Chương 79: Điểm Tựa Tinh Thần

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 79: Điểm Tựa Tinh Thần

Chương 79: Điểm Tựa Tinh Thần


***
Hà An và tôi mang ghế ra đầu hồi nhà, ngồi dưới tán cây vối cạnh bờ ao. Chúng tôi đã ngồi như vậy rất lâu, chẳng ai nói với ai lời nào. Sáng nay tôi đã bắt xe khách để về quê, tôi muốn rời Hà Nội, tạm xa gia đình. Kể từ hôm biết kết quả thi đại học thì cuộc sống của tôi thực sự ngột ngạt, suốt ngày đi ra đi vào lầm lũi như một cái bóng, một tiếng thở dài của mẹ hay lời bàn tán của ai đó về kỳ thi đại học cũng khiến tôi cảm thấy áp lực.

Tôi sợ!

Tôi đã từng thất bại nhiều lần nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nếm trải cảm giác thất bại thực sự, một thất bại vô cùng to lớn nhưng lại không thể nói được gì. Tôi chấp nhận sự thật, tôi cũng đã có những kế hoạch của riêng mình trong một năm trước mắt nhưng nếu tôi nói với mẹ, sợ rằng sẽ nhận lại cơn thịnh nộ. Bây giờ mẹ bố mẹ tôi rất thất vọng, tôi hiểu rằng bố mẹ đã kỳ vọng vào tôi đến mức nào.

Ngày hôm qua, mẹ đã gợi ý rằng tôi có thể học ở một trường trung cấp nào đó rồi năm sau thi tiếp nhưng tôi không đồng ý, tiếp theo đó thì ai cũng có thể đoán tiếp được diễn biến. Cách duy nhất tôi có thể làm là im lặng chịu trận. Tôi hiểu chính tôi hơn ai hết. Nếu tôi học trung cấp thì chắc chắn tôi sẽ sao nhãng mục tiêu vào đại học. Tôi đã nói với mẹ rằng nếu đó không phải là mục tiêu của con thì tại sao con phải tốn thời gian để theo đuổi, mẹ lại tốn tiền để nuôi con?

Mẹ tôi chỉ thiếu điều phang cho tôi một trận!

Gặp lại Hà An sau gần một tháng trời xa cách, có rất nhiều điều muốn bày tỏ nhưng tôi lại không biết mở lời ra sao. Cảm giác của một kẻ thất bại thật đáng sợ. Hà An rất vui mừng khi gặp lại tôi nhưng chính vì vậy tôi lại cảm thấy mình có lỗi.

- Sắp tới anh dự định sẽ làm gì?

- Ừm… - Tôi mím môi rồi thở dài không đáp.

- Năm ngoái anh Tuân cũng trượt đại học, bố mẹ em cũng buồn lắm. Anh ấy cũng buồn nên em ít nhiều hiểu cảm giác của anh lúc này nhưng anh ạ, mười người đi thi chỉ có một người đỗ, thua keo này ta bày keo khác.

- Anh biết vậy. – Tôi gượng cười. – Nhưng… nhưng cũng cần thời gian.

- Em biết. Bọn mình còn đang tuổi ăn tuổi học, thời gian chẳng phải là thứ bọn mình nhiều hơn người lớn à?

Tôi cười buồn:

- Em nói đúng! Nhưng người lớn không nghĩ thế hoặc… chí ít mẹ anh không nghĩ như thế. Mỗi đứa con được sinh ra đều được một người mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày vì vậy họ luôn có những kỳ vọng. Anh và mẹ anh không hợp tính nhưng anh biết, mẹ kỳ vọng vào anh rất nhiều, nhiều hơn hai đứa em của anh.

- Chắc mẹ anh không chịu nghe anh giải thích phải không?

- Sao em nghĩ thế?

- Tính cách của mẹ anh rất thẳng thắn, cô ấy dường như không để tâm đến suy nghĩ của người khác hay nói đúng hơn là cô ấy muốn mọi người phải nhất nhất nghe theo sự sắp đặt của cô.

Tôi khẽ thở dài thay cho cái gật đầu đồng tình với nhận xét của Hà An.

- Biết làm sao được, chẳng ai có thể chọn mẹ cho mình cả.

