Chương 86:Khởi Đầu Của Kết Thúc

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 86:Khởi Đầu Của Kết Thúc

Chương 86:Khởi Đầu Của Kết Thúc


***
Trăng khuyết đã treo cao, những vì sao cũng vì thế mà trở nên mờ nhạt. Tôi cứ nằm thẳng cẳng như vậy mãi cho đến khi nhịp thở đã trở lại bình thường mới ngồi dậy đảo mắt nhìn khắp một lượt sau đó uể oải đứng dậy nheo mắt, cố gắng nhìn xem bóng dáng Sơn Ca đang ở nơi nào. Hình ảnh ánh lửa hắt lên từ hố đào ban nãy lởn vởn trong đầu tôi, ánh lửa yếu ớt khiến cho những động tác của Sơn Ca thêm phần ma mị. Sơn Ca bây giờ có vẻ như không giống như Sơn Ca mà tôi quen hai năm trước với vẻ ngoài từng trải như một tay xã hội đen kiếm cơm nơi nhà ga, bến tàu.

Thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ!

Tôi cũng chẳng còn là tôi của hai năm trước nữa khi mà tôi đã cao hơn gần mười phân và việc che giấu cảm xúc cũng theo thời gian mà trở nên điêu luyện hơn phần nào.

Ngồi bệt trên thảm cỏ, tôi ngửa cổ tu ừng ực chai nước khoáng còn lại nhưng vẫn không cảm thấy đỡ khát.

Sơn Ca vẫn chưa quay lại điểm hẹn, chẳng biết có chuyện gì bất trắc xảy ra ngoài ý muốn hay không. Mấy lần tôi nhấp nhổm định quay ngược trở lại tìm Sơn Ca nhưng lại thôi, tôi nghĩ anh ta sẽ ổn. Những kẻ đào bới cổ vật chỉ sợ người sống chứ mấy khi sợ người đã khuất, nhất là Sơn Ca lại là một thầy phù thủy mà theo tôi là tương đối cao tay. Nếu sợ người khuất mặt thì đời nào Sơn Ca dám rủ tôi đi kiếm ăn lúc tối trời. Tình huống xấu hơn là người sống, nghĩa là ai đó phát hiện ra chúng tôi, dù là vô tình, cũng bị loại trừ bởi tôi nhớ rõ là chẳng có bất cứ âm thanh hay ánh sáng nào vang vọng giữa đêm tối. Trong lúc chạy, tuy không quay đầu lại nhưng tôi có thể chắc chắn rằng tôi chỉ nghe thấy tiếng bình bịch do chính bước chân của tôi tạo ra mà thôi.

Tôi lại thở dài rồi ngả lưng xuống cỏ nằm chờ đợi. Tôi không bao giờ lo lắng tới việc Sơn Ca sẽ một mình ôm món đồ cổ mà hai anh em vừa tìm được cao bay xa chạy, ăn mảnh một mình bởi đó không phải là tính cách của anh ta. Tôi cũng có những nguyên tắc riêng cho mình mỗi khi hợp tác với người khác, ấy là một khi đã xác định chung tay làm thì cố mà làm cho xong, làm xong thì nghỉ, nghỉ ngơi mới tính đến chuyện chia chác. Tôi không che giấu tính tham lam của mình nhưng tôi biết lúc nào mình nên tham, lúc nào thì buông bỏ. Chị Ma cũng từng nói với tôi rằng đã là con người thì phải có lòng tham thì mới trở nên giàu có được, nếu không có lòng tham, dù chỉ là một chút ít thì tốt nhất lên chùa sớm hôm tụng kinh niệm Phật.

Tôi nhắm nghiền hai mắt, thả lỏng tinh thần nhưng đôi tai vẫn dỏng lên để nghe ngóng. Thời gian trôi qua thêm một lúc, tôi nghe tiếng loạt soạt nên mở mắt ngồi dậy.

- Chờ tao lâu lắm hả? – Sơn Ca lom khom tiến lại gần chỗ tôi đang ngồi rồi thả ba lô xuống thì thào hỏi.

