trong phòng, tiểu nhân thật sự xin lỗi ".

Cánh tay của Trần Long từ từ lới lỏng ra, con mắt hắn nhìn tiểu cô nương trước mắt nói với giọng lạnh băng.

" Ngươi với ta như nhau, chuyện của ngươi, ta không quan tâm, nhưng chuyện của ta, ngươi cũng đừng xen vào, chạm vào lẫn nữa chỉ có chết ".

Luồng khí bay thẳng về phía tiểu cô nương, luồng khí vô cùng khủng bố ít nhất đối với nàng, nó đánh thẳng vào cơ thể Mai Linh, khiến cho nàng không nhịn được mà ho ra một ngụm máu.

" Lần này ta cảnh cáo, lần tiếp theo liền là cái chết ".

Mai Linh khuôn mặt sợ hãi, quỳ ở trên đất không dám ngẩng đầu lên nhìn con quái vật trước mắt, thực lực cách nhau quá xa, khiến cho nàng bất lực.

Trần Long nhìn Mai Linh giọng nói băng băng.

" Ngươi lập lời thề thiên đạo đi, ngươi có 10 giây để nói ".

Trần Long từ căn phòng nhỏ bước ra, khuôn mặt hắn quay chở lại bình thường. Cánh tay hắn nắm lại để cảm nhận sinh cơ của tuổi trẻ, hắn sờ lên làn da mịn màng của mình.

Nếu như lúc ấy, hắn không ngộ ra được hai chữ Minh Tâm, cái chết liền cận kề với hắn, thời gian kia là thời gian thật, ở lại càng lâu, linh hồn hắn càng già nua héo úa, cuối cùng là sụp đổ, cả đời hắn phải bị lạc trong màn đêm tối.

Tại quảng trường của tông môn, 9 thân ảnh đang bị treo lên trời, Nguyễn Long nhìn 9 thân ảnh kia cắn chặt hàm răng lại, may là hắn giấu vô cùng sâu coi như hắn thoát được 1 kiếp nạn, nếu không giờ này hắn cũng như 9 tên kia rồi.

" Trần Long ngươi rốt cuộc chạy đi đâu bỏ mặc chúng ta nơi này ".

9 tên đang bị treo trên cột, con mắt mệt mỏi quá độ do bị tra tấn nhiều ngày. Quần áo rách nát, các ngón tay đã bị cắt lìa ra, vết thương trên người chằng chịt.

Bọn hắn cũng không có cảm xúc chán ghét hay thù hận đối với Trần Long, dù sao cuộc đời của bọn hắn từ lâu đã không còn trong bàn tay, nhất là khi đây là quyết định của bọn hắn, có chơi có chịu là một trong tính cách của tà tông.

Coi như không theo hắn, thì kì hạn 10 năm không tăng tiến tu vi cũng là một con đường chết, ít nhất trước khi chết được nếm mùi con người cho dù chỉ một chút.

Tên này nhìn tên kia, tất cả đều ngầm hiểu với nhau, sau đó cả bọn nở một nụ cười rạng rỡ rồi gật đầu. Mong muốn của bọn hắn chính là gia đình mà thôi, chắc chắn Trần Long ở góc nào đó cũng đoán ra được.

Trần Long nhìn 9 ấn nô lệ tan vỡ, hắn lắc đầu không thôi, có vẻ như cuối cùng 9 tên kia vẫn chọn đi theo hắn, con mắt hắn nhìn về phương xa.

Nếu như không có cảm xúc thì chỉ là một lời nói dối, nhưng hắn cũng không có cách để cứu bọn hắn ra, nhất là khi hắn còn đang bị tông môn truy lùng.

Nhìn ra xung quanh, hắn lấy ra mấy cây nhan cùng với 9 chén rượu, rót đầy cả 9 chén, cắm mấy nén hương vào trong góc tiểu viện rồi rời đi.