Chương 85: Nhất Âm Nhất Dương

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 85: Nhất Âm Nhất Dương

Chương 85: Nhất Âm Nhất Dương


***
Tôi đã chọn vật chuẩn là những bụi tre, mô đất và một vài nấm mộ để xác định vị trí chính xác cần phải đào trong đêm tối. Giữa đồng không mông quạnh, tứ bề trống trải, tầm nhìn thoáng đãng như hiện tại thì chỉ cần một ánh đèn pin cũng sẽ gây chú không cần thiết. Tôi thì thào nói với Sơn Ca:

- Gấp gáp quá nên em không chuẩn bị được những món đồ giả trang thành người đi soi ếch.

Sơn Ca tặc lưỡi:

- Tập trung mà tìm cho đúng chỗ đi.

- Yên tâm, yên tâm! Lúc trưa em đã nhớ kỹ rồi. Mà này, sao anh không bảo em đánh dấu lúc rời đi có phải bây giờ dễ hơn bao nhiêu không?

- Mày thì biết cái gì, tao đánh dấu cũng có nghĩa là người khác sẽ biết. – Sơn Ca giải thích ngắn gọn. – Sợ là đương làm có người đến phá đám thì xôi hỏng bỏng không.

Tôi cầm cái đèn pin nhỏ đã bịt vải đen, chỉ chừa một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay út để ánh sáng chiếu qua, dí sát xuống đất, dùng tay vạch từng vạt cỏ để tìm đúng chỗ cần tìm. Sơn Ca ngồi xổm gần bên nói thêm:

- Cái vùng này, à không, cái làng này cũng có ông thầy bà cô nên cẩn thận vẫn hơn. Tao đã ngắm chỗ này từ dạo trước mà không có cách nào để đào.

Tôi thì thào hỏi lại, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo ánh đèn pin:

- Thì anh rủ người khác, chả lẽ họ hàng hang hốc nhà anh không còn đàn ông con trai à?

- Mày còn lạ gì người làng nữa. – Sơn Ca khụt khịt. – Mẹ! Rủ đi một lần thì chả mấy mà cả làng tao biết sạch sẽ những việc tao làm, ăn vụng phải biết chùi mép chứ mày. Tất nhiên cũng có những người kín mồm kín miệng nhưng hợp tác với một thằng ở xa tít mù như mày vẫn an toàn hơn, dù mày hơi tham một tí nhưng được việc.

- Được việc thì công xá cũng phải cao hơn cũng là lẽ thường tình ở đời, anh phàn nàn cái gì nữa. Anh không nghe của rẻ là của ôi à?

- Ờ thì tao nói thế.

- Nhưng em không tin đấy là lý do đâu. – Tôi chất vấn. – Anh đi ngược về xuôi, quen biết nhiều người lạ ở các nơi, kiểu gì chẳng rủ được người hợp tác. Thời buổi kinh tế thị trường, ai cũng muốn bung ra làm ăn mà toàn thiếu trước hụt sau mà đào đất một đêm kiếm tiền triệu sợ là bao kẻ xếp hàng chờ điểm danh.

Sơn Ca cười mũi, lên giọng dạy đời:

- Mày biết một mà không biết mười. Những người tao biết thì tôn sùng tao, những kẻ làm ăn với tao thì chỉ vì lợi ích, rủ chúng nó làm ăn cùng thì bể mánh hết cả. Một món đồ muốn bán giá tốt thì ngoài bản thân món đồ tốt còn phải dựa vào miệng lưỡi nữa, ranh con ạ.

- Trông anh khù khờ thế mà thâm hiểm phết đấy.

- Bố tổ, mày đang nói chính bản thân mày hay nói tao vậy?

Tôi cười hề hề:

- Thì cả hai!

- Nồi nào vung đấy cả thôi! – Sơn Ca thật thà. – Tuy tao là thầy thật, biết nhiều thật nhưng cũng có nhiều cái tao chả biết mẹ gì. Một trong những điều tao không thể lý giải được là khi làm cùng với mày để vợt đồ ở vùng này thì tao cảm thấy rất yên tâm, xin quẻ mười lần như một.

- Thật ư?

- Hoặc là vận mày đang đỏ hoặc do tổ tiên nhà mày cơ to. – Sơn Ca phì cười. – Nhưng thói đời khốn nạn, đào ở nhà mày lại đếch vớ được cái gì ra hồn.

Tôi ậm ừ định lảng sang chuyện khác nhưng Sơn Ca vẫn nói thêm:

- Mà từ hồi đó đến giờ mày có thấy sự gì lạ không?

- Sự lạ gì?

- Nằm mộng thấy điều gì đó chẳng hạn.