- Anh nói đi, anh sẽ làm gì tiếp theo? Một người có suy nghĩ già dặn như anh hẳn là đã có những dự tính cho tương lai.

Tôi không đáp lời mà nhặt một mảnh ngói vỡ đứng lên liệng xuống mặt ao, chờ cho mảnh ngói chìm nghỉm mới phủi tay quay sang nhìn Hà An, tôi khẽ nhún vai:

- Kiếm tiền!

- Kiếm tiền? Sao lại thế?

Tôi nhăn mặt vì không hiểu câu hỏi của Hà An nên cô nàng nói thêm:

- Nhà anh có điều kiện, sao anh lại phải kiếm tiền? Việc của anh là học cơ mà?

Tôi lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:

- Bố mẹ anh có tiền không có nghĩa là anh cũng có. Vừa nãy em chẳng bảo rằng mẹ anh thích người khác làm theo ý mình hay sao?

- Có liên quan gì?

Tôi nhoẻn miệng cười:

- Anh bây giờ có thể xem là đến tuổi trưởng thành, một điều cơ bản mà ai trưởng thành cũng hiểu là muốn điều khiển người khác thì chỉ có thể dùng tiền hoặc tình thân, trên bảo dưới phải nghe. Anh sống xa bố mẹ từ nhỏ nên suy nghĩ của anh cũng khác, đúng hơn là anh không chịu sự kiểm soát của mẹ.
- Ý anh muốn nói là mẹ anh sẽ dùng tiền để ép anh phải làm theo ý mẹ anh ư? Sao lại có thể như thế được.

- Sao lại không? Sống ở Thủ đô, là con trai đã lớn, chẳng lẽ mỗi lần về quê thăm em cũng phải ngửa tay xin tiền mẹ? Em nghĩ mẹ anh có đồng ý không?

Hà An nghệt mặt ra, cô nàng đã hiểu điều tôi đang nói.

- Thời nào cũng vậy, nhà nào cũng vậy. – Tôi nheo mắt đăm chiêu. – Chỉ có tự chủ về kinh tế thì mới có tiếng nói, nhược bằng không nhất nhất sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của người khác.

Nét mặt Hà An trở nên lo lắng:

- Nhưng… nhưng anh có thể làm gì? Anh định… định không ôn thi để năm sau…

- Anh nhất định sẽ thi đại học tiếp. – Tôi nói với giọng cương quyết. – Nhưng từ bây giờ đến khi đó còn mười tháng nữa, anh sẽ vừa kiếm tiền vừa học.

- Anh… anh sẽ làm gì?

- Anh có thể làm nhiều thứ như trông xe, bưng bê, giao báo… bất cứ việc gì ra tiền thì anh sẽ làm. Đầy anh chị sinh viên cũng làm những việc đấy, anh cũng làm được.

- Thế thời gian đâu mà học chứ.

Tôi tặc lưỡi:

- Đấy là anh ví dụ với em thế chứ nhà anh thiếu gì việc.

- Nhà anh á?

- Ừ!

- Là như thế nào?

- Bố anh đã không còn ở Hà Nội nữa, tháng sau là khai trương nhà máy bia trên Bắc Giang. Anh có thể lên đó giúp bố, tuy nhiên ở đấy thì không về thăm em với bà thường xuyên được, thứ nữa cũng chẳng có chỗ mà ôn thi. Ừm… hoặc cũng có nhưng anh không thích, anh đã sống bảy năm ở quê thì không lý nào anh lại ở tiếp một vùng quê khác được.

- Anh sẽ làm gì ở Hà Nội chứ?

- Thì làm công nhân!

- Công nhân?

- Ừ! Anh sẽ làm thuê cho mẹ, sẽ nhận lương như một công nhân, có lẽ là một nửa lương công nhân vì anh còn phải đi học.

- Liệu có được không? Nếu vừa làm vừa học như thế thì về đây kiểu gì?

- Em ngốc thật đấy! Tuy là công nhân nhưng anh vẫn là con của bố mẹ, anh chỉ như công nhân thôi, có khi anh nhận lương theo ngày ấy chứ!

Tôi vừa nói vừa cười.

- Anh nói thật đấy chứ?

