Chương 74: Những Vì Sao Và Ánh Trăng

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 74: Những Vì Sao Và Ánh Trăng

Chương 74: Những Vì Sao Và Ánh Trăng


***
Tôi mang từ trong nhà ra hai cốc nước, một cốc nước lọc cho Hà An và cốc còn lại tôi pha thêm ít nước chè cho có vị. Hà An vẫn ngồi trên ghế nhựa, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía khoảng tối bên kia đường cái. Sau khi đưa cốc nước cho Hà An, tôi cầm cốc nước của mình ra đứng ven đường, chậm rãi nhấp từng ngụm đăm chiêu suy nghĩ.

- Em ra đây một tí được không? – Tôi quay lại vẫy tay ra hiệu cho Hà An.

Hà An rời khỏi ghế bước đến đứng cạnh tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy những vì sao lấp lánh, cuối tháng nên không có trăng. Tôi quay sang nhẹ nhàng hỏi Hà An:

- Em có nhìn thấy trăng không?

- Anh dở người hả? Ngày kia là mùng Một thì tối nay trăng ở đâu ra.

Tôi mỉm cười gật đầu:

- Ừ, anh quên! Nhưng dù tối nay không có trăng nhưng em và anh đều biết bầu trời rộng lớn kia chỉ có một mặt trăng, nay không có thì vài ngày nữa sẽ có, đúng không em?

- Tất nhiên! – Hà An gật đầu đồng tình.

- Tối nay không có trăng nhưng sao thì rất nhiều, mùa hè cũng đến cửa rồi.

Hà An chau mày nhìn tôi. Tôi tủm tỉm cười nói tiếp:

- Mặt trăng chỉ có một nhưng ngôi sao thì nhiều, có đến hàng trăm, hàng nghìn ngôi sao mà chẳng ai có thể thống kê hết được.

- Ý anh là…

Tôi gật đầu:

- Ừ, ý anh muốn nói rằng mẹ thì chỉ có một nhưng người yêu thì có thể rất nhiều. Mẹ anh hay mẹ em có thể ví như vầng trăng còn anh và em chỉ là những ngôi sao mà thôi.

Hà An thở dài:

- Em hiểu, anh nói như thế có nghĩa là anh đã có lựa chọn của anh rồi phải không? Đó là câu trả lời à?

Tôi lắc đầu:

- Không! Em đừng nghĩ đơn giản như thế. – Tôi nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể. – Một tháng có đến phân nửa thời gian thiếu ánh trăng, phân nửa còn lại có cả trăng và sao. Anh đang tự hỏi rằng liệu những vì sao lấp lánh kia và mặt trăng có thể cùng tỏa sáng hay không?

Hà An sững người ra nhìn tôi.

- Nãy anh nói với em rằng một cô gái thông minh không nên bắt người mình yêu phải lựa chọn giữa mẹ anh và em bởi em biết đấy, mẹ anh thì chỉ có một, anh có thể đổi người yêu nhưng không thể đổi mẹ nhưng không có nghĩa là anh không cần em, mà ngược lại, anh rất cần có em.

- Anh nói… nói nước đôi như thế ai mà hiểu được.

- Em hãy nghe anh nói, đừng vì chút giận hờn mà nghĩ linh tinh. Mẹ em hay mẹ anh đều giống nhau, bọn mình được sinh ra sau chín tháng mười ngày, chẳng có lý nào mẹ lại không thương con. Chỉ là… - Tôi khẽ thở dài. – Chỉ là cách thể hiện của mỗi người mẹ khác nhau em ạ. Anh không hợp với mẹ anh nhưng điều đó không có nghĩa là anh không yêu thương mẹ. Nếu em yêu anh thì cũng cần phải học cách hiểu và yêu cả mẹ anh nữa chứ, tất nhiên là anh sẽ giúp em.

- Nhưng mẹ anh sẽ không thích em đâu, em chắc chắn như vậy.

- Hồi trước anh cũng có thích em đâu mà bây giờ anh yêu em đó thôi.

- Anh khác, mẹ anh khác.

