Chương 82: Chính Ngọ Ra Đồng

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 82: Chính Ngọ Ra Đồng

Chương 82: Chính Ngọ Ra Đồng


***
Tôi đến sớm và ngồi trong một quán nước ven đường gần chỗ hẹn với Sơn Ca. Cuối tháng Tám, trời nắng như đổ lửa, chỉ còn vài ngày nữa là đến Lễ Quốc khánh sau đó là khai giảng năm học mới. Buổi trưa, con đường cái quan người xe qua lại thưa thớt. Bà cụ chủ quán nằm trên cái võng mắc ngay đằng sau quán, dưới mây tán cây mọc ven con mương, tay phe phẩy cái quạt nan, miệng bỏm bẻm nhai trầu.

Quán nước chỉ có mình tôi ngồi, mới hơn mười phút tôi đã bật nắp chai Coca thứ hai uống cho đã khát. Trời oi ả chẳng có nổi một cơn gió nên tôi cảm thấy bí bách hơn bình thường. Lũy tre làng tôi vẫn trong tầm mắt, tôi cứ ngồi như vậy suy nghĩ mông lung. Trong thâm tâm thực sự tôi cũng cảm rất chông chênh bởi sau mười hai năm dùi mài kinh sử, đây là lần đầu tiên tôi không phải cắp sách đến trường khi ngày khai giảng đã cận kề. Những năm trước, khi mùa hè ập đến, tôi hối hả, háo hức sắp xếp sách vở vào một góc rồi phắn ra Hà Nội. Tôi thậm chí đã thích tháng Năm, tháng Bảy và tháng Tám bởi vì những tháng đó có ba mươi mốt ngày, đồng nghĩa với việc tôi được ở lại Hà Nội thêm một ngày. Tôi không sợ về quê nhưng về quê thì rất chán, cuộc sống của tôi tương đối tẻ nhạt, đôi khi tôi đã trải qua những tháng ngày dài đằng đẵng một cách vô vị. Tôi cũng đã từng ước ao mùa hè có thể dài hơn để chưa phải đến trường. Còn bây giờ, ngồi trong quán nhỏ ven đường này, tôi hiểu rằng mình sẽ có hẳn mười tháng nghỉ hè, thậm chí… có thể lâu hơn thế nếu như tôi không thể trở thành một sinh viên.

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mùa hè thật vô vị! Nếu không có Hà An, nếu không gặp chị Ma trong những giấc mơ thật thật giả giả thì tôi thật không biết rồi đây tôi sẽ ra sao. Tuy ngoài mặt tỏ ra bất cần nhưng thâm tâm lại cảm thấy một tương lai mờ mịt hiển hiện trước mặt. Cảm giác này thật đáng sợ, càng đáng sợ hơn khi ai đó đề cập đến việc thi cử và dự định trong tương lai của tôi.

R9 lặn một hơi thật dài chưa sủi tăm, nó chưa về làng. Tôi chưa gặp lại R9 kể từ lúc cả hai cùng thi xong, khi ấy nó bảo sẽ sang nhà bác nó chơi. Hà An là bạn gái, có nhiều điều tôi đã kể với cô nàng nhưng tôi muốn gặp R9 bởi cùng là con trai với nhau lại cùng cảnh thi trượt, ít nhiều cũng đồng cảm để mà động viên nhau cố gắng hơn.

- "Thôi thì mỗi đứa có cách đối mặt với thất bại khác nhau, thằng ôn ấy sớm muộn gì cũng sẽ mò về làng chứ không thể bặt tin lâu như thế được".

Tôi tặc lưỡi rồi uống thêm một ngụm nước. Cùng lúc ấy, tiếng pô đặc trưng của xe Win vọng đến từ phía sau. Sơn Ca có vẻ cũng đã nhận ra tôi nên anh ta đã vê côn. Tôi bật cười khi nhìn thấy bộ dạng của Sơn Ca, nhìn anh ta chẳng có vẻ gì là một dân chơi khi cưỡi trên chiếc xe đắt đỏ ấy.

- Trông anh bộ đội phết nhỉ?

- Nhìn ngon nghẻ không?

Sơn Ca tắt máy, rời khỏi xe, bỏ cái mũ cối đang đội trên đầu rồi thả mình xuống cái ghế nhựa gần đó. Ngoài cái mũ cối còn mới tinh thì Sơn Ca còn gài một cái kính mát trên ngực, trên cổ tay của anh ta cũng đang đeo một cái đồng hồ mới cáu cạnh, tay còn lại có một cái lắc bằng bạc trắng.

