Chương 88: Chuyện Cũ

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 88: Chuyện Cũ

Chương 88: Chuyện Cũ


***
Thời gian trôi qua đã làm tôi thay đổi nhiều nhưng thời gian lại không thể xóa nhòa được ký ức của tôi, có thể do tôi là một kẻ nhớ lâu thù dai.

Sơn Ca đã mách với bố tôi rằng trong khu vườn nhỏ ngay đầu hồi nhà có một kho của cải. Ban đầu bố tôi không tin nhưng sau cùng thì bố tôi cũng quyết định thử vận may cùng với Sơn Ca bởi trước đó anh ấy cũng làm được nhiều việc mà khi nghe người ta sẽ chỉ cho đó là chuyện tiếu lâm nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vài người vẫn bán tín bán nghi, chỉ có người nào thực sự trải qua mới tin những gì Sơn Ca nói là có cơ sở.

Bởi tôi đi học vào buổi chiều mà cuộc đào bới phải diễn ra mỗi khi trời tối nhằm che mắt bà con làng xóm láng giềng nên dù muốn hay không thì tôi cũng đã tham gia mọi việc ngay từ đầu. Nói chính xác hơn thì tôi chính là người động thổ, một công việc hết sức quan trọng, ảnh hưởng đến quá trình cũng như kết quả của cuộc tìm kiếm. Tôi đã đưa ra lý do đào giếng hòng che đậy mục đích tìm của cải. Mọi việc diễn ra tương đối suôn sẻ, một cái hố sâu và tròn y như giếng khơi đã được tôi thuê một người trong làng đào hộ. Sau vài ngày thì việc đào giếng phải ngừng lại vì không có nước mặc dù cái hố đã sâu đến hơn bảy mét. Sơn Ca cùng với bố và cậu của tôi thực sự bắt tay vào công cuộc tìm kiếm số của cải người xưa chôn giấu bằng việc đào một đường hầm nho nhỏ, bắt đầu từ đáy giếng, theo sự chỉ dẫn của Sơn Ca, tôi cũng phụ giúp một tay vì anh ta đã trả cho tôi một khoản tiền khá hậu hĩnh. Công cuộc đào bới khá thuận lợi, bất kỳ ai tham gia cũng đều mang một tâm trạng hồ hởi, phấn khích bởi lẽ một hũ vàng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Hẳn là các bạn đã từng ít nhất một lần khi thơ ấu nghe ông bà kể cho câu chuyện về Thần giữ của, đó luôn là những người con gái còn trẻ, tuổi đời chưa tròn mười tám đôi mươi đã bị kẻ xấu lừa bằng nhiều cách để sau cùng phải kết thúc cuộc đời một cách tức tưởi, dưới một nấm mồ sâu tăm tối. Những cô gái trẻ này đã phải trải qua nhiều ngày ngồi hoặc nằm bất động để chờ đón cái chết cận kề, thế nên sau khi mất, linh hồn của những cô gái này luôn mang theo sự oán hận đến tột cùng. Nhưng như vậy chưa phải là đã hết, sau khi thành những oán hồn thì họ lại chịu những ràng buộc đến từ chú phép của những gã phù thủy cao tay đến từ phương Bắc, nhiệm vụ mà họ được giao chính là canh giữ đống của cải được chôn giấu trong hầm mộ và vì thế, linh hồn của những cô gái trẻ này chỉ được siêu thoát một khi con cháu của chủ nhân kho của cải đến lấy mang về thì xem như nhiệm vụ được hoàn thành và dân gian gọi những linh hồn canh giữ của cải này là Thần giữ của.

Những câu chuyện về Thần giữ của bằng cách này hay cách khác vẫn lưu truyền trong dân gian dưới dạng những câu chuyện kể vào mỗi tối bên ngọn đèn dầu hiu hắt rồi phai nhạt dần theo dòng thời gian lặng lẽ trôi và rồi đến khi nền kinh tế của đất nước mở cửa thì những vùng quê trước đây vốn yên tĩnh bỗng xuất hiện những người lạ mặt cùng với muôn vàn lý do được đưa ra, họ đi tìm lại của cải mà cha ông, tổ tiên của họ đã cất giấu từ nhiều năm trước. Vật đổi sao dời nên không phải người nào, nhóm nào cũng tìm được của cải đã chôn giấu.