Tôi bật cười:

- Anh vẫn hay nói với em là thời gian sẽ trả lời cho nhiều vấn đề nhỉ? Em với mẹ anh chưa gặp gỡ nhiều, mẹ anh không thích em vì thế em cũng không thoải mái cho nên nhất thiết phải có một bên lùi lại mới được. Em yêu anh, em muốn bọn mình đều vui và anh thì… nói thật là anh cũng rất muốn mẹ anh quý mến em nhưng chưa có thời gian để mẹ anh hiểu em hơn.

Hà An cắn nhẹ môi, nhăn mặt nhìn tôi. Tôi biết là Hà An thừa hiểu những điều tôi đang nói và vì thế tôi tiếp tục phát huy khả năng thuyết phục người khác bằng lời nói:

- Em có cá tính mạnh lại thông minh. Em thừa biết đây là một câu hỏi khó trả lời và câu trả lời sẽ khiến nhiều người hoài nghi về tính chân thực. Hơn nữa… - Tôi ngập ngừng trong giây lát. Em và mẹ anh đều là phụ nữ nên câu hỏi của em là không công bằng, là phụ nữ phải yêu thương và thông cảm cho nhau chứ. Nếu anh chọn em và chống đối mẹ anh chả phải là mẹ anh sẽ buồn, thậm chí tức phát điên lên à? Ngược lại, nếu anh chọn mẹ thì em lại buồn, lại nghĩ rằng tình yêu của anh dành cho em là hời hợt. Suy cho cùng thì anh vẫn là người thiệt thòi cho dù lựa chọn bất cứ bên nào đi nữa.

Hà Anh quay mặt nhìn sang hướng khác nhưng tôi vẫn không ngừng nói:

- Mà chẳng lẽ em lại thiếu tự tin vào bản thân mình đến thế hay sao?

- Thôi, anh đừng nói nữa.

Hà An quay sang nhìn tôi, khóe mắt của cô nàng hơi ướt. Tôi không thể đưa tay lên lau nước mắt cho Hà An được.

- Em đang tự hỏi là có phải mình đang yêu một ông già hay không?

- Sao vậy?

- Em thừa nhận những gì anh vừa mới nói đều đúng cả nhưng em thắc mắc rằng tại sao một người tầm tuổi em lại có thể suy nghĩ được sâu sắc như thế? Anh nói đi!

Tôi chép miệng:

- Thì anh tập làm nhà văn nên hay đọc sách, đọc báo, đọc truyện… nên suy nghĩ có chút già dặn như vậy.

- Em cũng đọc sao em không như thế?

- Trong lớp chúng mình học, cùng một thầy dạy sao lại có người giỏi người kém?

- Ý anh là em dốt chứ gì?

- Không hề! Chỉ là em bướng bỉnh thôi.

Hà An dùng ống tay áo lau nước mắt, vẻ mặt có phần giãn ra. Tôi thầm thở phào.

- Em xin lỗi!

- Ơ, sao tự nhiên lại xin lỗi?

- Thì em thấy mình sai. – Hà An sụt sịt. – Nghe anh nói xong em cảm thấy mình thật là tệ.

- Chúng mình còn trẻ mà, chỉ cần hiểu là được. Em không cần phải xin lỗi, chỉ cần hai đứa mình cùng cố gắng thay đổi và chứng minh rằng tình cảm của hai đứa là nghiêm túc.

- Nhưng em không được khéo như anh.

- Anh có khéo đâu, anh chỉ là người hiểu chuyện. Nói thật với em là lúc chiều lúc anh biết mẹ anh đường đột vào nhà em thì anh cũng tức điên lên vì mẹ chẳng nói với anh câu nào nhưng khi mẹ anh đi rồi, anh ngồi một mình ngẫm lại và hiểu rằng đó là cách mẹ anh yêu thương và quan tâm đến anh mà thôi.

- Em chỉ sợ là… sợ là mẹ anh mãi mãi ghét em!

- Em nói lung tung! – Tôi gạt đi. – Nếu mẹ anh ghét em thì đã cấm cửa anh quen em, gặp em rồi. Mẹ anh chỉ không thích vì bọn mình còn đang tuổi đi học, yêu đương là hơi sớm, sợ sao nhãng việc học hành.

- Vậy… vậy nếu sau này mẹ anh vẫn cứ không thích em thì em phải làm sao?