- Trông rất là dân chơi nhưng là dân chơi nông dân.

- Mày đếch biết cái gì sất, những thứ này toàn là đồ xịn cả đấy. – Nói đoạn Sơn Ca quay sang gọi bà cụ chủ quán. - U ơi cho con chai nước khoáng.

- Kiểu ăn mặc này em thấy nhiều rồi nhưng hay thấy ở nhà ga, bến xe. May là răng anh chưa gãy cái nào chứ thêm đôi ba cái răng vàng nữa là…

- Mày bớt nói linh tinh lại. Ngồi đây lâu chưa?

- Cũng độ nửa tiếng. – Tôi trả lời. - Ở nhà cũng chẳng có việc gì cả, chỉ ăn với nằm. Mình đi luôn hay ngồi đây thêm tí nữa hả anh?

- Chưa chính Ngọ thì cứ từ từ, vội gì. – Sơn Ca nhoẻn miệng cười rút ra một gói thuốc lá 555 hướng về phía tôi hất hàm. – Làm điếu!

Tôi lắc đầu từ chối. Sơn Ca thoáng ngạc nhiên:

- Vẫn chưa hút thứ này à? Hút cho bổ phổi chứ mày.

- Đời em đã oi khói đủ rồi, với lại em chưa đủ tuổi thành niên nên chưa hút.

Tôi với lấy hộp kẹo lạc, mở nắp lấy ra vài cái sau đó tự rót cho mình một chén nước chè. Kẹo lạc vẫn là món khoái khẩu của tôi từ khi còn nhỏ, ăn kẹo lạc và uống nước chè có thể xem như một thú vui tao nhã của riêng tôi.

- Hôm qua gặp em quên hỏi, anh có con rồi phải không?

- Ừ! – Sơn Ca ngửa cổ phả khói thuốc thành những hình tròn. – Thằng cu nhà tao mới được hơn sáu tháng.

- Vợ anh ở nhà hay đi làm gì? – Tôi hỏi thêm.

- Thì cũng quanh quẩn ruộng vườn thôi, nhà tao cũng còn mấy sào ruộng, thi thoảng nó cũng chạy chợ nữa.

Tôi cười nhăn nhở:

- Anh thì đeo vàng bạc đầy người, đồ xịn quấn quanh thân thế này sao lại để vợ chạy chợ?

- Đàn bà lam lũ quen rồi. – Sơn Ca nhún vai đáp. – Tao đưa cho con Cub hồi trước để vợ tao lấy cái đi lại, tiền bạc có bao nhiêu tao đều đưa cho nó giữ cả đấy chứ. À, còn mày thì sao?

- Thì sao cái gì ạ?

- Hôm qua ngồi ở cổng làng nên tao không tiện hỏi nhưng tao nghe nói mày đang yêu một con bé học dưới mày một lớp hả? Nhà nó ngoài Đông Côi?

Tôi mỉm cười:

- Cũng yêu được mấy tháng, em quen nó từ cuối năm ngoái.

- Nào có dịp mày cho tao gặp nó, tao xem tướng số cho.

Tôi nhăn mặt:

- Để làm gì?

Sơn Ca tặc lưỡi:

- Thì tao quý mày nên tao muốn xem hộ thôi chứ có gì đâu. Tao có hỏi mấy đứa thanh niên ở làng này hôm qua cũng ngồi trong quán nước, bọn nó bảo con bé người yêu của mày trong kháu lắm. Tao thì tao không quan tâm đến xấu đẹp, tao muốn biết xem nó có tướng vượng phu không ấy mà.

Tôi bĩu môi:

- Mới yêu nhau chứ đã tính chuyện đường dài đâu mà xem với chả xét. Anh chỉ vẽ chuyện.

- Mày cứ nghe tao. Tao không xem vận số cho tao được nhưng người khác thì tao rất tỏ tường chứ mày đùa à. Nhìn cái tướng của mày xem ra đã yêu là say đắm và có trách nhiệm lắm. – Sơn Ca khịt mũi. – Mẹ kiếp, yêu đương thằng nào yêu nhiều hơn thằng đấy khổ, có khi cứ như tao, dạm hỏi được phát cưới luôn rồi từ từ yêu cũng được.

