Chương 73: Em Hay Mẹ?

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 73: Em Hay Mẹ?

Chương 73: Em Hay Mẹ?


***
Tôi dừng xe máy trước cửa nhà Hà An, cánh cửa nhà vẫn khép hờ vì còn sớm. Nghe tiếng xe máy, Hà Anh là người thò đầu ra hất hàm hỏi:

- Cơm chưa bạn?

- Rồi! – Tôi gật đầu. – Nhà mình ăn tối chưa?

- Mới cất dọn xong.

Hà Anh và Hà An có vẻ bề ngoài giống nhau, chỉ khác ở mái tóc một dài, một ngắn. Người lạ hoặc người ít gặp sẽ dễ nhầm lần những tôi thì không, bây giờ kể cả hai người có mái tóc dài hay ngắn, ăn bận y chang nhau thì tôi cũng dễ dàng nhận ra người yêu của mình. Điều này hoàn toàn dựa vào cảm nhận.

Hà Anh nhón chân bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại, dáng đi lom khom như kẻ trộm, cô ấy nói nhỏ, nét mặt tỏ ra nghiêm trọng:

- Lúc chiều mẹ của bạn có tạt vào chơi đấy.

- Ừ, tớ biết. – Tôi gật đầu. – Tớ cảm thấy không yên tâm vì thế…

- Lúc mẹ bạn về, cái An lên phòng ngồi khóc, bố mẹ tớ không biết đâu, liệu liệu mà dỗ dành nó.

Tôi khẽ thở dài, mặt nhăn nhó:

- Tớ chẳng biết mẹ tớ đã nói gì nữa mà tại sao mẹ tớ lại tạt vào chơi cơ chứ?

- Mẹ bạn đẹp đấy! – Hà Anh đứng thẳng lưng lên, đưa ra lời nhận xét. – Sắc sảo lắm, ngoài mặt tươi cười, thân thiện nhưng tớ cứ thấy lạnh lưng.

- Mẹ tớ có mắng An không?

- Không hề, không hề! – Hà Anh xua tay. – Không hề to tiếng một lời nào, nói rất nhỏ nhẹ nhưng bóng gió khiến người nghe phải suy ngẫm.

- Mẹ tớ nói gì?

- Tớ nghe lỏm câu được câu mất, nghe như mẹ bạn bảo cái An là đừng có thích bạn nữa, bạn sắp ra Hà Nội học, sẽ không về đây nữa. Mẹ bạn muốn bạn tập trung cho việc học, không muốn chuyện yêu đương ảnh hưởng đến tương lai của bạn.

Hà Anh nhìn tôi một lượt từ đầu xuống chân rồi hỏi:

- Điều đó không đúng phải không?

- Đây là quê mình, đi đâu thì đi vẫn phải về chứ!

- Ừ, tớ cũng nghĩ thế.

Tôi lo lắng:

- Còn hai bác thì sao?

- Ui, bố mẹ tớ vui như Tết ấy mà. Mẹ tớ bảo… ờ… chính xác là mẹ tớ thắc mắc có phải đó là mẹ của bạn không hay là… là dì ghẻ!

- Cái gì? Sao lại dì ghẻ, đấy là mẹ của tớ mà.

Hà Anh tặc lưỡi:

- Thì tớ biết, tớ nghe cái An kể nhiều rồi nhưng mẹ bạn năm nay mới ba mươi bảy tuổi nhỉ? Trẻ quá!

- Mẹ tớ ba mươi sáu. – Tôi đính chính.

- Ba sáu á? Ơ, thế mẹ bạn lấy chồng lúc chưa mười tám tuổi hả?

Tôi gật đầu đại cho xong chuyện. Hà Anh nói thêm:

- Mẹ tớ năm nay đã ngoài năm mươi, hơn mẹ của bạn mười mấy tuổi nên ngạc nhiên cũng chẳng lạ lắm. Ngoài việc mẹ của bạn trẻ trung thì… mẹ tớ thắc mắc là sao mẹ đẹp mà con trai lại xấu, chẳng giống mẹ con gì cả.

