Chương 68: Em Đồng Ý!

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 68: Em Đồng Ý!

Chương 68: Em Đồng Ý!


***
Như tôi đã nói nhiều lần trước đây rằng cuộc sống luôn chứa đựng những bất ngờ.

Gia đình tôi, bạn bè tôi nhìn chung không ủng hộ mối quan hệ giữa tôi và Hà An. Mỗi người đều có một lý do nào đó, ví như mẹ tôi thì muốn tôi tập trung vào mục tiêu thi đại học, bà Già muốn thằng cháu đích tôn yêu một đứa con gái nết na, thùy mị… còn đâu đám bạn của tôi, chúng nó không thích Hà An bởi cô nàng quá bạo dạn. Chục Cân cũng từng quý mến Hà An vô cùng nhưng khi nhìn thấy anh trai đau khổ thì nó quay ra trách móc Hà An, bởi vậy, ai cũng có lý do của riêng mình cả nhưng suy cho cùng, tất cả mọi người đều không phải là người trong cuộc nên có cái nhìn phiến diện cũng là điều dễ hiểu. Tôi yêu Hà An, chỉ đơn giản là yêu. Nếu như ai đó hỏi rằng tại sao tôi lại tin rằng Hà An yêu thương tôi thật lòng thì tôi sẵn sàng dành thời gian để kể cho họ nghe, nhưng sau cùng, tôi cũng chẳng kết luận gì cả. Tình yêu mà, làm gì có đúng sai ở đây chứ.

Ngày Lễ Tình nhân là ngày thứ Tư trong tuần, như thường lệ, sáu giờ mười lăm phút sáng tôi dắt xe ra khỏi cổng, tạt qua chỗ gửi bánh chocolate rồi đạp xe đi học. R9 và Chắc Gạo đã chờ tôi ở đầu làng để cùng đi, gần đến ngã tư Đông Côi thì hai đứa nó tách ra. Hà An đã đứng bên kia đường chờ tôi. Tôi thoáng ngạc nhiên khi nhận ra sáng nay Hà An ăn mặc có phần chỉn chu hơn mọi ngày, thậm chí, đôi môi khiến tôi mê đắm mấy ngày trước dường như đỏ hơn. Tôi vừa mới dừng xe chưa kịp nói lời nào thì Hà An đã chạy ào đến, giơ ra trước mặt tôi một cái cặp sách màu xám đậm mới tinh, nét mặt rạng rỡ:

- Tặng cho bạn!

Tôi quá bất ngờ:

- Hả?

Hà An dúi luôn cái cặp sách vào tay tôi:

- Cái cặp này tặng bạn chứ có gì đâu mà ngạc nhiên.

Tôi hết nhìn Hà An rồi lại nhìn cái cặp:

- Sao… sao lại tặng tớ?

Hà An giải thích ngắn gọn:

- Hôm trước cái Anh đi Hà Nội chơi, tớ đã nhờ nó mua hộ cái cặp này để làm quà cho bạn.

Tôi cầm cái cặp giơ lên ngắm nghía:

- Tặng tớ thật à?

- Tất nhiên! Nào, đi thôi không muộn học.

Tôi định hỏi Hà An nhưng lại thôi, tôi thậm chí còn không nói ra lời cảm ơn khi nhận quà bởi sáng nay tôi đã chuẩn bị sẵn vài điều muốn nói nhưng bây giờ đã quên sạch cả rồi. Trước khi Hà An nhảy lên xe, tôi đã liếc qua cái cặp mà Hà An vẫn dùng hàng ngày, đó là một cái cặp gấp màu đen mà học sinh nữ thường dùng, một kiểu cặp cổ điển của những năm cuối thế kỷ 20.

- Cặp của An cũ rồi sao không đổi cái mới, lại mua tặng tớ làm gì?

- Cặp của tớ vẫn còn dùng tốt chán, mẹ tớ mua cho lúc vào lớp 10 đấy. Tớ thấy bạn thường dùng ba lô, ba lô thì tiện, đựng được nhiều nhưng sách vở hay quăn mép. Mấy lần trước tớ xuống chơi đã để ý thấy nên tớ nghĩ bạn cần có một cái cặp.

- Hôm trước mượn tiền cái Anh mua bánh sinh nhật, vậy cái cặp này…

- Hi hi hi… Đừng lo, tiền mua cặp là của tớ, tớ không mượn nó đâu. Bạn không thích món quà này sao?

- Đâu có, đâu có! Tớ thích mà, thích mà.

- Vậy thì tốt!

