Chương 67: Bánh Chocolate

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 67: Bánh Chocolate

Chương 67: Bánh Chocolate


***
Chiếc xe con bon bon chạy với tốc độ vừa phải trên con đường quốc lộ uốn lượn quanh những sườn đồi, trăng vẫn treo trên cao, tỏa ánh sáng vàng nhạt xuống vạn vật, thảng hoặc có vài ánh đèn pha của xe tải ngược chiều khiến tôi lóa mắt, phải nhá đèn báo hiệu để người lái xe ở chiều đối diện chuyển từ đèn chiếu xa sang chiếu gần.

- Như anh vừa kể thì anh và chị Hà An đó yêu nhau bốn năm?

Cô gái trẻ mà tôi cho đi nhờ ngồi ở hàng ghế sau cũng có tên là Hà An, sau khoảng thời gian ngồi im lặng để lắng nghe câu chuyện của tôi, tỏ ra tò mò cất tiếng hỏi.

- Ừm… nếu tính theo tháng thì kém một tháng nữa là tròn ba năm. – Tôi đáp.

- Sao anh có thể nhớ tường tận được những chuyện đã xảy ra từ lâu như vậy? Cũng ngót hai chục năm rồi còn gì. Những chuyện anh vừa kể xảy ra khi em còn chưa ra đời cơ đấy.

- Anh nghĩ rằng anh thuộc nhóm những người có trí nhớ tốt, tuy nhiên cũng có một số chuyện anh đã quên rồi.

- Nói vậy hẳn là anh nhớ luôn cả ngày chia tay?

- Anh còn nhớ lần gặp nhau cuối cùng mà bản thân anh vẫn còn cảm nhận được niềm vui chứ ngày chia tay, một ngày buồn thì ai mà chẳng nhớ được.

- Thật á?

- Thật ra dịp ấy Việt Nam mình đang tổ chức Seagames 22 nên anh nhớ. Con người chứ có phải thần thánh đâu, muốn nhớ lâu thì phải có cách gán kỷ niệm của bản thân với một sự kiện nào đó chứ. Seagames hết thì tình cũng tan nhưng đời không tàn.

Tôi vừa nói vừa cười rất tự nhiên và điều này có vẻ như khiến cô gái trẻ ngồi phía sau ngạc nhiên.

- Vậy… vậy anh là người chủ động chia tay hay chị ấy?

Tôi khẽ nhún vai:

- Điều đó đâu quan trọng, ai chủ động nói lời chia tay thì cũng vậy cả, bởi sau cũng vẫn là đường ai nấy đi. Sự thật thì anh bị đá đít nhưng dù sao cô bạn gái cũ của anh cũng giữ lại cho anh chút thể diện, ấy là để cho anh nói lời chia tay.

- Qua giọng kể của anh thì… thì em đoán là anh vẫn dành cho chị ấy một tình cảm nào đó đặc biệt.

- Em nghĩ vậy ư?

- Dạ, là do cách anh kể. Em cũng là con gái, em nghe và em cảm nhận được chút ít.

Tôi cười thật tươi kèm theo cái lắc đầu như một thói quen:

- Có thể coi là như vậy. Nói gì thì nói, những gì anh đã trải qua góp phần tạo ra con người của anh ở hiện tại nên việc trân trọng tình cảm của người, trân trọng quá khứ, cho dù quá khứ đó có buồn đau đến đâu đi chăng nữa cũng vẫn phải trân trọng em ạ.

- Anh lạ thật đấy!

- Anh vốn thế mà.

Cô gái trẻ bỗng ngập ngừng:

- À… có điều này… em tính hỏi mà chẳng biết có nên không.

- Em cứ hỏi, có gì đâu mà ngại. Nói chuyện xôm như này sẽ giúp cho quãng đường mà anh em mình phải đi sẽ ngắn lại đấy.

- Cái chị Ma mà anh hay nhắc đến ấy, à… chị ấy có thật… có thật không ạ?

- Sự thật là trong vườn nhà anh bây giờ vẫn còn ngôi miếu nhỏ đã xây hơn hai chục năm trước.

- Không, ý em là… chị Ma, chị Ngọc Hoa gì đó cơ.

- À… nếu em tin có thật thì có thật, nếu em không tin nghĩa là không có. Chả phải người ta vẫn hay nói có ma đó sao, em đã từng nhìn thấy ma chưa?

- Em… em chưa! – Cô gái trả lời. – Nhưng em có nghe mẹ em kể.

- Mẹ em từng thấy ma?

- Do bà em kể lại, cộng thêm một vài người thân nữa.