Tôi không đáp lời Sơn Ca mà thay vào đó lấy cho anh ta một cái chén để rót nước chè. Tôi cũng là đứa tò mò nhưng kết cục của mối lương duyên này chị Ma cũng đã nói rồi. Chị Ma không phải là thầy bói nhưng lại hay đoán trúng những việc liên quan đến tôi, đúng ra chị ấy nên là một linh hồn tiên tri mới phải.

- Anh uống nước đi, sắp giữa trưa rồi đấy.
Sơn Ca chậm rãi đưa chén nước chè lên gần miệng rồi thổi nhẹ cho bớt nóng, nói thêm:

- Nhớ lời tao dặn đấy.

- Có gì mà gấp gáp đâu, có dịp em sẽ giới thiệu nó với anh.

Tôi dắt xe đạp, Sơn Ca dắt xe máy đi song song với nhau về hướng cống Đoan ngay phía trước mặt. Dắt được một đoạn, Sơn Ca quay sang nói với tôi:

- Năm nay tính cả tuổi mụ là tao hai mươi mốt.

Tôi nheo mắt nhìn vì không hiểu Sơn Ca sẽ định nói gì.

- Năm nay là năm đại hạn của tao, nếu tao qua được cái nạn ở tuổi này thì đời tao sau này sẽ là một đường thẳng tít tắp.

- Anh nói vậy là sao? Anh đang có bệnh tật gì hả? – Tôi băn khoăn hỏi.

- Không có! – Sơn Ca nhoẻn miệng cười, nét mặt thoáng buồn. – Nhưng mỗi người đều có vận hạn riêng, ngay cả mày cũng vậy mà thôi. Tao đã nói với mày chưa nhỉ? Vận hạn của mày năm hai mươi mốt tuổi khá là thảm đấy.

- Ý anh nói là em sẽ chết trẻ á?

- Không! Mày sống dai như đỉa, chết sao được mà chết. Mày thích nhất là tiền phải không nhỉ?

- Cũng hơi hơi! – Tôi miễn cưỡng đáp.

- Tao nhớ là đã xem cho mày rồi, năm đó mày có cái hạn về tiền tài đấy, nhớ cẩn thận.

- Xời, em thì lúc nào chẳng nghèo mà có vận hạn hao tiền tốn của.

- Chả biết được.

- Thế còn anh? Vận hạn của anh là gì?

- Một là tiền tài, hai là tính mạng! – Sơn Ca nói tỉnh bơ.

- Thế chắc là tốn tiền rồi. – Tôi nói.

- Sao mày nghĩ thế?

- Anh là thầy, kiểu gì anh chả đoán biết được ít nhiều số mệnh của anh và tìm cách hóa nguy thành an.

- Chậc! Tao cũng mong là thế.

Sơn Ca chợt dừng lại, đeo kính râm rồi ngẩng mặt lên nhìn trời, mặt nhăn nhó một hồi. Tôi đứng bên cạnh im lặng chờ đợi.

- Dựng tạm xe ở đây, tao với mày men theo bờ ruộng đi về hướng kia.

Tôi làm theo lời Sơn Ca, để xe đạp nằm ngả xuống vệ đường, lấy đà nhảy qua rãnh nước tưới tiêu để sang cánh đồng.

- Men theo bờ ruộng đi về hướng Nam độ ba trăm bước chân, đếm cho đúng nhé mày.

Tôi lẳng lặng làm theo lời Sơn Ca mà không chút thắc mắc. Sơn Ca bám sát ngay phía sau, chốc chốc anh ta lại ngẩng đầu lên trời quan sát, chẳng hiểu anh ta tìm cái gì ở trên đấy, ngoài mặt trời chói chang ra thì chỉ còn những áng mây trôi lãng đãng mà thôi.

- Mày không mang theo đồ nghề à?

- Không! – Tôi trả lời ngắn gọn.

- Sao không mang?

Tôi dừng chân ngoái lại nheo mắt nhìn Sơn Ca:

- Chẳng ai đào bới giữa trưa cả.

Sơn Ca nhún vai:

- Biết đâu đấy.

Vừa đi vừa đếm đủ ba trăm bước chân thì tôi dừng lại báo cho Sơn Ca, anh ta khẽ gật đầu rồi lấy từ trong cái túi nhỏ đeo bên hông ra vài món đồ kỳ lạ cùng với một que hương. Tôi tò mò nhưng không hỏi mà thay vào đó tôi dùng hai mắt của mình để quan sát tứ phía.

Trời nắng chói chang, cánh đồng rộng mênh mông ven đường cái quan trơ những gốc rạ, tuyệt nhiên không có lấy một ngọn gió thổi ngang qua.

***