Chương 69: đạo kinh

Thế Gian Kịch

Chương 69: đạo kinh

Chương 69: đạo kinh


Tên lính khuôn mặt mếu máo như sắp khóc, hắn nhìn về phía của tên đang ngồi trên giường lắp bắp nói:

" Ta không biết, ta thật sự không biết mà. Mong các ngươi tha cho ta, ta còn một gia đình nhỏ nữa ".

Tên ngồi trên đầu giường gật đầu, hắn phẩy tay đuổi tên lính đi. Người lính liền đứng dậy tạ ơn, sau đó liền hấp tấp chạy tức khắc, nhưng chưa được ba bước, 1 bàn tay ôm chọn lấy đầu của người lính lại.

Một lúc sau, tên bóp lấy đầu của người lính mới nói:

" Quả thật trong trí nhớ của hắn ta, không có thông tin của Trần Long. Đổ lại gần đây chỉ có Nguyễn Minh, một trưởng lão của Nguyễn tộc bị một đám cướp chặn giết trên đường giao hàng, toàn bộ xác bị bọn cướp bị thiêu cháy ".

Tên ngồi trên giường gật đầu, một thông tin không có lợi ích nào cả, hắn nhìn về phía người lính đang nằm bất tỉnh trên sàn, con mắt của hắn xoay chuyển rồi nói:

" Mang tên lính này vứt ở đầu đường, nhớ xoá sạch toàn bộ kí ức, không để bất cứ dấu vết nào. Kiếm lí do để hắn mất kí ức, còn như thế nào thì tùy các ngươi ".

Mấy tên kia cúi đầu lập tức biến mất, chỉ để lại tên ngồi trên giường. Hắn nhìn về phía bầu trời, sau đó hắn tháo chiếc mặt nạ ra, một khuôn mặt tuấn tú lộ rõ ràng trước ánh trăng.

" Trần Long ngươi thông minh thật, đến tông môn bây giờ còn không có bất cứ thông tin nào của ngươi. Nếu như ngươi không chạy, biết đâu ta có thể làm bạn ".

Trần Long không ngủ được, con mắt hắn nhìn ra phía bầu trời suy ngẫm. Đêm nay chính là đêm tông môn đi kiếm hung thủ, nếu như chỉ cần sảy ra sai sót, hành tung của hắn chắc chắn bị lộ.

Theo thông tin hắn nghe được qua mồm của người dân, một trong cửu trụ là Vạn Kiếm các sẽ xuất hiện. Một tổ đội của Vạn Kiếm các đang trên đường lịch luyện, nghe tin liền ghé qua xem thử như thế nào.

Con mắt hắn không thể nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, nhưng lại nghe được động tĩnh xung quanh. Một con dơi bay vào trong tiểu viện của hắn, nếu bình thường hắn cũng không lấy làm lạ, nhưng Mai Linh lại mở cửa phòng chạy ra.

Kẻ ngu cũng đoán ra được, Mai Linh chắc chắn không phải cô bé bình thường, Trần Long suy nghĩ một lát, đôi môi hắn nở ra một nụ cười khó hiểu. Bình tĩnh nằm trên giường, kéo chăn lên đi ngủ.

Một tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào, Trần Long không nhịn được mà bật người dậy, hắn dụi mắt một lúc, mới nhìn ra phía cửa.

Bước ra ngoài đã thấy Mai Linh đứng chờ ở đấy sẵn, Trần Long gật đầu không nói gì cả. Làm một chút vệ sinh các nhân, hắn mới nhìn ra phía trước có 1 bát phở liền gật đầu, bình tĩnh bước về phía đó. Mai Linh chỉ cúi người theo sau.

Ăn xong hắn đứng dậy, nhìn lên bầu trời trong xanh, hắn quyết định rồi, hôm nay không có tập tành gì nữa.

Hắn đi ra khỏi tiểu viện bắt gặp luôn Nguyễn Xuân. Nàng nhìn hắn chuẩn bị nói, liền bị hắn nói chặn họng luôn.

" Ngươi một mình đi tập đi, ta không đi đâu, mãi có hôm trời đẹp như thế này ".

Nguyễn Xuân khuôn mặt liền cứng đơ, trên đầu hiện lên một dấu hỏi chấm. Nàng nhìn Trần Long với con mắt như nhìn kẻ đần, bất cứ ai đều muốn tranh thủ thêm một ít để tu luyện, còn hắn thì hết nói nổi.