- Thế là mẹ em không trực tiếp nhìn thấy, như vậy cũng khó mà nói cho tường tận.

- Bởi câu chuyện anh đang kể cứ hư hư thực thực nên em tò mò lắm.

Tôi nhoẻn miệng cười:

- Những gì em vừa nghe chỉ là phần nhỏ trong một câu chuyện dài.

- Dài ạ?

- Thì đã hết đâu. Như nãy anh đã nói rồi đấy, hai trong số năm chữ Tàu ghi trên bìa tập bản thảo mà chị Ma đã khoe với anh có nghĩa là "Quyển Thượng". Nếu đã có quyển thượng ắt sẽ có quyển hạ, kiểu như có tập 1 sẽ phải có tập 2 đấy.

- À… ra thế.

- Mà anh, sô – cô – la anh nhờ em gái anh mua hộ liệu có mua được không? Quên em chưa hỏi.

- Sao em lại để tâm đến sô – cô – la? – Tôi giả vờ ngạc nhiên. – Em có bạn trai chưa?

- Em đang là sinh viên mà anh.

- Lúc yêu đương anh mới học lớp 12, anh nghe nói người trẻ bây giờ yêu đương dữ dội lắm cơ mà. Em là một cô gái xinh đẹp, nếu chưa có bạn trai e là hơi lạ, hay do em kén cá chọn canh?

- Dạ không! Chắc do em là con gái cao nguyên nên người ta chê!

- Vớ vẩn! Chẳng lẽ thanh niên thời nay mắt nhìn người kém đến vậy. Cô Hoa hậu Việt Nam gần đây là gì nhỉ? À… H’hen Niê, một cô gái người đồng bào thông minh, nhân hậu vô cùng. – Tôi cười. – Còn xinh đẹp thì thôi, anh nhường lời cho thiên hạ.

- Nãy anh kể là anh đi đặt cái khuôn nhỉ? Công nhận hồi đó anh còn bé tí mà tâm lý ghê ta, em mà có một đứa con trai nào cũng cặm cụi làm quà tặng bạn gái như anh hồi đấy chắc em cũng đổ cái rầm.

- Bây giờ thời buổi hiện đại nên nhiều người chú tâm đến vẻ bề ngoài nhiều hơn, quà cáp cũng vậy. Thời bọn anh còn trẻ, tầm tuổi như em ấy, làm gì có tiền nhiều. Thêm nữa, internet chưa phổ cập nên tình yêu nhìn chung vẫn còn nhiều cái buồn cười lắm. Nhưng anh nghĩ rằng thời nào cũng vậy cả, những người có quan niệm giống nhau ắt sẽ gặp được nhau.

- Anh chưa tới bốn mươi mà nói cứ như ông cụ, em ra còn già hơn cả bố em. – Cô gái bật cười.

Tôi tặc lưỡi:

- Xưa nay những người anh quen đều bảo anh già trước tuổi, anh nghĩ họ nói đúng.

- Thôi, anh kể tiếp em nghe thử xem còn có gì hay không nào.

- Tưởng em chán nghe rồi chứ, cô bé?

- Mấy khi có cơ hội nghe một người từng trải kể chuyện tình yêu, em nghe để lấy kinh nghiệm cũng tốt.

- Được thôi, nhưng đừng có buồn ngủ đấy cô gái!

Tôi nhận được thứ mình muốn vào xế chiều ngày Chủ nhật sau khi vừa chở Hà An về. Chục Cân đã mua hộ tôi hai thanh chocolate với bao bì rất đẹp và toàn tiếng nước ngoài. Tôi đem khoe với R9 nhưng nó ngồi cắm rễ ở quán điện tử cùng với Chắc Gạo vẫn chưa vác mặt về nên tôi quyết định đạp xe xuống cống Đoan, nơi có quán điện tử, cách cầu Đình khoảng một cây số. R9 và Chắc Gạo không để tâm đến hai thanh chocolate mà tôi đem ra khoe hai đứa, chúng nó chỉ ậm ừ rồi lại cắm mặt vào màn hình tivi.

- Tao mượn hai chục đây! – R9 hỏi vay tiền nhưng hai mắt vẫn không rời màn hình đến một giây.

- Hai thằng mày ngồi cắm mặt ở đây từ sáng đến giờ cũng chín tiếng đồng hồ rồi, không đớp cái gì à?

R9 hất hàm ra hiệu khiến tôi để ý đến hai cái bát to để trên hai cái đĩa cùng với hai đôi đũa. Tôi nhếch mép, cười mũi:

- Ăn thế này làm sao mà chết được.