- Nằm nghỉ ngơi chứ có làm gì đâu mà lâu với chóng. – Tôi đáp.

Sơn Ca lôi từ trong ba lô ra cái đỉnh đồng vừa nãy tôi mới moi lên từ lòng đất, anh ta phủi nhẹ vài cái, dùng miệng thổi phù phù rồi giơ lên cao một chút để tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Sơn Ca biết rằng tôi không đời nào trực tiếp đụng chạm vào những thứ không rõ nguồn gốc được phát hiện sau những cuộc đào bới đêm khuya, điều này không lạ vì tôi với anh ta cũng đã đôi lần hợp tác với nhau trước đây rồi. Sơn Ca tấm tắc khen:

- Tinh xảo quá mày ạ, món này không chừng phải hơn hai cây chứ chả ít.

- Cái này dùng để bỏ trầm vào đốt hả anh?

- Ừ! Hiện nay mấy nhà khá giả hoặc những nhà còn giữ nề nếp gia phong từ xưa may ra mới còn cái đồ quý như này.

- Làng đấy đúc đồng thì làm mấy thứ này dễ hơn là ăn kẹo. – Tôi chăm chú ngắm nghía món đồ Sơn Ca đang cầm trên tay, lẩm bẩm thành tiếng. – Cái này chắc anh phải về rửa thật kỹ rồi đánh bóng lên trông mới đẹp.

- Hơi đâu, mình cứ bán nguyên trạng, kể cả đất cho mối lái nhằm đảm bảo rằng thứ đồ này nguyên vẹn, hãy còn nóng! – Sơn Ca cười toe toét.

- Lạnh thấy mẹ! – Tôi nhếch môi cười. – Mà sao anh ở lại chỗ đấy lâu thế? Thương lượng với quỷ thần hay sao?

Sơn Ca tặc lưỡi, khẽ nhún vai rồi lấy từ túi áo ra gói thuốc 555 chìa ra mời tôi như một thói quen, tôi từ chối. Sau khi rít vài hơi thuốc thật dài để bổ phổi thì Sơn Ca mới chậm rãi nói:

- Thời buổi bây giờ người khôn của khó, không dễ đớp như mấy năm trước mày ạ. Vùng này còn tương đối yên tĩnh chứ mấy vùng lân cận sau cái đận bọn người Tàu nó giả cách đi mua đồ cũ, đồ bỏ đi với giá cao tầm hai năm trước thì dân tình nhận ra cũng đã muộn. Bây giờ ngay cả bọn xã hội đen cũng để tâm đến việc đào bới các lăng mộ, mồ mả, thậm chí cả đình chùa bọn nó cũng chẳng tha.

Điều Sơn Ca đang nói khiến tôi không chút ngạc nhiên bởi trộm cắp thời nào chẳng có. Vài năm trước những người lạ mặt, hết nhóm này đến nhóm khác lởn vởn quanh làng tôi đi tìm mua cây duối cổ hay đêm hôm bí mật đào bới ngoài cánh đồng… để tìm kiếm thứ gì chỉ có họ mới hiểu rõ. Ngay cả chùa làng tôi mấy năm trước cũng bị trộm ghé thăm vài lần nhưng may chưa mất món đồ nào. Một vùng quê yên tĩnh hay đúng hơn là những vùng quê yên tĩnh bắt đầu bị xáo trộn bởi nền kinh tế thị trường, nhiều ngành nghề mới được ra đời và một số ngành nghề khác cũng vì thế mà được nâng tầm, kể cả trộm đạo.

- Giờ đang có cái kiểu thầy bà nửa mùa bắt tay với mấy thằng du thủ du thực đi đào bới, tao nghe nói nhiều vụ bọn nó cũng vớ bẫm lắm.

- Sao anh không lập đội?