Trần Long liền mặc kệ nàng, cho dù tập cũng chẳng đáng bao nhiêu, thà rằng hắn đi ngủ để đạo kinh tự vận chuyển còn tốt hơn nhiều. Nguyễn Xuân vẫn thấy Trần Long bước đi liền lạnh giọng nói:

" Hôm nay ngươi chắc chắn phải đi, tên huấn luyện viên sẽ dạy cho ngươi về công pháp tu chân, ngươi không thể bỏ đi được ".

Trần Long nhìn nàng híp mắt lại, đột nhiên hắn cảm nhận được cái gì đó, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi.

" Nếu không thì thôi, không ngắm hôm này thì hôm khác ".

Trần Long quay ra sau nhìn thấy Nguyễn Long đang bước tới, hắn cúi người xuống mỉm cười nói:

" Tiểu nhân kính chào đại nhân ".

Nguyễn Long khuôn mặt nghiêm túc, bỏ qua Trần Long bước thẳng về hướng Nguyễn Xuân. Con mắt hắn nhìn về phía nàng với vẻ nghiêm túc, giọng hắn giống như chiếc đinh ghim vào một cọc gỗ.

" Vạn Kiếm các chuẩn bị đến thành ta, ngươi làm mọi cách để toả sáng hết cỡ. Ta không muốn Vạn Kiếm các có ấn tượng xấu về gia tộc ".

Nguyễn Xuân liền mím môi lại, Nguyễn Long nhìn qua phía Trần Long rồi rời đi luôn không nghĩ gì nhiều. Con mắt của Trần Long nhìn về phía Nguyễn Long, có vẻ như trong nội bộ ra gia tộc vẫn còn khá bài xích nhau.

Hắn lại nhìn qua phía Nguyễn Xuân đang đứng chết lặng liền lên một tiếng đề tỉnh nàng.

" Đi thôi ".

Nguyễn Xuân mới giận mình, nàng ngơ ngác nhìn Trần Long nói " À ờ, đi thôi ". Nàng đã không còn tự kiêu về thiên phú của mình nữa, nàng biết trước mặt một con quái vật kia cần tỏ sao cho thoả đáng, nếu như sai lầm toàn bộ gia tộc sẽ bị lâm vào vũng bùn vô hình.

Đi đến võ trường, con mắt Trần Long nhìn đám trẻ, lại nhìn qua tên huấn luyện viên, bất ngờ lần này được thay bằng một lão già.

Quần áo lão mặc đạo bào trắng buốt, khuôn mặt đã già những vẫn giữ được vẻ hồng hào, búi tóc để ra đằng sau, con mắt sắc lạnh như một thanh kiếm.

Lão nhìn qua toàn bộ đứa nhóc ở đây, rồi nói với giọng lạnh lùng.

" Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ học thực chiến, còn tu luyện để về nhà đi ".

Mấy đứa trẻ liền cắn chặt hàm răng lại, con mắt nhìn lão già kia tràn đầy sợ hãi.

" Thật không ngờ lão mo kia dạy chúng ta, tương lai như đêm đen rồi ".

Con mắt Trần Long hơi híp lại, hắn nhìn ra được cảnh giới của lão đã trên võ sư, còn đến đâu thì hắn chịu chết, linh hồn của hắn vẫn chưa mạnh đến mức nhìn thấu toàn bộ tu vi của kẻ khác, nhưng mạnh hơn Nguyễn Long là một điều chắc chắn.

Lão nhìn ra xung quanh lại nhìn về phía Trần Long nói:

" Ngươi chưa tu luyện, vậy thì ngươi tập bài Thanh Khí đi, đơn giản lại hữu dụng, tuy không thể tăng tiến tu vi, nhưng cũng đủ để ngươi làm quen. Khi ngươi vận chuyển thành thục liền có thể bắt đầu tu luyện, ra đây ta dạy ngươi".

Trần Long liền tiến đến gần lão, toàn bộ tu vi đều bị áp súc lại, chỉ cần lão già kia nhìn ra được cái gì, hắn cần bịt đầu mối ngay lập tức, tránh cho sai sót xảy ra.

