Chương 69: Valentine

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 69: Valentine

Chương 69: Valentine


***
Với vẻ mặt hết sức căng thẳng, tôi nói với R9:

- Tao… à… cái An nó đồng ý mày ạ. Nó… nó còn ghé tai tao nói là "em đồng ý" nữa cơ!

R9 nghe xong thản nhiên như chẳng có chuyện gì, nó rót rồi đẩy nhẹ chén nước chè về phía tôi:

- Uống đi, làm hớp nước cho tỉnh táo. - R9 hất hàm mời tôi.

- Ờ, ờ!

Tôi cầm chén nước chè đưa lên miệng, nước chè trong chén khẽ sóng sánh. Tôi chẳng hiểu mình đang hưng phấn quá mức hay là lo lắng thái quá.

R9 nói với giọng đều đều:

- Chuyện đấy là bình thường, đã yêu thì gọi nhau bằng anh em cũng là chuyện thường tình ở huyện, có gì mà mày căng thẳng như thế chứ.

Tôi chối:

- Tao căng thẳng gì đâu.

R9 nhếch mép cười khẩy:

- Ờ, thì sướng quá nên run lẩy bẩy phải không?

Tôi đành cười trừ.

- Đúng ra phải tỏ tình rồi mới hôn, đằng này mày hôn con gái nhà người ta rồi mới tỏ tình. Cái khó mày làm trước, cái dễ mày làm sau nên chẳng có gì lạ cả.

- Ờ phải, chỉ là… chỉ là tao cứ thấy xưng anh hơi… hơi ngượng miệng một tí.

- Có đếch gì mà ngượng miệng, mày học trên nó một lớp, nó lại không biết mày bằng tuổi, mà kể cả bằng tuổi thì mày cũng nhìn thấy mặt trời trước nó, xưng anh là lẽ thường tình. Làng mình nhiều ông lấy vợ hơn bốn, năm tuổi mà vợ vẫn xưng em đó thôi.

- Biết rồi, biết rồi! – Tôi gật đầu. – Tại tao chưa quen.

- Từ từ rồi quen. Thế bây giờ nó nhận lời chính thức làm người yêu của mình thì mày tính sao đây?

- Tính gì?

- Ơ cái thằng! – R9 trợn mắt. – Tầm ba tháng nữa thi tốt nghiệp xong là tao với mày té, mày cũng phải có dự định gì chứ.

- Có gì mà dự với chả định, từ đây ra Hà Nội chưa đến bốn chục cây số. Tao nhất định sẽ về thăm cái An hàng tuần.

- Nói thì dễ, làm mới khó con ạ. Mà mày cẩn thận, yêu đương rồi mà tạch đại học thì bà già mày tế sống!

- Sợ cái đếch gì, học tài thi phận. Nếu trượt năm nay thì còn năm sau, bao nhiêu đứa trượt chứ riêng gì tao. – Tôi ngả lưng vào trường kỷ. – Tình yêu thì không chờ đợi được. Từ hôm nay tao chính thức có người yêu, tao sẽ phải có trách nhiệm với tình yêu này.

- Bố tổ, mới tí tuổi ranh mà cứ làm như mai cưới không bằng.

- Yêu phải cưới chứ lị! – Tôi tự tin. – Năm sau cái An cũng ra Hà Nội thi đại học, nó học khá hơn tao nhiều, kiểu gì chẳng đỗ. Nếu nó đỗ thì bốn năm tiếp theo đó tao với nó sẽ gặp nhau suốt ngày, mới nghĩ đến thôi mà tao đã cảm thấy có động lực rồi.

R9 lắc đầu chán nản:

- Bọn si tình nói chuyện khó hiểu bỏ mẹ ra, toàn tính chuyện viển vông trong khi chuyện trước mắt lại chẳng để tâm.

Tôi vặc lại:

- Mày chưa yêu thì biết cái gì.

- Vâng! – R9 bĩu môi. – Cứ sống đơn giản như tao với thằng Chắc Gạo lại hay, yêu đương mệt hết cả người.

- Tao té đây, về ăn cơm không bà tao chờ.

- Thế mày chỉ ghé đây để nói với tao chuyện đấy thôi à?

- Ừ! Chuyện đại sự còn gì nữa?

R9 nhếch mép cười:

- Đại sự với mày thôi. Cút đi!