- Sức đến đâu làm đến đấy mày ơi, cái việc này suy cho cùng cũng đếch ra gì, của thiên lại trả địa nhưng… - Sơn Ca thở dài, ngắm cái đỉnh đồng một lượt rồi cất vào ba lô. - Nhưng miếng ngon trước mặt, mình không làm thì thằng khác nó cũng chén mất. Tao cứ năng nhặt chặt bị, càng ít người biết mình làm việc xấu càng tốt chứ bắt tay với quân du côn cùng làm thì sau này mình sẽ bị nó khống chế ngược, mệt lắm.

Đoạn này thì tôi chưa thể hiểu hết được ẩn ý của Sơn Ca trong từng câu chữ nên chỉ ngồi im lắng nghe.

- Sáng ngày ra, mày lảng vảng dưới cống Đoan mà xem, kiểu gì cũng có một đám xúm đen xúm đỏ vào bàn tán chuyện cái hố mà tao với mày mới đào.

- Chuyện đấy có gì lạ? – Tôi thắc mắc.

- Lạ chứ! Vì chín phần trong đó là một nhóm nào đó bu vào xem rồi kiểu gì đêm mai bọn nó cũng đào nát cả bờ ruộng đấy để tìm kiếm thêm cho mà xem. Mẹ kiếp, có mà tìm vào mắt, tao bảo rồi, thầy nửa mùa thì lúc nào cũng chậm chân mà thói đời mày biết rồi đấy, trâu chậm uống nước đục.

- Ơ, đào vậy thì hỏng hết ruộng nhà người ta mất thôi. À, mà cũng không đâu anh ạ, chỗ anh em mình đào mà bị phát hiện thì người dân sẽ để ý, sao bọn họ có thể công nhiên đào bới cho được?

- Mày chưa ra khỏi cái làng này nên chưa hiểu hết được sự đời! – Sơn Ca vỗ nhẹ lên vai tôi, cười nhạt. – Làng mày người dân đi làm ăn xa, chả quan tâm gì đến quê nhà, thứ nữa dân làng mày cơ bản là lành nên mày nghĩ cuộc đời hãy còn giản đơn em ạ. Mày hẳn là đã từng nghe đến hai từ bảo kê nhỉ?

Tôi gật đầu, từ này thì có gì là lạ đâu.

- Sẽ có vài thằng đầu bò đầu bướu trong vùng được chia phần nếu tìm thấy, việc của bọn nó chỉ là dẹp yên nếu có kẻ đến phá đám chứ không trực tiếp tham gia đào. Đào ruộng thì có gì đâu, trừ khi đào mộ mới sợ dân người ta phản ánh.

- Hay em tìm cách phá cho hôi?

- Hả? Mẹ kiếp, mày đừng đùa với lửa.

Tôi cười khẩy:

- Phá người khác cũng có cái vui mà anh, nếu tối mai họ mà đào ở đấy thì kiểu gì em cũng sẽ tìm cách phá bĩnh.
- Thôi, tao xin! – Sơn Ca phẩy tay. – Bọn nó và bớ được thì mày chỉ có nước lên ban thờ mà ngồi cu ạ.

Tôi khịt mũi:

- Biết thế đã, gì chứ phá người khác thì em cũng có kinh nghiệm đấy, anh đừng tưởng.

Sơn Ca chẳng hề để tâm đến lời nói của tôi, có lẽ vì việc chính đã xong.

- Thôi về!

Sơn Ca đứng dậy phủi quần, khoác ba lô lên một bên vai, cúi xuống định cầm xà beng thì tôi ngăn lại:

- Hãy còn sớm, mang thứ này về làng là to chuyện. Để em giấu đi, mai em mang về sau.

- Mày biết gì không?

- Biết gì?

- Một trong những lý do tao thích rủ mày đi cùng chính là mày luôn để ý đến những tiểu tiết, bịt những lỗ thủng mà người khác bỏ lại.

- Đây là một lời khen à?

- Nếu mày nghĩ thế thì nó chính là như thế! Đi nào!

Tôi nhanh chân bám theo Sơn Ca, hai anh em vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, đến gần cầu Đình mới tách ra. Tôi về nhà lấy xe còn Sơn Ca tạt vào quán nước ngồi chờ.

***