Chương 75: Đêm Trước Kỳ Thi

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 75: Đêm Trước Kỳ Thi

Chương 75: Đêm Trước Kỳ Thi


***
Văn luôn là môn thi đầu tiên, nếu tôi nhớ không nhầm! Tuy bản thân tôi đã có bốn năm mài đũng quần trong lớp chuyên văn hồi còn học cấp hai nhưng điểm trung bình môn Văn của tôi chỉ đạt loại khá. Tôi chưa bao giờ dám vỗ ngực tự nhận mình là học sinh giỏi Văn mà chỉ tự tin nói rằng tôi là một đứa yêu thích môn Văn. Ngoài môn Văn thì tôi còn thích cả môn Sử học và Địa lý nữa. Tôi là một đứa lười biếng, học hành cũng có phần chểnh mảng và chủ quan. Hồi thi đầu vào cấp ba, tôi chỉ được 5 điểm cho môn Văn và 1,5 điểm cho môn Toán, tổng số điểm hai môn vừa đủ giúp tôi trở thành học sinh trường Thuận Thành 1, vì vậy tôi học ở lớp bê bát cũng chẳng có gì là oan.

Trong tất cả các kỳ thi có môn Văn mà tôi đã từng tham dự, duy chỉ có kỳ thi tốt nghiệp cấp hai là tôi đạt điểm cao gần như tuyệt đối, nhưng phần nhiều vì may mắn, hay đúng hơn là "cả hệ thống chính trị cõi… âm của huyện vào cuộc", hơn là nỗ lực của bản thân. Còn đâu các kỳ thi khác mà tôi đã từng trải qua trong cuộc đời của mình mà có môn Văn, môn mà tôi yêu thích, thì điểm cao nhất tôi có thể đạt được chỉ hơn 7 điểm.

Bất kỳ ai từng cắp sách đến trường đều đã từng học qua hai tác phẩm Làng và Vợ nhặt. Hai tác phẩm văn học được xếp vào hàng kinh điển này đều có chung một tác giả là nhà văn Kim Lân, vừa hay quê quán của ông Kim Lân lại ở Bắc Ninh! Chẳng biết có phải vì là đồng hương hay không mà nhiều lần đi thi thì đề bài đều liên quan đến hai tác phẩm của nhà văn nổi tiếng này. Tôi chưa bao giờ có cơ hội được gặp nhà văn Kim Lân nhưng tôi đã xem bộ phim "Làng Vũ Đại ngày ấy" vài lần nên cũng có thể xem như được diện kiến nhà văn đáng kính này qua vai Lão Hạc.

Bởi vì môn thi đầu tiên là môn Văn nên tôi tương đối tự tin thay vì căng thẳng. Tôi cũng như nhiều bạn bè của tôi, chúng tôi đều tin tưởng rằng bản thân sẽ chẳng khó khăn gì để "vượt Vũ Môn", thử thách thực sự mà chúng tôi cần phải để tâm là kỳ thi đại học sắp tới. Các thầy cô cũng thường động viên chúng tôi như thế.

Nhưng nói gì thì nói, thi tốt nghiệp cấp ba là một dấu mốc quan trọng trong đời của mỗi học sinh.

Tôi đã cố gắng đi ngủ sớm hơn thường lệ nhưng cứ trằn trọc mãi.

Tôi khó ngủ!

Tôi không lo lắng về kỳ thi mà tôi bận tâm suy nghĩ đến sau kỳ thi tôi sẽ chính thức rời khỏi ngôi nhà thân yêu này, bỏ lại bà Già sống một mình để đến một nơi nhộn nhịp hơn với những ánh đèn Neon nơi phố thị. Tôi đã ao ước, đã chờ đợi suốt mấy năm trời, mong đến ngày này biết bao mà giờ đây, khi ngày ấy gần kề thì tôi lại không muốn rời xa nữa. Sự xuất hiện bất ngờ của Hà An trong thời điểm quan trọng này cũng chỉ là một phần nhỏ khiến tôi phải bận tâm suy nghĩ. Tôi nhớ lại những mùa hè trước đây khi tôi ở cùng bố mẹ tại Hà Nội, vào những mùa hè đó, bà Già vò võ một mình trong ngôi nhà thân thuộc này. Tôi biết rằng khi tôi không còn ở cùng với bà, người đã chăm sóc tôi kể từ lúc tôi vừa lọt lòng, thì mỗi tối sau bữa cơm, bà nhất định sẽ tắt hết đèn điện, chỉ thắp độc một ngọn đèn dầu để bên trong cái tủ kính nhằm tiết kiệm điện, nghĩ đến những điều này thì lòng tôi lại cảm thấy buồn rầu.

- "Mình nhất định sẽ tranh thủ về ngủ với bà bất cứ lúc nào mình có thời gian, chí ít trong một năm nữa thì mình vẫn thường xuyên về vì còn cái An ở đây nhưng sau đó thì sao? Một khi cái An cũng đi học thì liệu mình có còn chăm chỉ về thăm bà nữa hay không?"

Chỉ có thời gian mới trả lời được câu hỏi này của tôi. Tôi chưa bao giờ dám hứa với bà là ngày nào, giờ nào tôi về nếu không chắc chắn vì tôi sợ bà sẽ đếm từng ngày, sẽ ngóng trông thằng cháu đích tôn của mình.

Cách tốt nhất để giữ lời hứa là đừng hứa hẹn gì cả!

Nhưng ngay cả khi Hà An không còn xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa thì tôi vẫn đều đặn về thăm bà, ăn với bà một bữa cơm, ngủ một giấc thẳng cẳng đến trưa trờ trưa trật mới chịu rời khỏi giường.

- Sao hả em? Đang suy nghĩ mông lung lắm phải không?

Mùa hè tôi thích ngủ trên phản vì phản cao hơn giường nên mát mẻ hơn và cánh cửa sổ đầu hồi nhà sẽ mở một bên để đón những cơn gió từ ngoài cánh đồng thổi xuyên qua lũy tre lùa vào nhà.