Tôi giữ nét mặt tươi như hoa đạp xe trở về nhà. Bà Già vẫn chờ cơm. Tôi đánh một lèo hết ba bát cơm, vừa ăn vừa cười như một thằng ngố khiến bà Già hai lần đưa tay lên sờ trán thằng cháu đích tôn, ánh mắt mười phần khó hiểu.

- Mày mua cặp mới đấy à?

Cuối cùng bà Già cũng để ý đến cái cặp tôi để trên giường.

- Cái An tặng cháu.

- Sắp hết năm học rồi sao còn mua cặp?

- Cái An nói đeo ba lô thì sách vở quăn mép nên nó mua tặng cháu đấy bà ạ.

- Vẽ vời!

Sau bữa cơm, tôi dành đến hơn nửa giờ đồng hồ cho sách vở vào cặp rồi lại cho ra ngoài, xách đi xách lại trong nhà đến mấy lượt y như một đứa trẻ sắp được vào lớp 1 được bố mẹ sắm cho cái cặp mới khiến bà Già ngồi nhai trầu chỉ còn biết lắc đầu thở dài khi tôi luôn miệng hỏi bà là… có đẹp không? Bà Già yêu thương tôi nên lần nào cũng trả lời là đẹp, đẹp lắm!

Tôi đánh một giấc như thường lệ, cái cặp đựng sách vở để bên cạnh. Tôi chẳng biết mình đã ngủ bao lâu nhưng tôi tỉnh giấc khi nhóp nhép miệng mà lại cảm thấy hư hư thực thực, dường như miệng tôi đang bị lấp lại bởi một thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm. Tôi dần tỉnh giấc và định thần sau đó choàng tỉnh, định vùng dậy nhưng hai vai đã bị ghì lại. Hai mắt mở thao láo, tôi mất vài giây để nhận ra rằng Hà An đang hôn mình, tôi tưởng mình vẫn nằm mơ nhưng chớp mở mắt đến vài lần, thậm chí tôi còn đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc tém của Hà An để thử xem mình mơ hay tỉnh, hành động này của tôi khiến Hà An khẽ giật mình mở mắt ra và nhìn tôi cười:

- Nằm ngủ mơ thấy thứ gì thú vị hay hay sao mà cứ tủm tỉm cười một mình thế?

Tôi vội ngồi bật dậy, dường như nhận ra vẻ hoảng hốt của tôi, Hà An làm mặt xấu:

- Lêu lêu! Đồ nhát gan.

Tôi nhăn nhó nhìn Hà An:

- Sao… Sao An lại ở đây?

Hà An nghiêng đầu nhìn tôi, cặp mắt lúng liếng:

- Thích thì ở thôi, toàn hỏi những câu thừa thãi.

Tôi cười gượng gạo, đưa tay lên gãi đầu rồi ngó quanh. Hiểu được điều tôi đang lo lắng, Hà An vội trấn an:

- Bà không có nhà, lúc nãy gặp bà ở ngoài cổng, bà đi chơi rồi.

Những lời trấn an của Hà An không giúp tôi cảm thấy yên tâm, tôi cứ cảm thấy không được tự tin cho lắm. Tôi hỏi:

- An… an uống nước chưa?

- Không khát! – Hà An lắc đầu.

Tôi nhăn nhở:

- Nhưng… nhưng tớ khát!

Hà An sụt sịt, nhướng mày rồi ngồi dịch ra một khoảng, cô nàng làu bàu:

- Chẳng nhẽ cứ hôn là lại khát nước à?

- Đâu… đâu có?

Hà An sụ mặt:

- Thì lần nào cũng liếm môi sau khi hôn, chẳng phải như vậy là khát nước hay sao?

- Có… có chuyện đó á? Là… làm gì có.

Hà An lạnh lùng nói:

- Đi uống nước cho mau hết khát!

Nhưng tôi chẳng thể nhấc chân đi được nên đành ngồi bên thành giường liếc trộm Hà An, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi hỏi, giọng nhẹ nhàng nhất có thể:

- An… An lại đi nhờ xe máy xuống đây à?

Hà An ngúng nguẩy đáp:

- Không! Tự đạp xe xuống.

Tôi chợt cảm thấy không khí thật ngột ngạt, khó thở. Cắn môi suy nghĩ một lúc tôi đành phải nói:

- Xin… xin lỗi An!

Hà An quay sang nhìn tôi, mắt chớp chớp:

- Xin lỗi vì cái gì?

- Không biết! – Tôi lắc đầu.

Hà An bật cười, tiện tay cốc tôi một cái:

- Không biết nhưng vẫn lên tiếng xin lỗi thì đủ tư cách làm người yêu rồi.