Chị Ngọc Hoa, người con gái mà tôi thường nhắc đến trước đây, chính là một Thần giữ của như vậy. Theo như tôi được biết, chị Ngọc Hoa vốn gốc gác xứ Nam Sách (một huyện của tỉnh Hải Dương bây giờ) đã canh giữ kho của cải chôn giấu đâu đó quanh khu đất của nhà tôi bây giờ được ngót sáu trăm năm.

Như tôi đã nói, tôi quen biết chị Ngọc Hoa từ lúc lên tám, trong suốt quãng thời gian quen biết, dù gặp chị Ngọc Hoa trong những giấc mơ chân thật hay là bóng hình khi mờ khi tỏ dưới ánh trăng khuya thì chị ấy đã dăm lần bảy lượt dụ dỗ tôi đào của lên. Tôi là một đứa tham lam, nhìn thấy tiền là mắt sáng như sao sa nhưng tôi cũng đồng thời là một đứa thông minh và bản chất nhát gan nên ngay khi biết được cái giá của sự trao đổi thì tôi lắc đầu mà không cần phải suy nghĩ một giây nào. Chị Ngọc Hoa sẽ chỉ cho tôi cách lấy tất cả những của nả mà chị ấy đang canh giữ, đổi lại, chị ấy cũng sẽ ưu ái đặc biệt cho tôi bằng cách mỗi đời, kể từ đời con của tôi trở đi, sẽ lấy một mạng trước mười bảy tuổi, cả thảy là ba mạng cho ba đời! Một kẻ tham thấy vàng sẽ lóa mắt! Thực tế thì tôi cũng suýt lóa mắt nhưng nhớ lại lúc tôi mới vừa tròn bốn tuổi đã phải chứng kiến cảnh đứa em gái ruột của tôi bị bệnh mà mất đột ngột, nhà lại neo người, nếu có tiền, nếu giàu ú ụ mà không có người cùng chi tiêu thì bạc vàng cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.

Tôi đã từ chối lời dụ dỗ của chị Ngọc Hoa vậy cớ sao tôi lại dây dưa vào việc đào bới của cải của chị ấy? Đây là một câu chuyện dài, thật khó mà kể tóm tắt cho được. Tôi chỉ có thể nói ngắn gọn rằng việc tôi tham gia đào vàng, tìm của trong vườn nhà cũng là làm theo sự chỉ dẫn của chị Ngọc Hoa, thứ tôi tìm có khi không phải là bạc vàng mà chính là số phận của chính tôi.

Không chỉ ở làng tôi mà ở nhiều nơi khác, người ta loáng thoáng nghe người nọ người kia kháo với nhau chuyện nhiều người nằm mộng thấy có người chỉ cho chỗ đào của nhưng đào lên vàng đâu không thấy, chỉ thấy vàng mắt vì mệt. Thế nhưng vàng là thứ kim loại quý, nó có sức hấp dẫn vô cùng, tôi thiết nghĩ nếu người ta vớ được của cải thì chẳng đời nào hê lên cho thiện hạ đổ xô đến nhà ngửa tay xin tiền hết. Tôi tham gia công cuộc đào bới tìm kiếm trong tâm trạng bán tín bán nghi, chủ yếu là tò mò. Sau vài ngày bố, cậu tôi cũng như tôi cố công đào thì cũng thu lại được một kết quả khả quan. Vào một đêm tối trời hạ tuần tháng Mười một âm lịch, Sơn Ca ba chân bốn cẳng chạy như ma đuổi từ ngoài vườn vào trong nhà, bố và cậu tôi bám sát theo sau. Trên tay Sơn Ca là một quả trứng đã hóa vôi cùng với một lá trầu bằng bạc rất tinh xảo, tưởng rằng kho báu đã cận kề nhưng tai vạ cũng bắt đầu từ đó.

Tôi không thể nào quên được hình ảnh mấy bát hương trên ban thờ gia tiên cháy phừng phừng, hồn các cụ hiện về với nét mặt nhợt nhạt, lo lắng và run rẩy. Bên ngoài, những cơn gió không ngừng vần vũ, gào thét như muốn giật tung tất cả những cánh cửa nhà ra để đòi lại món đồ vừa bị lấy mất. Tôi, vì nhiều lẽ, đã được chọn trở thành người mang hai món đồ vừa mới tìm được từ lòng đất đem trả lại vị trí cũ và lấp đất lại trước khi trời sáng. Tôi đã thực hiện yêu cầu của Sơn Ca với giá hai chỉ vàng…

Đêm đó là một đêm dài nhất trong cuộc đời của tôi.