Tôi cười khổ sở:

- Tớ biết làm sao được.

- Bạn thật tội nghiệp! Em gái của bạn xinh thế, nó giống mẹ bạn còn bạn chắc giống bố hả?

- Đâu, bố tớ đẹp trai cực.

Hà Anh chau mày nhìn tôi, ánh mắt nghi hoặc. Tôi đành bảo:

- Mẹ tớ bảo hồi trước nhặt tớ ở ngoài sọt rác, có khi tớ là con rơi.

- Nói linh tinh! Cái An nó bảo nhà bạn ai cũng đẹp và dễ mến, duy chỉ có bạn là hơi… khác biệt một tí. Mà bạn dậy thì chưa nhỉ?

- Anh hỏi linh tinh cái gì đấy?

- Thì tớ tò mò muốn hỏi thế thôi, có gì đâu mà.

- Để tớ vào nhà chào hai bác. Tớ muốn gặp riêng An một tí, bạn tìm cách lôi An ra khỏi nhà hộ tớ cái.

Hà Anh chìa tay ra trước mặt tôi, hất hàm:

- Tiền!

- Tiền gì?

- Ơ! Muốn rủ nó ra khỏi phòng thì phải đi ăn hay uống cái gì đó chứ, thế tiền đâu?

- Sao lại tiền? Đi thì tớ trả cơ mà, tớ chở cả hai.

- Thôi! – Hà Anh bĩu môi. – Cho tôi xin, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người. Chốc nữa tôi cũng đi chơi, có hẹn rồi.

Tôi rút tiền từ trong ví ra, làu bàu:

- Suốt ngày mở miệng ra là tiền, bạn thực dụng quá thể.

- Xì! Đi cùng hai người thì tớ cũng có mất tiền đâu mà lại thành người thừa, chi bằng tớ lấy tiền đó đi cùng bạn tớ có phải thích hơn không?

Tôi dúi vào tay Hà Anh đâu đó năm chục nghìn, nhếch mép cười khẩy:

- Khôn như thế còn lâu mới chết được, bạn tớ ạ!

Hà Anh mặt tỉnh bơ nhìn tôi:

- Kệ tớ, sau này có việc gì cần cứ nói với con này một câu là xong nhưng nhớ là kèm theo đó là phải có quà đó nhé!

- Thôi đi đi! – Tôi phẩy tay đuổi Hà Anh vào nhà. – Biến tớ nhờ.

- Này này! Nhớ biết điều với tớ đấy. – Hà Anh cố ngoái lại nói thêm. – Tớ sẽ làm tai mắt cho bạn, đá đít hết đứa nào có ý định bén mảng hay ve vãn người yêu của bạn nên bạn phải biết điều một tí.

- Thôi được rồi, được rồi, vội vàng lên!

Mặc dù Hà Anh tự nhận chân tai mắt cho tôi nhưng cô ấy chẳng có bất kỳ thông tin nào giá trị trong suốt thời gian tôi và Hà An quen nhau. Tuy vậy, mỗi lần về quê, tôi thường có món quà nhỏ nào đó dành cho Hà Anh, lúc thì gấu bông, khi thì tranh ảnh. Tôi rất quý Hà Anh, đó là một cô nàng thông minh và nhanh nhẹn hơn Hà An vài phần.

Hà An đã không chịu đi đâu đó mà chỉ đồng ý ngồi trước mái hiên nhà. Cô nàng bảo rằng ngày mai tôi sẽ thi, muốn tôi về nghỉ sớm. Nhìn đôi mắt của người yêu mình hoe đỏ, nét mặt buồn rười rượi, tôi bỗng cảm thấy xót xa.

- Anh xin lỗi nếu mẹ anh đã nói gì đó khiến em buồn.

Hà An khẽ lắc đầu:

- Mẹ anh nói có sai đâu.

- Bố mẹ có lý do của bố mẹ, bọn mình có lý do của bọn mình, em đừng suy nghĩ nhiều.