- Mày xuống có việc gì? Bọn tao chơi một chốc nữa mới về.

- Chả có việc gì.

Tôi lấy ra hai chục nghìn đưa cho R9 nhưng cũng không vội rời đi mà gọi một chai Coca cùng hai cái cốc mới rồi gác chân lên ghế, khoanh hai tay trước ngực, mắt lim dim nhìn hai thằng bạn của mình chơi điện tử.

- Nhận được đồ con Chục Cân gửi rồi sao không đi lấy cái khuôn luôn?

Chút thời gian rãnh rỗi giữa hai trận đấu, R9 quay sang uống nước rồi tiện miệng hỏi tôi. Tôi ngáp vặt:

- Người ta hẹn chiều mai mới xong.

- Cái đồ mày đặt làm dễ ẹc, giờ hãy còn sớm tạt qua thử xem xong rồi thì lấy luôn.

- Ừ, để tao thử xem. Xong hay chưa xong tao cũng té luôn chứ không quay lại đâu, hai thằng mày liệu liệu mà về cho sớm. Nhà người ta có hai máy kiếm cơm, hai thằng mày chiếm một máy thì người khác lấy gì chơi?

- Ai chơi mà chẳng là khách. – Chắc Gạo mãi mới lên tiếng, tranh thủ xin hớp nước. – Bạn giờ bận yêu đương chứ không ba thằng chơi thua ra thắng vào nó mới hay.

Tôi lúc lắc cái đầu, uể oải đáp lời Chắc Gạo:

- Tao giờ lớn rồi, người lớn ai lại chơi điện tử bao giờ.

Hai thằng bạn lại cắm mặt vào trò chơi, tôi ngồi nán lại thêm vài phút mới đứng dậy lấy xe đi đến chỗ ban sáng đã đặt làm cái khuôn hình trái tim làm bằng thiếc. Đúng như R9 đã nói, có lẽ yêu cầu của tôi quá đơn giản nên người thợ đã làm xong từ đời tám hoánh nào rồi. Tôi nhận lấy món đồ của mình đặt và cảm thấy khá ưng ý. Cái khuôn hình trái tim, không có đáy hay nắp đập, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay. Người thợ nhận đặt hàng đưa cho tôi hai miếng thiếc hình vuông thay cho nắp và đáy của khuôn.

Tôi đạp xe như bay về nhà với tâm trạng vô cùng háo hức.

Đầu tiên, tôi lấy nước nóng trong phích Rạng Đông rót ra cái bát tô để ngâm cái khuôn sau khi đã dùng xà phòng để rửa sạch nhất có thể. Tôi chưa từng mua một thanh chocolate nào trước đây nhưng nhà tôi mấy năm nay có gia công mứt Tết, trong gói mứt có đồng tiền làm bằng chocolate bọc giấy bạc màu vàng nên tính ra tôi cũng không lạ lẫm gì. Nếu có khác biệt thì nằm ở chỗ, thứ tôi mua là đồ nước ngoài còn món chocolate hình đồng tiền trong hộp mứt kia được mua trên phố cổ, thậm chí ở bên Xuân Đỉnh, nghĩa là khả năng rất cao đó là hàng Tàu.

Tôi lúi húi trong bếp đun một nồi nước xăm xắp, một thanh chocolate được bóc ra, bẻ thành từng mảnh hình vuông, để vào cái bát tô, tôi quyết định hấp cách thủy để chocolate tan dần ra, đến khi nước sôi, thanh chocolate cũng theo đó mà trở thành một thứ đặc quánh. Tôi thò tay quệt một ít đưa lên miệng nếm thử và nhăn mặt vì đắng:

- Thứ này có gì ngon cơ chứ? Sao nó lại có thể tượng trưng cho tình yêu được.

Tôi lẩm bẩm một mình. Tôi là đứa hảo ngọt nên đắng với cay dĩ nhiên là tôi không hề thích chút nào. Nhưng những người đi trước cũng đã nói rồi, tình yêu không chỉ có mật ngọt mà trong đó còn có cả vị đắng nữa.

Tôi nhớ rằng sau khi chocolate đổ vào khuôn, đến sáng ngày hôm sau vẫn còn mềm chứ không cứng như ban đầu, điều này trái với dự đoán của tôi. Vậy nên tôi đã gửi cái… bánh chocolate tự tay tôi đổ khuôn tại quán đầu làng, nhà cô ấy có tủ lạnh, tôi lại là khác quen nên không gặp trở ngại gì. Phần tiếp theo, tôi nghĩ là khó nhất, chính là làm sao viết chữ lên cái bánh nhỏ tí ấy được.

***