Lão bắt đầu múa một bài quyền, Trần Long bắt chước lão làm theo, nhìn thấy Trần Long đã lập tức múa được, khiến lão gật đầu, con mắt lão chăm chú nhìn thằng nhóc đang múa quyền nói:

" Ngươi có thể tự mình luyện được rồi, đến ngày mai liền có thể đặt chân tu hành ".

Trần Long nhìn lão khuôn mặt hớn hở vội vàng nói:

" Cháu thật sự cảm ơn ông ạ ".

Lão già liền hất tay đuổi Trần Long đi, Trần Long cũng không nói thêm đi ra một góc tập Thanh Khí. Con mắt hắn nhìn bầu trời, còn thân thể hắn vẫn hoạt động, giống như hai cái không liên quan đến nhau.

Đột nhiên một tiếng la truyền vào trong tai hắn, nhìn về phía võ đài, Nguyễn Anh bị một tên nhóc đánh cho ngã lăn quay ra đất, thằng nhóc đánh Nguyễn Anh chỉ nở một nụ cười mỉm, con mắt hắn ta sáng lên như thể tìm thấy bao cát sống để xả những bực tức trong lòng.

Một tên cảnh giới cửu phẩm, tên còn lại là bát phẩm, xét theo bình thường, Nguyễn Anh khó lòng mà ăn được. Con mắt Trần Long nhìn về phía lão già kia, sau đó lại nhìn vào con mắt bùng cháy của Nguyễn Anh liền lắc đầu, tiếp tục tu luyện bài quyền của mình.

Cứ tập được một lúc, hắn lại ngồi nghỉ một lúc, không có ai nói hắn, như thể là người của hai thế giới vậy..

Lão già kia nhìn thấy Nguyễn Anh đã mệt nhừ, không còn sức di chuyển nữa, lại nhìn về phía Trần Long đang nằm ườn ra gốc cây liền lắc đầu. Nếu thiên tài không chịu cố gắng cũng thành phế phẩm mà thôi, dù sao hắn ta cũng không mang họ Nguyễn lên lão cũng mặc kệ.

Trần Long con mắt vẫn đang ngắm nhìn bầu trời, một bóng người nhỏ con ngồi dựa vào cây gần hắn. Con mắt nàng nhìn về phía bầu trời, suy ngẫm một lát mới nói:

" Ta biết ngươi không phải kẻ bình thường, mong ngươi đưa ra lời khuyên ".

Trần Long ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Xuân, sau đó lại nằm im vị trí cũ. Cha con nàng cho ta nơi tá túc, coi như là một món quà đi.

Trần Long suy nghĩ một lúc mới bình tĩnh nói:

" Ngươi quan tâm làm gì chứ, hai bên là người của hai thế giới khác nhau. Bình thường bọn hắn cũng chẳng làm gì gia tộc ngươi đâu ".

Nguyễn Xuân ôm hai chân mình thu vào trong một góc, lấy lưng dựa vào thân cây.

Nàng nhìn về đứa trẻ đang nằm dưới đất, con mắt chớp chớp vài cái rồi mới nói, giọng hơi nghẹt lại.

" Ta thật sự không muốn làm viên minh châu của gia tộc, nó làm ta quá mệt mỏi. Nhiều lúc ta chỉ muốn như Nguyễn Anh mà thôi, một cuộc sống không ai quản thúc ".

Trần Long nghe xong không tự chủ nhớ về 9 tên kia, do bất đắc dĩ mới tham gia vào tà tông, tuy cũng chỉ là dòng người dừng lại với nhau trong 1 một khoảng khắc, nhưng nó cũng mang cho hắn cảm xúc.

Người bất đắc dĩ hắn gặp nhiều lắm, từ tầng lớp dân đen cho đến tầng lớp cao quý, ai cũng có nỗi lòng riêng, cho dù hắn cũng không ngoại lệ.

Con mắt hắn nhìn lên bầu trời suy tư, nếu như hắn trả thù xong, hắn sẽ đi về đâu. Ẩn mình trong thế tục, luyện được đến đâu thì hay đến đấy, hay tiếp tục đạp chân vào tu hành.

" Ngươi tu hành vì mục đích gì ".

Trần Long hỏi câu khiến cho Nguyễn Xuân hơi sững sờ, nàng nghĩ một lúc cũng không trả lời được, cuối cùng nàng cũng chỉ đành lắc đầu không biết.