Trong căn hầm ẩm thấp, tối tăm nằm dưới vườn nhà, tôi đã phải đối mặt với những điều kỳ lạ mà không tài nào phát hiện ra được là gì ngoài một khuôn mặt như ác quỷ nhào đến muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi bỏ chạy và đó cũng là lúc tôi cảm thấy có cái gì đó vừa quệt qua cẳng chân trái của mình, sau tôi xem kỹ thì không phát hiện ra điều bất thường nhưng đó chính là nguyên nhân dẫn đến vết chàm nơi cẳng chân, một vết chàm sẽ đeo đuổi tôi đến cuối đời và một khi tôi trút hơi thở cuối cùng, đó cũng là dấu hiệu để những người khuất mặt nhận ra tôi. Điều gì sẽ chờ đón tôi ở thế giới bên kia vẫn còn là một bí ẩn, người khác chắc chắn sẽ lo lắng hoặc sợ hãi nhưng tôi thì không. Tôi không phải là người dũng cảm, chính xác hơn tôi là một kẻ nhát gan nhưng sở dĩ tôi dửng dưng với mọi việc xấu có thể xảy đến với mình là vì tôi được chống lưng bởi những người khuất mặt có dây mơ rễ má với tôi. Bên cạnh đó, tôi cũng là một người trẻ, thậm chí rất trẻ, đường đời hãy còn dài mà tương lai bất định, cứ việc tận hưởng cuộc sống một cách thoải mái đi đã.

Cũng trong cái đêm định mệnh ấy, tôi đã vô tình phát hiện ra hài cốt của chị Ngọc Hoa và tiến hành an táng. Tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy những thứ tôi muốn thấy nhưng sau cùng thì tình cảm chân thành đã chiến thắng lòng tham, tôi chẳng hề động tay lấy bất cứ thứ gì vốn không thuộc về tôi cả.

Việc đào bới thất bại, Sơn Ca bỏ của chạy lấy người và thề rằng sẽ không đặt chân vào làng tôi nửa bước, đó chính là nguyên nhân vì sao tôi và anh ta lại gặp nhau ở đầu làng mà không phải ở nhà tôi, và ngôi miếu nhỏ trong khu vườn đầu hồi nhà cũng là do Sơn Ca bỏ tiền xây thay cho lời tạ tội.

- Chắc bây giờ pháp lực của anh đã hơn khi trước nhiều phải không?

Tôi lên tiếng hỏi Sơn Ca nhưng anh ta không đáp, thay vào đó anh ta lẳng lặng ngồi rít thuốc, hai mắt lim dim như đang suy tư.

- Anh cũng không cần phải bận tâm về vết chàm này của em đâu.

Sơn Ca nhếch mép cười, một hồi sau anh ta mới nói:

- Thật may vết chàm không phải ở mặt, thôi thì trong cái rủi lại có cái may vậy.

Sơn Ca búng điếu thuốc đang cháy dở ra ngoài đường cái, nói thêm:

- Tao mạnh hơn thì người ta cũng mạnh hơn. Tao cũng chỉ có một cái mạng, chỉ sợ là vừa mới đặt chân vào làng mày thì tao hộc máu mồm ngã lăn ra giãy đành đạch giữa thanh thiên bạch nhật thì…

Sơn Ca bỏ lửng câu nói, anh ta ngồi thừ ra, hai mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng tối trước mặt.

- Mà có khi mày nói đúng Tý ạ, là phúc thì không phải họa, xem ra mày phúc lớn mạng lớn hơn tao nghĩ. – Nói đoạn Sơn Ca quay sang vỗ nhẹ lên vai tôi. – Đôi vai nhỏ bé của mày rồi đây sẽ phải gánh gồng nhiều thứ nhưng sẽ ổn cả thôi. Tao nhất định sẽ tìm cách giúp mày. Đời làm thầy của tao thật khó mà nuốt được nỗi nhục bỏ chạy một mạch không dám quay đầu nhìn lại.

Tôi và Sơn Ca tạm chia tay, tôi đút hai tay vào túi quần đứng dõi theo ánh đèn hậu xe máy của Sơn Ca xa dần rồi khuất hẳn trong màn đêm.

***