Chương 70: Tình Yêu Tan Chảy

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 70: Tình Yêu Tan Chảy

Chương 70: Tình Yêu Tan Chảy


***
Đám con gái là chúa giả vờ hoặc ít nhất là chúa nhõng nhẽo nhưng cuộc sống mà, biết làm sao được. Cuộc sống luôn chứa đựng những nghịch lý.

Hà An mười bảy tuổi và tôi cũng thế, chúng tôi bằng tuổi nhau nhưng người khác nhìn vào sẽ khó mà nhận ra điều này bởi ngoại hình của chúng tôi là chiều trái ngược. Hà An có khuôn mặt xinh đẹp, luôn tươi tắn còn tôi thì già hơn tuổi lại thường xuyên nhăn nhó nhưng như vậy kể ra cũng có cái hay. Tôi nghe người ta đồn rằng lấy vợ bằng tuổi sau này con gái mau già hơn nên tôi thầm nghĩ cho dù Hà An có già đi, da mặt nhăn nheo cũng khó mà bì kịp với độ già trên mặt của tôi.

- Đun như này có sợ bị oi khói không anh? – Hà An ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt ngây thơ nhìn cái nồi nhôm đang đặt trên bếp cất tiếng hỏi.

- "Giả ngây giả ngô thì cũng một vừa hai phải thôi chứ, cái vung đóng kín như này thì oi khói làm sao được, chỉ là đun nước cho sôi thôi mà".

Tôi díp mắt liếc nhìn Hà An thầm nghĩ như vậy nhưng vì nghe tiếng "anh" ngọt như đường phèn nên tôi nhanh chóng thay đổi nét mặt, nhẹ nhàng giải thích:

- Đun một chốc thôi, nước sôi nhẹ là cái bánh cứng như đá sẽ tan ra, nó sẽ sền sệt.

- Đơn giản thế thôi á? – Hà An chớp chớp đôi mắt nhìn tôi, hai bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau.

- Ừ! – Tôi khẽ gật đầu. – Chỉ thế thôi.

- Anh tài thật đấy! – Hà An vỗ nhẹ hai tay vào nhau, nét mặt rạng rỡ.

Tôi nghĩ bụng:

- "Mình từng nghĩ bản thân mình là một diễn viên xuất sắc nhưng xem chừng chẳng là gì. Điệu bộ này một là của kẻ ngốc, hai là của kẻ thông minh mà Hà An từ hồi mình biết đến giờ chưa thấy ngốc nghếch bao giờ".

Nhưng cái miệng của tôi lại nói ra những lời hoàn toàn khác biệt:

- Việc này đơn giản, nhờ đọc báo mà tớ biết được thôi chứ không tài giỏi gì đâu.

Nhất định phải khiêm tốn, bây giờ mà lên mặt kiểu gì Hà An chẳng cười vào mặt tôi.

- Anh cười tủm tỉm cái gì thế?
- Đâu, làm gì có? – Tôi chối phăng.

Hà An dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người tôi, giọng ngọt ngào:

- Sao nào, nghe gọi bằng anh xưng em có thích không?

Tôi thừa nhận:

- Có, có mà!

- Có mà? – Hà An nhại lại lời tôi. – Trên cái bánh thì viết "anh yêu em" nhưng ngồi bên cạnh người ta vẫn cứ xưng tớ là như nào?

- Tại… tại chưa quen.

- Này nhé, bây giờ anh đã tỏ tình rồi, tuy là chưa trực tiếp nói ra miệng nhưng vật chứng rõ ràng, bao nhiêu người đã biết, liệu liệu mà cư xử cho đúng đấy.

- Biết rồi! – Tôi gật đầu.

Hà An khoác lấy tay tôi rồi ngả đầu lên vai khiến tôi giật mình:

- Bà nhìn thấy bây giờ!

- Đồ nhát gan! Chỉ được cái nói là tài chứ hành động thì quá tệ. Cái gì cũng phải dạy.

Mặt tôi nóng bừng, phần do ảnh hưởng của lửa đang cháy trong bếp, phần vì lời vừa rồi của Hà An chạm vào lòng tự ái nhưng tôi cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

- An ngồi tạm xuống cái quạt này cho đỡ mỏi chân.

- Nhưng được cái tâm lý với con gái, thôi thì tâm lý bù xấu xí cũng được vậy.

Hà An ngồi bó gối lắc lư, nét mặt hồng hào vì nhiệt tỏa ra từ ngọn lửa đang bập bùng cháy. Sau một thoáng yên lặng, Hà An chợt nói:

- Mấy tháng nữa anh học xong sẽ không còn ở đây nữa, em rồi sẽ lại một mình.

Tôi bất giác cảm thấy tim mình nhói lên một cái. Hà An nói thêm:

- Nếu anh đỗ đại học rồi học ở ngoài Hà Nội thì… em nghe nói con gái Hà Nội đứa nào cũng xinh và ăn mặc thời thượng, chẳng quê mùa giống như ở đây.