- Nhưng… nhưng sao lại tặng hôm nay mà… mà không phải là hôm thứ Hai vừa rồi?

- Bạn là một kẻ ngốc! Đâu phải điều gì cũng cần phải nói huỵch toẹt ra chứ.

Dĩ nhiên tôi đâu phải kẻ ngốc!

Có điều tôi không thể nói thẳng ra là gu thẩm mỹ của Hà Anh, người chọn cái cặp này, hơi… tệ! Dù gì tôi cũng đã học lớp 12, ai lại mua một cái cặp xịn sò nhưng chỉ phù hợp với một đứa đang học cấp hai cơ chứ? Có để cái cặp vào giỏ xe mini mới thấy bất tiện khi mà nó không vừa. Cái cặp có quai đeo nhưng nếu đeo hai vai, quàng thêm cái khăn đỏ vào nữa là đúng chất học sinh lớp 9, không thể lệch đi đâu được. Tuy vậy, đây là món quà của người yêu tặng nên tôi, dù không thích, cũng phải tìm cách sử dụng cho phù hợp. Sau này, tôi đeo chéo, đó có vẻ là lựa chọn khả dĩ nhất. Tuy nhiên, tôi cũng chỉ dùng để đựng sách vở được ba tháng. Tốt nghiệp cấp ba, cái cặp của Hà An được trưng dụng vào việc đựng thư từ, nhật ký… của hai đứa. Hà An cũng là cô gái đầu tiên và… duy nhất đọc được một số cuốn nhật ký ghi chép những thứ linh tinh của tôi. Hà An đã thắc mắc rất nhiều khi nhiều chỗ trong nhật ký có chép đến chị Ngọc Hoa, Ngọc Khuê. Tôi phải nói rằng đó là những điều tôi tưởng tượng ra để lấy tư liệu chuẩn bị cho bản thảo một tập truyện ngắn dự thi sơ khảo vào Trường Viết văn Nguyễn Du. Hà An đã tin lời giải thích của tôi bởi cô nàng không biết là bản thảo tập truyện tôi gửi đi dự thi lại là "Con ốc mượn hồn", một câu chuyện chẳng hề dùng bất cứ tư liệu nào trong các cuốn nhật ký.

Tại sao Hà An lại đọc được nhật ký của tôi? Ấy là vì khi tôi sống ở Hà Nội còn Hà An vẫn học ở quê, cô nàng nhớ tôi rất nhiều và tôi cũng thế. Vậy nên tôi đã quyết định cho Hà An đọc nhật ký của mình sau nhiều lần cân nhắc thiệt hơn. Thú thật là do tôi yếu lòng mà Hà An lại năn nỉ ỉ ôi suốt.

- An, đứng lại tớ bảo đã!

Tôi cất tiếng gọi khi Hà An đã ôm cặp đi được một quãng, chuẩn bị ra khỏi bãi gửi xe của trường.

- Gì thế?

- À… có cái này…

Tôi đi lại gần rồi chìa ra một hộp giấy xinh xắn có buộc nơ màu đỏ:

- Tớ tặng An.

- Gì đây? – Hà An chớp chớp mắt nhìn tôi trong giây lát rồi nhìn xuống hộp giấy. – Quà đáp lễ hả?

- Không! – Tôi lắc đầu. – Cái… cái này… tớ định hôm nay tặng cho An nhưng…

Tôi ngượng ngùng, mặt đỏ tía tai.

- Thôi đừng có gãi đầu mãi như thế, tóc rụng hết bây giờ.

Hà An vừa nói vừa nhận lấy hộp giấy, đưa lên ngắm nghía trong giây lát rồi lắc nhẹ:

- Bên trong là gì thế nhờ?

- Ờ… cái này… cái này do tớ tự… tự tay làm nên… nên… nên hơi xấu.

- Thứ bên trong á?

- Ừ!

- Ô! Bạn tự làm? Tớ nhớ là bạn bảo bạn chỉ có sáu hoa tay thôi cơ mà?

- Thế nên mới xấu!

Hà An chợt huých nhẹ vào khuỷu tay tôi, nháy mắt:

- Xấu đẹp không quan trọng, chỉ cần là của bạn làm thì tớ nhất định sẽ thích. Mà thứ bên trong này có thể khoe mọi người được không?

- Khoe á? À… chắc là được.

- Có hay là không?

- Có!

- Đấy, đàn ông con trai phải dứt khoát như thế chứ.