Thay vì trả lời câu hỏi của Sơn Ca thì tôi giơ tay ra hiệu cho anh ta đưa giúp tôi cái xà beng để bắt đầu đào đất. Sơn Ca vội ngăn lại:

- Từ từ đã, chuẩn rồi hả?

- Ừ!

- Chờ tao tí, tao làm lễ xong, khi nào tao cắm hương xuống đất thì mày hãy đào.

Tôi đành ngồi trên bờ ruộng im lặng chờ đợi Sơn Ca tiến hành các công đoạn làm lễ. Anh ta lôi từ trong ba lô ra một cái đĩa, vài thứ quả, ít tiền vàng, chai rượu nhỏ, nắm gạo, túi muối… và nhiều thứ lặt vặt khác mà tôi chẳng để tâm đến. Sơn Ca cầm que hương trên tay lâm râm khấn sau đó sì sụp vái lạy, cứ chốc chốc anh ta lại rít lên qua kẽ răng như thể lấy hơi. Tất cả công đoạn mà Sơn Ca làm tốn chừng phút nhưng tôi không hề tỏ ra nóng vội mà thay vào đó nằm ngả người ra, gối đầu lên hai tay nhìn bầu trời đầy những vì sao lấp lánh và thoáng nghĩ đến ngày khai giảng chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa.

Tiếng leng keng nho nhỏ phát ra từ hai đồng xu mà Sơn Ca vừa gieo quẻ khiến tôi trở lại với thực tại.

- Nhất âm, nhất dương! - Sơn Ca lẩm bẩm thành tiếng. - Được rồi đấy, nhanh cái tay lên!

Sơn Ca tỏ ra vội vàng ngay khi nén hương vừa được cắm xuống bờ ruộng. Tôi cũng ngay lập tức ngồi dậy và nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình. Sơn Ca cũng giúp tôi một tay. Tiếng bình bịch phát ra mỗi khi lưỡi thuổng hoặc xà beng cắm phập xuống đất. Chiều nay không có một giọt mưa nên đất rắn như tôi nghĩ, đào được chừng mười phút thì hai cánh tay của tôi đã mỏi rã rời và hơi thở cũng vì thế mà gấp gáp hơn.

- Còn sâu không anh? – Tôi hỏi xong thì ngửa cổ tu một hơi nước khoáng.

Sơn Ca dùng tay quệt mồ hôi trên trán, trả lời tôi trong tiếng thở đứt quãng:

- Mới được một pha nén hương, tao với mày còn phải đào độ nửa tiếng nữa đấy.

- Em đào đúng tâm còn anh dùng thuổng khoét rộng ra một tí nhé.

- Ừ!

- Cái đỉnh đồng mà anh nói có to không?

- Không to lắm! Cố lên, tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu cơ mà. Nửa tiếng nữa là mày có vài triệu rồi.

Với một kẻ hám tiền thì đó chính là động lực! Tôi cứ đào vài phút thì đổi cho Sơn Ca vì cái xà beng thực sự làm tôi tốn sức, mồ hôi chảy thành từng giọt nhỏ tong tỏng xuống đất, tôi mặc kệ, cứ mắm môm mắm lợi ra sức đào rồi lại dùng xẻng xúc đất lên. Sau khoảng nửa giờ lao động không ngừng nghỉ thì thành quả mà tôi và Sơn Ca tạo ra là một cái hố có đường kính khoảng năm mươi phân và sâu chừng hơn nửa mét, hơi nghiêng so với mặt ruộng gần đó. Tôi chống xà beng xuống đất thở phì phò, nói không ra hơi:

- Em phồng hết cả tay rồi!

- Nghỉ tí đi để tao làm cho, thời gian không còn nhiều đâu.

Tôi ngồi bệt xuống bờ ruộng, lấy từ trong ba lô ra một chai nước tự dội lên đầu cho tỉnh táo, phần nước ít ỏi còn lại trong chai thì tôi uống một hơi hết sạch.

- Từ từ, từ từ! – Sơn Ca buông cái thuổng ra, vội vàng vỗ lên vai tôi ra hiệu. – Dừng lại, hình như gần đến rồi.

- Đâu? – Tôi thì thào hỏi lại rồi quỳ gối xuống, rút đèn pin từ trong túi quần ra dí sát xuống đáy hố. – Đâu nhỉ? Sao em không thấy?

Tôi ngoái sang nhìn Sơn Ca vì anh ta không trả lời và thấy khó hiểu khi Sơn Ca đang chăm chú nhìn que hương đã cháy hết ba phần tư. Tôi định lên tiếng hỏi thì miệng cứng lại khi que hương mà Sơn Ca đã cắm bỗng cháy bùng lên trong vài giây rồi trở lại như cũ, chẳng khác gì một trò ảo thuật.