Tôi trầm tư suy ngẫm, cái que cời lò giúp bàn tay của tôi không trở nên thừa thãi. Tôi quay sang nhìn Hà An nhoẻn miệng cười:

- An nói thế nào ấy chứ, người Hà Nội cũng từ quê mà ra, các bạn học cũng như chúng mình, đều ở quê ra cả. Thêm nữa tớ…

- Anh! – Hà An cắt ngang lời tôi.

- À ừ, anh… thêm nữa… thêm nữa anh… anh… - Tôi thật chưa quen với cách xưng hô như thế này. - Anh cũng chỉ là một đứa nhà quê, ai người ta thèm để ý. Quan trọng hơn cả là bà Già vẫn sống ở đây, thế nên cuối tuần tớ sẽ về, tớ hứa!

Hà An chống cằm lên đầu gối, mắt đăm chiêu nhìn ngọn lửa:

- Lời hứa rất dễ để nói ra nhưng để thực hiện và giữ trọn lời hứa sẽ khó lắm đấy, anh đã từng nghĩ đến điều đó chưa?

- Ai mà chẳng có quê hương, tớ… anh… lớn lên ở đây. Bà Già chăm tớ từ bé, tớ sao có thể bỏ mặc bà ở một mình cho được.

Hà An lặng thinh, tôi vội nói thêm:

- Bây giờ… bây giờ tớ lại có thêm lý do để về đây thường xuyên hơn.

Hà An nghiêng đầu sang nhìn tôi với ánh mắt trìu mến và nhoẻn miệng cười:

- Em có thể tin anh được mà, phải không?

- Ban nãy An bảo là nói thì dễ nhưng làm sẽ khó. – Tôi chậm rãi nói. – Lòng tin cần phải có thời gian nhưng tớ… nhưng anh nghĩ nếu anh không phải là một người đáng tin thì… chẳng còn gì khác cả.

- Em như con chim sợ cành cong. – Hà An cười buồn. – Nhưng… nhưng em không biết nữa, thôi mặc kệ.

- Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó An ạ. – Tôi nhỏ nhẹ. – An là một người thông minh, nếu chịu khó tinh ý quan sát sẽ tự tìm ra câu trả lời cho riêng An cơ mà. Đừng có suy nghĩ tiêu cực, chuyện gì cũng phải nhìn nhận từ hai khía cạnh.

Hà An nheo mắt nhìn tôi:

- Anh nói như vậy có nghĩa là gì?

- Nếu một người luôn quan tâm đến bà nội của mình, thường có mặt trong mỗi bữa cơm, không muốn bà ăn cơm một mình, chẳng lẽ điều ấy không gợi cho An nghĩ đến điều gì đó ư?

Hà An chau màu trong giây lát rồi mỉm cười nhìn tôi:

- Vậy là anh luôn quan tâm đến suy nghĩ của người khác?

- Chỉ những người tớ yêu thương thôi chứ sao mà quan tâm đến tất cả mọi người được.

Tôi vẫn còn lẫn lộn trong cách xưng hô nhưng không sao, dần dần tôi sẽ mau chóng quen với cách xưng hô mới.

- Ờ nhỉ! – Hà An dường như vừa phát hiện ra điều gì, ánh mắt của cô nàng chợt sáng lên. – Từ hồi chúng mình quen nhau đến giờ, mỗi lần em xuống đây chơi thì anh đều đưa em về, kể cả em đi xe đạp.

- Chuyện đấy là cần thiết, có gì to tát đâu.

- Nhưng đối với em thì có đấy.

Nét mặt Hà An bỗng trở nên tươi tỉnh khiến tôi bật cười. Tôi cảm thấy Hà An thật thú vị, buồn vui bất chợt, thật khó lường.

Tôi mười bảy tuổi chưa trải sự đời, mặc dù tôi luôn tự cho rằng bản thân mình là một đứa thông minh nhưng chỉ ở một khía cạnh nào đó mà thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc tôi đưa Hà An về tận cửa mỗi khi cô nàng đến chơi nhà lại có một ý nghĩa nào đó đặc biệt bởi đưa bạn gái của mình về chẳng phải là một việc cần thiết của mỗi chàng trai hay sao? Những điều mà tôi tưởng chừng như giản đơn ấy lại khiến Hà An rung động và bởi Hà An cảm thấy điều mà tôi cho là bình thường lại đặc biệt nên tôi cố gắng phát huy hết mức có thể, dần dà nó trở thành một thói quen của tôi. Tôi cũng giữ lời hứa của mình, đúng hơn là những lời hứa với những cô gái mà tôi quen biết, không chỉ riêng Hà An. Bất kể nắng mưa, giông bão hay khó khăn nào ngăn trở thì tôi cũng bằng mọi cách để giữ đúng lời hứa với những người mà tôi yêu thương ngay cả khi tôi chỉ có hai bàn tay trắng thì tôi cũng không phụ lòng những người đã tin tưởng mình.