Hà An cười tươi, giơ hộp giấy nhỏ lên nheo mắt nhìn đắc ý:

- Hôm nay khối đứa sẽ phải ghen tị với tớ rồi đây. Để xem trong lớp tớ liệu có mấy đứa được bạn trai tặng quà vào ngày Valentine nào.

Nói đoạn Hà An liếc nhìn tôi:

- Nếu tớ được mặt mũi thì bạn cũng sẽ nhận được thứ tương xứng. Hì hì hì… Thôi, tớ đi trước nhé!

- Ừ!

Hà An cười tít mắt, nhảy chân sáo vào lớp bỏ lại tôi đứng trong bãi xe ngẩn ngơ thêm một lúc. Bên trong cái hộp giấy ấy là một thanh chocolate cùng với cái bánh chocolate hình trái tim nhỏ xíu và… cứng như đá. Lúc nãy tôi đã xem thử rồi, để cắn được một miếng bánh đó có khi phải hi sinh một vài cái răng. Bỗng tôi sực nhớ ra điều gì định cất tiếng gọi Hà An nhưng bóng dáng cô nàng đã lẫn vào những nữ sinh khác.

Tôi không nghĩ Hà An sẽ đem thứ tôi tặng ra để khoe với đám bạn, nghĩ đến điều này tôi thoáng lo lắng bởi ngoài bánh và thanh chocolate còn có một cái thiệp nhỏ mà tôi tự tay làm. Một tấm thiệp đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn nhưng nội dung có thể… rất nguy hiểm khi tôi đã cả gan dùng bút chì màu ghi lên đó vài dòng chữ mang tính sát thương cao:

"Anh yêu em! Đồng ý làm người yêu anh nhé?"

Tôi đã bạo gan viết như vậy sau khi vắt óc suy nghĩ. Tôi xem phim và đọc truyện thấy người ta hay nói anh em yêu chứ chẳng thấy nói tớ yêu bạn bao giờ nên… tôi cũng muốn học theo. Quen nhau mấy tháng, đã hôn nhau hai lần nhưng tôi chưa dám thay đổi cách xưng hô, tôi sợ bị ăn tát!

Suốt cả buổi học tôi cứ thấp thỏm lo âu. Thể dục giữa giờ của cả trường, tôi nhìn thấy Hà An tíu tít đi cùng nhóm bạn, chẳng hiểu bọn họ đang bàn tán chuyện gì mà rôm rả đến vậy. Sau khi thể dục xong, tôi nán lại bên một gốc cây ở sân trường dõi theo lớp 11A3 tản mát thành từng nhóm nhỏ. Hà An cũng đã nhìn thấy tôi, cô nàng ném cho tôi một cái nhìn sắc bén khiến tôi rợn tóc gáy, lạnh sống lưng.

Tan học, chở Hà An về mà cô nàng không nói một lời nào khiến suốt đoạn đường một cây số, tôi cảm giác như có hàng nghìn mũi dao nhọn đang chờ đợi để cắm vào lưng mình vậy, sợ đến vã mồ hôi hột. Gần đến nhà Hà An, tôi định lên tiếng giải thích, đúng hơn là tôi định nói lời xin lỗi chợt nhận ra Hà An đứng lên, ghé nhanh vào tai tôi thì thào:

- Em đồng ý!

Tôi loạng choạng tay lái, chút xíu nữa thì đâm vào cột mốc ven đường, chẳng biết do mất thăng bằng vì Hà An bất ngờ đứng lên hay do lời nói ngọt ngào bên tai vừa rồi. Hà An đã nhảy xuống xe, nét mặt thản nhiên:

- Thanh kẹo đã chia cho bọn bạn cả rồi, ngon lắm!

Dứt lời, Hà An mở cặp lấy ra cái bánh chocolate hình trái tim xấu xí ra rồi nói với tôi:

- Còn thứ này dĩ nhiên là… là sẽ ăn một mình!

Tôi chỉ biết nhìn và gật gật.

- Ở lớp hôm nay chẳng đứa nào có kẹo này, bọn nó bảo là kẹo sô – cô – la tượng trưng cho tình yêu, vừa ngọt vừa đắng nhưng ngon lắm! Thôi, về đi! Mai gặp!

- Còn… à… chưa đến nhà mà?

- Đi bộ một tí là đến thôi.

Vừa nói Hà An vừa phẩy tay ra hiệu cho tôi mau chóng rời đi. Tôi chỉ biết gật và làm theo lời của Hà An mà không có phản ứng nào khác bởi đầu óc tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng và cũng bởi vậy mà tôi không hề nhận ra rằng vừa rồi Hà An nói chuyện với tôi đều thiếu mất chủ ngữ.

***