Tôi cố giữ nét mặt bình thản:

- Mẹ anh không muốn bọn mình quen nhau để tập trung vào việc học, yêu đương bây giờ là quá sớm. Đúng, mẹ anh nói có lý nhưng nếu anh có thể làm tốt cả hai việc, học tốt và… yêu tốt là yên chuyện thôi. Em cũng biết đấy, anh không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác, anh có cách nghĩ của riêng anh.

- Nhưng mẹ anh… - Hà An mím môi, dường như cô nàng đang suy nghĩ điều gì đó mà cảm thấy khó nói. – Nếu mình yêu nhau như này, liệu đến bao giờ mẹ anh sẽ chấp nhận em?

- Bọn mình cứ làm tốt trách nhiệm của một người con là học hành đàng hoàng, nếu sau này mẹ anh vẫn cứ gây khó dễ cũng đành chịu nhưng em cũng thừa biết là thời gian có thể làm thay đổi suy nghĩ của con người cơ mà.

Hà An quay sang nhìn tôi:

- Nhưng nếu mẹ anh không thay đổi định kiến thì sao?

- Anh không sống với bố mẹ đã gần tám năm nay, anh vẫn ổn. Nếu mẹ anh không thích em thì sau này bọn mình không ở cùng với bố mẹ là được, lo gì.

Nhưng Hà An bướng bỉnh của tôi bất chợt hỏi một câu mà nhiều chàng trai, thậm chí nhiều người đàn ông cũng khó trả lời thỏa đáng được:

- Nếu một ngày nào đó anh buộc phải lựa chọn giữa em và mẹ anh thì anh sẽ chọn ai?

Tôi có chút bất ngờ:

- Anh phải trả lời ngay à?

Hà An khẽ gật đầu, ánh mắt chờ đợi. Tôi hít một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười rồi đáp:

- Nếu em là một cô gái thông minh, mà anh tin em vốn là như vậy, thì em đừng hỏi những câu như thế. Tương lai rồi em cũng sẽ là một người mẹ, em nghĩ thế nào nếu bạn gái của con em bắt như con của em lựa chọn?

- Chuyện sau này là chuyện sau này, em đang hỏi anh cơ mà.

- Chọn em thì mang tiếng bất hiếu, chọn mẹ thì mang tiếng bạc tình. – Tôi đứng lên ngước nhìn bóng đèn tròn treo trước hiên nhà, với tay đẩy nhẹ cho bóng đèn đong đưa qua lại. – Cho dù lựa chọn thế nào cũng không trọn vẹn mà anh lại muốn vẹn cả đôi đường.

Tôi ngoái lại nhìn Hà An và nhận thấy ánh mắt bướng bỉnh với vẻ mặt cố chấp, háo thắng vẫn đang chờ đợi một câu trả lời từ tôi. Tôi mỉm cười:

- Cho anh vào rót hai cốc nước rồi anh sẽ trả lời có được không?

- Anh định câu giờ?

- Không! – Tôi lắc đầu. – Anh nghĩ uống nước sẽ làm cổ họng trở nên mát mẻ, có như vậy thì mới nói ngọt được.

- Em không dễ bị dụ đâu.

- Anh đã bao giờ bảo em là khờ khạo đâu. – Tôi khẽ nhún vai, vẻ mặt tươi tỉnh.

- Em đoán là anh cần thời gian để suy nghĩ và sau đó sẽ đưa ra một lựa chọn nhằm làm em hài lòng?

Tôi đưa tay lên sờ mũi:

- Không! Anh sẽ trả lời chính xác chứ không phải trả lời để em hài lòng, anh không muốn sau này hai đứa mình phải nói lại chuyện này thêm nữa. Cuộc sống ngắn ngủi, nếu vui được thì vui, tại sao phải bận tâm đến những chuyện có thể khiến nhiều người tổn thương làm gì.

- Được, thế em ngồi đây chờ!

- Cẩn thận không muỗi nó khiêng đi đấy!

Hà An nheo mắt lại nhìn tôi, tôi vẫn thản nhiên tươi cười bởi trong đầu tôi đã có câu trả lời, một câu trả lời mà tôi nghĩ là thỏa đáng.

***