- Chúng mình rồi sẽ lớn, mẹ anh hay mẹ em rồi sẽ già. – Tôi vừa nói vừa cười. – Các cụ già sẽ chẳng thể ngăn cản nổi lớp trẻ đến với nhau, em lo cái gì. Anh sẽ giúp em hiểu mẹ anh hơn, sẽ luôn bảo vệ em theo cách của anh nhưng em phải làm theo cách anh chỉ.

- Ưm! – Hà An khẽ gật đầu.

- Thông rồi thì đừng buồn nữa.

- Em hết buồn rồi! Nhưng em vẫn thắc mắc tại sao anh lại già đời đến thế.

Tôi cười khổ sở:

- Tại anh rảnh rỗi nên đọc nhiều sách hoặc cũng có thể anh sống ở một ngôi làng toàn người già nên…

Hà An tuy bướng bỉnh nhưng thông minh, tôi đã khẳng định điều này nhiều lần rồi. Sự thật thì trong mấy năm yêu nhau, mẹ tôi có thêm vài lần nữa nói ra những điều khiến Hà An buồn nhưng cô nàng vẫn kiên nhẫn nghe theo lời tôi và sau cùng, dù không muốn thì mẹ tôi vẫn phải miễn cưỡng chấp nhận một sự thật rằng thằng con trai mà mẹ tôi từng mang nặng đẻ đau đã trưởng thành, kiên quyết bảo vệ tình yêu cũng như không ngừng cố gắng chứng minh lựa chọn của bản thân là đúng.

Khi tôi và Hà An chia tay, mẹ tôi là người sót xa nhất. Mẹ luôn miệng trách cứ Hà An vì đã khiến đứa con trai mà mẹ mang nhiều kỳ vọng trở nên tiều tụy. Tôi không trách Hà An nhưng một lần nữa, tôi lại phải chứng minh với mẹ rằng tôi không phải là một người yếu đuối, lụy tình như mẹ tôi vẫn nghĩ. Thời gian trôi đi, kể cả khi mẹ tôi đã lớn tuổi, mỗi khi ai nhắc đến Hà An thì mẹ tôi đều tỏ ra bực bội nhưng tôi thì không.

Hà An còn nhiều lần thắc mắc với những suy nghĩ già đời của tôi nhưng tôi không thể nào giải thích cặn kẽ với Hà An được. Sự thật là tôi trưởng thành trong một môi trường toàn những cụ già, những người luôn đề cao việc gia đình trong ấm ngoài êm hơn là tiền tài bởi khi đã già, ai cũng hiểu rằng tiền tài vốn không phải là thứ mang theo được xuống mồ. Nhưng sự thật lại chẳng phải là sự thật khi… nó chỉ có một nửa! Ngoài sự thật là tôi sống ở ngôi làng nhiều người già thì tôi lại được một… người, mà nếu tính theo tuổi, già khú đế nhưng lại có vẻ bề ngoài chưa đến đôi mươi chỉ bảo từng ly từng tí một, vậy nên việc tôi có những suy nghĩ già dặn là điều hết sức bình thường. Sau này khi đã thoát ly và bôn ba giữa dòng đời, tôi mới cảm nhận rõ rệt là cái sự già của mình quả thật lạ kỳ. Thảng hoặc, tôi ngồi nói chuyện với những người hơn mình cả hai chục tuổi rồi chợt nhận ra, hình như mình… có nhiều suy nghĩ giống họ! Và tôi không biết mình nên vui hay nên buồn… cười nữa.

Hà An với nét mặt tươi tỉnh sau khi đã được đả thông tư tưởng, cô nàng tíu tít hỏi han và động viên tôi ngày hôm sau thi tốt, không quên dặn dò những điều mà người lớn thường dặn con cái trước những kỳ thi. Trước khi tôi tạm biệt để ra về, Hà An đã liều mình nhón chân tặng cho tôi một nụ hôn lên má kèm theo lời hẹn:

- Trưa mai thi xong thì về đây ăn cơm, em sẽ chờ!

Hà An vẫn là Hà An mười bảy tuổi, vui buồn bất chợt và thi thoảng hành động xốc nổi khó mà đoán biết được, nhưng ai rồi cũng phải lớn cả thôi.

***