Tôi nhăn mặt không hiểu, Hà An liền giải thích:

- Con gái không phải để hiểu mà để yêu, mà đã yêu thì phải biết nói lời xin lỗi mặc dù chẳng có lỗi gì cả.

- "Lại có cả định nghĩa ngang ngược như thế á?" – Tôi nghĩ thầm trong bụng.

- Chiều nay có lịch học thêm nhưng… trốn. – Hà An nói.

- Sao… sao lại trốn? – Tôi lo lắng hỏi. – Tuần học có một buổi thôi mà.

Hà An khẽ nhún vai rồi đứng dậy vuốt tóc, thản nhiên đáp:

- Dù gì ngồi trong lớp cũng chẳng có chữ nào vào đầu thì đi học làm gì cho phí thời gian.

Tôi không biết nói gì thêm nên ngồi thừ ra bẻ đốt ngón tay. Hà An nhìn thấy vậy liền cúi xuống vỗ nhẹ:

- Bẻ đốt ngón tay như vậy sau này không tốt cho xương khớp đâu nhé, mẹ bảo thế.

Nghe Hà An nói vậy thì tôi không bẻ đốt ngón tay nữa mà ngồi ngay ngắn, đặt hai bàn tay lên hai đầu gối, nét mặt tương đối căng thẳng.

Hà An nhìn tôi chỉ biết lắc đầu:

- Nhìn bộ dạng như này hẳn là khi viết mấy dòng chữ "Anh yêu em" là phải nâng lên đặt xuống ghê lắm à?

Tôi chột dạ, cười méo xệch và mặt nóng ran.

- Tại ai viết mấy dòng chữ đấy nên mình mới cất công đạp xe xuống đây, bỏ cả buổi học thêm quý giá. – Hà An cất giọng than thở. – Mà gặp rồi nhìn mặt y như người vừa mất sổ gạo, chán đời!

Dứt lời, Hà An lôi từ trong cặp ra cái bánh chocolate đã vát mất một góc, nheo mắt nhìn tôi nói:

- Cái bánh này rắn như đinh ấy, nãy ở nhà em phải dùng dao cắt một miếng ăn thử.

Tôi nghe mà giật mình thon thót, chẳng chú ý rằng Hà An đã xưng em ngọt xớt. Tôi vội giải thích:

- Tớ… tớ để trong ngăn đá hai ngày nên… nên nó cứng, với lại hôm… hôm nay trời hơi lạnh một tí.

Hà An tung nhẹ cái bánh chocolalte lên vài lần rồi nắm trong lòng bàn tay, trái tim nhỏ bé của tôi cũng vì thế mà nhảy nhót theo. Hà An chìa cái bánh nhỏ ra trước mặt tôi:

- Giờ em muốn ăn!

- Ăn… ờ… ăn!

Tôi gật đầu rồi như nhận ra điều gì khác lạ, chớp mắt lia lịa, rõ ràng chính tai tôi vừa nghe Hà An nói "em muốn ăn", nghe mới ngọt ngào làm sao. Tôi ngồi bất động tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, cảm giác thật tuyệt vời.

- Còn ngồi đấy nữa à?

- Hả?

- Hả cái gì mà hả? Em muốn ăn cái bánh này nhưng nó cứng quá!

- Được rồi, được rồi!

Tôi vội cầm lấy cái bánh và bóp nhẹ, quả thật nó vẫn quá cứng.

- "Từ sáng đến giờ cũng dễ đến bảy, tám tiếng đồng hồ rồi mà chưa chảy nước, chắc do lớp giấy bạc này". – Tôi nhận định.

- Anh đi đâu đấy?

Hà An kéo gấu áo của tôi lại, tôi vội nói:

- Thì… thì đi làm cho nó mềm ra để ăn cho dễ.

Hà An vội đứng lên, hớn hở ra mặt:

- Đâu nào, làm thế nào?

- Thứ này chỉ cần nóng một tí là nó chảy nước ra ấy mà, dễ lắm.

- Em không biết, em muốn xem thử.

Tôi chau mày suy nghĩ:

- "Sao lại không biết nhỉ, mình học Hóa dốt đặc cán mai còn biết điều cơ bản này cơ mà? À… rồi… chắc là nhõng nhẽo giống con Chục Cân nhà mình đây mà".

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng phải thừa nhận rằng trong bụng tôi mừng rơn, chí ít tôi cũng có cơ hội để thể hiện sự… uyên bác của mình!

***