- Anh sẽ đỗ đại học chứ?

- Hả? – Tôi giật mình. – Điều này thì…

- Anh nhất định phải cố gắng lên. – Hà An nói. – Em không cần hỏi cũng biết được là mẹ anh rất kỳ vọng ở anh, nếu năm nay anh không đỗ thì em sợ là mẹ anh sẽ…

- Anh sẽ làm điều gì anh thấy cần thiết và bảo vệ những điều anh cho là quan trọng. – Tôi nói với giọng cương quyết. – Ai cũng kỳ vọng con cái mình sẽ trở thành sinh viên nhưng cánh cổng của trường đại học không rộng lắm đâu An ạ.

- Ơ, nói vậy là anh…

- À không! – Tôi cười. – Tớ không tự tạo áp lực cho bản thân đâu, tớ sẽ cố gắng hết sức nhưng kết quả vẫn phải chờ đợi.

- Anh vẫn giữ ý định trở thành nhà văn chứ?

- Khó nhưng vẫn sẽ thử để sau này đỡ tự trách bản thân. Nhà văn chuyên viết lách, nhà báo hay phóng viên cũng thế, không làm nghề này thì làm nghề khác, giông giống nhau cũng được.

- Em thấy cũng lạ, nhà anh kinh doanh buôn bán như vậy sao anh không học kinh tế nhỉ?

- Sở thích thì sao mà biết được. – Tôi cười tự nhiên. – An nhìn quê mình xem, ngoài làm ruộng thì người ta buôn thúng bán bưng vào lúc nông nhàn, kinh tế hộ gia đình nhỏ lẻ, muốn học kinh tế cũng khó.

- Mà… anh này, nếu như… - Hà An ngập ngừng. – Nếu như anh đỗ đại học, vài năm sau tốt nghiệp liệu… liệu anh có về quê mình không?

Tôi lắc đầu ngay mà không cần phải cân nhắc câu trả lời. Hà An nhìn thấy tôi trả lời nhanh như vậy chợt ngẩn người ra, tôi vội trấn an:

- Sao An không nghĩ tới việc An sẽ sống ở Hà Nội chứ?

- Ở đấy em chẳng quen ai. – Nét mặt Hà An chợt buồn.

- Chưa quen ai chứ đâu phải không quen ai, với lại ở đâu không quan trọng, ở cùng ai mới là điều quan trọng hơn cả.

Tôi vừa nói vừa nhìn Hà An, tôi nghĩ câu nói của tôi có chút sức nặng nào đó khiến Hà An đỏ mặt quay đi. Đây thực sự là tâm ý của tôi, không phải là một câu nói nhằm lấy lòng người mà tôi đang yêu.

- An có thích nói chuyện với tớ… à… với anh không?

Hà An gật nhẹ, tôi nói thêm:

- Sau này An sẽ hiểu, yêu một người và thích nói chuyện với người đó sẽ rất có lợi.

- Tại sao?

- Nói chuyện sẽ giúp hai người hiểu nhau hơn, anh nghĩ thế vì khi chúng mình già đi sẽ cần có một người bạn tri kỷ. Điều này anh tự đúc rút ra từ những người già ở làng.

Hà An nhoẻn miệng cười, ngả đầu tựa vai tôi:

- Sao cũng được, với em thì điều quan trọng nhất là em có thể tin tưởng ở anh. Bây giờ chúng mình mới yêu nhau thì anh nói gì chẳng hay, chỉ sợ sau này anh chán em rồi chẳng muốn nhìn mặt ấy chứ.

- Đừng nói linh tinh như thế.

Tôi dùng que cời dập lửa vì nồi nước đã sôi, chờ thêm một lúc mới mở nắp rồi cẩn thận lấy cái bát tô đựng bánh chocolate ở trong nồi ra. Hà An dùng một ngón tay quệt nhẹ vào trong bát, đưa lên miệng nhấm nháp rồi nhăn mặt nhận xét:

- Thế là tình yêu của em tan chảy mất rồi! Em muốn hình trái tim lúc nãy cơ.

Tôi nghe vậy chỉ biết cười nhăn nhó.

- Này… anh nếm thử đi, đắng lắm!

Hà An quệt thêm một ít chocolate trong bát tô giơ lên trước mặt tôi, tôi lưỡng lự trong giây lát nhưng cũng nếm thử:

- Ngọt mà! – Tôi nhận xét.

- Ây, thế ngọt là do ngón tay của em ngọt đấy chứ cái này đắng ngét. Thôi, nếu ngọt thì anh cố mà ăn cho hết.

- Ơ!

Nói dứt lời Hà An cười tít mắt rồi rời khỏi bếp, bỏ lại tôi với bát chocolate đắng đặc quánh, đắng không thể nuốt nổi.

***