- Nhanh tay lên, nhanh lên! – Sơn Ca tỏ ra vội vã. – Chậm là thằng khác cướp mất!

Tôi chẳng hiểu lắm nhưng cũng vớ lấy cái thuổng, tuy nhiên tôi không biết mình nên làm gì tiếp theo.

- Hướng Tây Bắc, Tây Bắc!

Sơn Ca không nhìn tôi, ánh mắt của anh ta vẫn tập trung vào nén hương vẫn đang cháy dở. Nghe Sơn Ca nói vậy, tôi ngẩng đầu lên nhìn trời sau đó nhìn về con đường cái quan phía đằng xa, nhìn về làng mình để xác định phương hướng. Xác định được phương hướng rồi, tôi sực nhớ ra lưỡi lê AK mà mình có mang theo. Tôi dùng lực cẩn thận cắm lưỡi lê vào lòng đất một cách chậm rãi để thăm dò, đến lần thứ ba, lưỡi lê ngập chưa nút cán thì tôi cảm nhận được mình đã chọc phải thứ cần tìm.

Không một giây thừa, tôi hăm hở dùng lưỡi lê hăm hở khoét rộng ra xung quanh món đồ đang tìm kiếm, y như cách đào một củ khoai lang, một cách thành thục, bao nhiêu mệt mỏi bỗng nhiên tan biến khi lẫn trong màu nâu nhạt của đất là màu vàng đục của cái đỉnh đồng vừa lộ ra.

- Thấy rồi, thấy rồi! – Tôi thì thào mà như reo lên.

- Nhanh cái tay, móc nó lên!

Nhanh nhưng vẫn phải cẩn thận, tôi thừa hiểu rằng một món đồ cổ nếu muốn bán được giá thì cần phải nguyên vẹn.

Cho cái đèn pin lên miệng, tôi cố gắng dùng lưỡi lê bới nhanh nhất có thể. Cái đỉnh đồng dần hiện ra rõ ràng trong mắt tôi nhưng tôi cảm thấy hơi lạ. Sở dĩ tôi thấy lạ là bởi vì trong suy nghĩ của tôi, cái đỉnh đồng có hình thù khác kia, chẳng giống thứ tôi đang đào bới. Để chắc ăn, tôi lấy đôi găng tay len đeo vào, cẩn thận vạt thêm chút đất rồi nhấc cái đỉnh đồng ra khỏi nơi mà nó đã yên vị nhiều năm qua.

- Đây là cái gì? Sao chẳng giống cái đỉnh đồng gì anh ạ.

Tôi quay sang thì thào với Sơn Ca, cái đèn pin trước đó ngậm trong miệng nay tôi đã cầm trên tay, ánh sáng của đèn pin đủ để Sơn Ca nhìn thấy thứ tôi vừa đào được.

- Cái đỉnh đồng này dùng để đốt trầm hoặc thứ gì đó tương tự, đúng rồi đấy, mày còn đòi hỏi gì nữa.

- Ơ… em không biết. Liệu… liệu có còn thứ khác nữa không?

Sơn Ca không trả lời câu hỏi của tôi mà thay vào đó anh ta nhanh chóng thu dọn đồ cúng, tiền vàng Sơn Ca ném vội xuống hố, trong đó có lẫn mấy đồng tiền thật. Sơn Ca ra lệnh:

- Thu dọn cho nhanh, mày ôm đồ chạy trước đi, đưa cái đỉnh đồng đây.

Tôi làm theo lời Sơn Ca mà không chút do dự. Choàng ba lô lên vai, hai tay ôm xẻng, thuổng và cả xà beng, tôi bước đi mà như chạy về hướng Tây. Được một đoạn tương đối xa tôi mới dám ngoái đầu lại nhìn, chỗ vừa rồi tôi mới đào bới hắt lên ánh lửa, Sơn Ca đang hóa vàng. Tuy vậy, điều khiến tôi cảm thấy khó hiểu chính là ánh lửa hắt lên khiến tôi nhìn thấy dường như Sơn Ca đang múa những động tác lạ kỳ.

- "Mình xong việc rồi thì té mau khỏi đây cho đỡ rách việc, lớ ngớ lại dính chuyện không đâu".

Nghĩ bụng như vậy nên tôi cúi đầu mà bước không hề ngoảnh lại, tôi đi một mạch đến trạm bơm cũ nằm chơ vơ trên cánh đồng làng mới dám thả hết đồ đạc xuống đất sau đó nằm vật ra thở hổn hển.

***