- Thật chứ sao lại không. Làm như thế tuy không có nhiều tiền nhưng chí ít anh không phải ngửa tay xin tiền mẹ anh, bên cạnh đó anh cũng có thêm nhiều kinh nghiệm nữa.

- Kinh nghiệm gì?

Tôi lắc đầu:

- Anh không biết, phải làm mới biết được. Với lại những việc đấy anh cũng chẳng xa lạ gì, những mùa hè trước đây khi chưa quen em thì anh vẫn làm, mẹ anh vẫn cho tiền thay vì trả lương.

- Anh lạ thật đấy, em cứ tưởng anh về đây sẽ ủ rũ nhưng giờ em thấy hình như anh chẳng mảy may để tâm đến việc trượt đại học vừa rồi.

Tôi cười khẩy:

- Buồn thì cứ buồn nhưng việc nào ra việc nấy. Chấp nhận thất bại cũng là thành công một nửa rồi. Em nghĩ mà xem, cứ ngồi ủ rũ thì giải quyết được cái gì đâu, càng những lúc như này càng phải mạnh mẽ, lạc quan và tin tưởng vào bản thân.

- Chỉ cần anh cảm thấy ổn là được. – Hà An thở phào. – Từ hôm nghe tin anh trượt đến giờ, đêm nào em cũng ngủ không ngon. Anh nhìn này, hai mắt em thâm lại, mọc cả mụn nữa.

- Ơ, anh tưởng là em trang điểm?

- Vớ vẩn! Anh lúc nào cũng đùa được.

- Anh cũng chỉ mất ngủ một đêm, còn những đêm sau thì anh ngủ ngon vì anh đã tính xong cả rồi. Có điều anh chẳng thể nói được với ai nên anh muốn về gặp em.

- Anh R9 đâu?

- Nó lặn một hơi không rõ đi đâu, chắc nó ở nhà bác nó bên Gia Lâm. Anh đang tính sắp tới anh sẽ nhận chân giao hàng. – Tôi cười nham nhở. – Làm chân giao hàng thì anh có thể về quê thăm em tuần đôi ba lần, có điều bộ dạng không được sạch sẽ cho lắm chỉ sợ em chê.

- Xời! Thì từ lúc quen anh đến giờ, em đã bao giờ khen anh sáng láng, đẹp trai, bóng bẩy đâu.

Tôi gãi đầu:

- Ừ nhỉ! Vậy cũng tốt. Chỉ cần em không chê là được, còn nếu chê thì anh mang theo quần áo về nhà tắm xong thì gặp.

- Sao cũng được, chỉ cần anh cảm thấy thoải mái thì em cũng thoải mái. Thế anh định ở nhà đến bao giờ?

- Bây giờ mọi người đang nghĩ anh buồn thê thảm nên trốn về quê, chắc chắn sẽ không đả động gì đến anh, anh sẽ giả vờ buồn bã để ở lại đã rồi tính.

- Thì ra anh đã có dự tính về ăn bám bà.

- Bà chả quan tâm anh đỗ hay không đỗ vì dù có thế nào thì anh vẫn là cháu của bà, bà chỉ quan tâm mỗi một việc là anh khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn.

Nói một cách chân thành thì tình yêu đã là chỗ dựa tinh thần giúp tôi vượt qua thất bại đầu đời. Hà An cũng tầm tuổi tôi, cũng đang là học sinh nên chúng tôi dĩ nhiên sẽ hiểu và thông cảm cho nhau hơn những người lớn. Nhiều người đã thắc mắc rằng vì sao sau nhiều năm tôi vẫn dành tình cảm cho Hà An, điều này không lạ, không còn yêu nhau thì có thể là bạn. Tôi biết điều này rất khó nhưng mà người đã đồng hành cùng tôi trong giai đoạn khó khăn chập chững vào đời thì tôi nên trân trọng.

Cuộc đời là một chuỗi những lựa chọn nối tiếp nhau, không ngừng tịnh tiến về phia trước, đến khi ngoảnh nhìn lại mới biết đâu là ngã rẽ, nhìn sang bên mới biết ai còn ở lại, ai đã rời đi song tuyệt đối không được chối bỏ quá khứ.

***