Nàng tu luyện do trưởng bối hay do sự kì vọng của mọi người, chứ nàng không hề có mục đích tu luyện, nhưng sót lại trong đầu nàng chỉ có cố gắng tu hành mà thôi.

Lão già giọng nói lạnh lùng vang lên khắp võ trường.

" Toàn bộ có thể nghỉ ".

Trần Long nghe thấy liền đứng dậy, Nguyễn Xuân cũng đứng dậy theo, vươn vai lắc người mấy cái, tiếng xương kêu " Rộp rộp ".

Khuôn mặt hắn thoả mãn đi về tiểu viện, Nguyễn Xuân nhìn bóng lưng đang rời đi không nói gì, rồi cũng quay trở lại tiểu viện của mình, thời gian nàng có vô cùng ít cần phải tận dụng tuyệt đối.

Bước vào trong tiểu viện, con mắt Trần Long liền uể oải vô vị, đến cuối cùng hắn vẫn chưa biết ước mơ thật sự của hắn là gì, nếu như không phải cứ líu kéo mãi mục đích trả thù thì hắn từ bỏ lâu rồi.

Ngồi trên bàn xoay xoay tách trà, nhưng bên trong lại không có một giọt nước, nhìn ra xung quanh lại không thấy Mai Linh, hắn lắc đầu vài cái ăn bữa cơm được đặt sẵn ở trên bàn rồi mang ra chậu rút lui lại vào trong phòng.

Bước vào không gian trắng xoá như một tờ giấy, chỉ có bức tượng tà thần màu đen xì nổi bật khắp vùng không gian.

Trần Long lần này không ngồi cảm ngộ bức tượng, mà đi khắp nơi, muốn xem biên giới thật sự của đạo kinh, nhưng có vẻ vô vọng, đi khắp nơi lại về vị trí cũ.

Hắn có vẻ như chỉ sử hữu đạo kinh, nhưng lại không phải thật sự chủ nhân của đạo kinh, hắn vò đầu mấy cái nhìn bức tượng khổng lồ trước mắt suy ngẫm. Trần Long chạy lại gần chỗ nó, con mắt nhìn chằm chằm vào bức tượng.

Nếu đúng như lời thanh niên trẻ tuổi kia nói, hỗn loạn là một trong nhưng cơ cấu của đại đạo, tà đạo lấy hỗn loạn làm đặc trưng, bức tượng tà thần càng như thế. Con mắt hiện lên vẻ đăm chiêu, cánh tay hắn chạm vào bức tượng.

Con mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, đập nát bức tượng tự hắn nhập tà, một quyền lại thêm một quyền nữa, bức tượng dần nát ra, cho đến khi nó vỡ vụn thành từng mảnh.

Hắn đứng im đợi chờ cái gì đấy, những mảnh vỡ từ từ chảy thành những giọt nước đen xì lan khắp lền đất trắng.

Trần Long khuôn mặt lạnh lùng, các chất dịch đen xì ấy bám lên thân hắn, rồi cuối cùng nuốt trọn toàn bộ cơ thể.

Hắn rơi vào một vùng không gian khác, trước mặt hắn là 9 tên ở tà tông bị trói chặt vào ghế, trên tay hắn cầm một con dao sắc nhọn, không cần nói hắn cũng hiểu ra vấn đề. Một giọng nói non nớt vang lên khắp vùng không gian.

" Chỉ cần ngươi giết bọn hắn là được, dù sao đối với ngươi, bọn hắn cũng chỉ là một người qua đường không đáng quan tâm ".

Trần Long vẫn không di chuyển, con mắt hắn nhắm lại, mở ra lại xuất hiện một nơi khác, hắn thở dốc vài tiếng, quả nhiên chỉ là lừa gạt, nếu như lúc đấy hắn giết liền xuất hiện một vấn đề khác.

Nhìn ra xung quanh chỉ có một màn đen kịt, hắn nhíu mày lại, vẫn chưa kết thúc sao, chẳng nhẽ hắn đã làm sai cái gì. Giọng nói non nớt tiếp tục vang lên khắp vùng không gian.

" Chỉ cần ngươi có thể tìm được viên minh tâm của mình liền có thể kết thúc ".