Chương 66: Khoảnh Khắc Tình Yêu

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 66: Khoảnh Khắc Tình Yêu

Chương 66: Khoảnh Khắc Tình Yêu


***
Tôi chưa bao giờ cố tìm hiểu vì sao hai người khác giới khi yêu nhau thì phải hôn bởi tôi nghĩ đó là một… chân lý, một truyền thống được cha ông từ ngàn đời truyền lại để các thế hệ con cháu gìn giữ, phát huy, đồng thời nâng tầm nụ hôn trở thành một nghệ thuật mà cho dù có phân tích nát nước cũng khó có thể đưa ra một kết luận hoàn chỉnh vì có ai khi hôn và được hôn mà có cảm xúc giống nhau đâu.

Tôi thừa nhận mình nhát gái, đứng trước một cô gái xinh đẹp thì tôi khó tự chủ được bởi tôi cảm thấy thiếu tự tin. Nhưng lúc này, khi gương mặt xinh đẹp của Hà An chỉ còn cách tôi chưa đầy một gang tay, đôi mi khép hờ chờ đợi thì tôi có nhát đến mấy cũng quyết định làm liều. Toàn thân tôi run lên, nhịp tim đập nhanh hơn, mặt nóng bừng bừng, hơi thở có phần gấp gáp và tôi hướng toàn bộ sự chú ý của mình lên bờ môi đang hững hờ như chờ đợi, mời gọi tôi. Tôi đã hành động theo bản năng mách bảo, hai mí mắt của tôi bỗng trở nên nặng trĩu, tiếp theo đó, tôi chẳng còn nhớ gì nữa. Cảm giác chủ động hôn một cô gái mang lại cho tôi những cảm xúc mới lạ. Tôi chưa có chút kinh nghiệm nào và vì thế, sau đôi ba phút môi chạm môi thì tôi ngừng lại, dần dần mở mắt ra. Tôi không biết mình hôn như vậy đã… đủ lâu chưa và thú thật, trong khi hôn, tôi nhận thấy trời đất như quay cuồng, chao đảo. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của Hà An lúc này đã đỏ như gấc với hàng lông mi hơi cụp xuống, tôi chưa bao giờ thấy Hà An đẹp đến như vậy. Mãi một lúc sau tôi mới phát hiện ra Hà An đã cầm tay tôi từ lúc nào mà tôi không hay biết, khi nhịp tim đập chậm dần lại, tôi mới cảm nhận được hơi ấm từ những ngón tay búp măng trắng hồng truyền sang.

Hà An cứ ngồi im, ánh mắt cúi nhìn xuống đất, những sợi tóc ngắn rủ xuống che đi một phần cái trán bướng bỉnh và vẻ ngượng ngùng, xấu hổ của một cô gái. Tôi không biết Hà An đang suy nghĩ điều gì, nhưng tôi cho rằng mình nên có hành đồng nào đó đó tiếp theo thay vì ngồi thừ ra một đống, thế nên tôi ngồi xích lại, sát bên cạnh Hà An. Dường như đây là một hành động phù hợp bởi ngay sau đó cô nàng nhẹ nhàng ngả đầu vào vai tôi.

Trái tim tôi trở nên loạn nhịp.

Tôi ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của dầu gội Sunsilk tỏa ra từ mái tóc tém, thậm chí tôi còn nghe rõ từng hơi thở chậm rãi của Hà An. Trong giây phút này, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như lớn hơn, trưởng thành hơn trong khi Hà An dường như bé lại. Cảm giác che chở cho người con gái mình thích lần đầu tiên xuất hiện một cách rõ ràng trong suy nghĩ của tôi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi và Hà An cứ ngồi bên nhau như vậy cùng tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc sau nụ hôn nồng nàn với niềm vui sướng ngập tràn trong tâm trí và chẳng ai nói với ai lời nào. Với tôi mà nói, đó là khoảng thời gian tuyệt vời mà tôi dành để gặm nhấm niềm vui, niềm hạnh phúc đang lan toả đến từng chân tơ kẽ tóc. Tôi chưa bao giờ trải qua thứ cảm giác lạ lùng và hưng phấn đến vậy, tôi tưởng như nước da ngăm ngăm của mình cũng chuyển thành màu hồng, thứ màu sắc mà người ta thường gán cho tình yêu. Khoảng lặng hạnh phúc bị cắt ngang khi bóng dáng của bà Già xuất hiện ngoài bậc thềm nhà. Hà An vội ngồi thẳng người, khẽ vuốt tóc còn tôi cũng nhanh chân bước hai bước thật nhẹ rồi ngồi xuống thành giường xem như chưa có chuyện kinh thiên động địa vừa mới xảy ra.

Hà An lúi húi dưới bếp giúp bà Già chuẩn bị bữa trưa còn tôi thì rảnh rỗi. Với tính khí của bà Già, một người sinh ra và lớn lên trong chế độ phong kiến thì việc bếp núc là của phụ nữ. Nếu tôi vểnh râu nằm đong đưa trên võng sẽ là bình thường, còn nếu tôi bén mảng xuống bếp giúp Hà An thì bà sẽ nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn rồi giận lây sang Hà An. Hà An cũng ít nhiều hiểu được những lề thói cũ nên đã để lại tôi một mình sau cái nháy mắt đầy tinh nghịch kèm nụ cười tỏa nắng.

Nằm chèo queo trên giường, tôi chợt nghĩ mình phải làm gì đó để khắc ghi lại ngày đáng nhớ để từ rày về sau, mỗi khi nhìn thấy thì tôi nhất định sẽ nhớ lại kỉ niệm tuyệt vời này. Sau khi cân nhắc vài lựa chọn thì tôi quyết định sẽ… khắc luôn lên đầu giường ngủ. Cái giường này đã mấy chục năm nhưng còn rất tốt, nếu khắc chữ lên thì mấy chục năm nữa hẳn là vẫn nhìn thấy rõ ràng và điều quan trọng là phải khắc nội dung như thế nào đó mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.

- Bạn làm gì đấy?

Thấy tôi lúi húi với lưỡi lê, Hà An bê nồi nước rau từ dưới bếp đi lên vội hỏi.

- À…

Hà An mau chóng bước lại gần, đứng bên cạnh tôi rồi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn:

- Khắc tên và ngày hôm nay á?

- Ờ… ờ…

Hà An tủm tỉm cười rồi cốc nhẹ lên đầu tôi:

- Để đánh dấu kỉ niệm? Người lớn đọc được lại sinh chuyện đấy.

- Tớ… tớ chỉ khắc tên tớ thôi vậy.

Hà An cúi đầu xuống chăm chú quan sát rồi lắc đầu chê:

- Khắc chẳng đẹp gì cả, bạn không có hoa tay ư?

Tôi chống chế:

- Mục đích là để nhớ thôi mà, cần… cần gì phải đẹp.

Hà An đưa tay lên véo nhẹ tai tôi:

- Kiểu gì cũng nói được, tài thật đấy. Mà sao lại khắc ở đầu giường?

- Thì giường này tớ hay ngủ nên… xem như gối đầu giường để… để… để tớ nhớ cho lâu.

Hà An bất chợt hôn nhẹ vào má tôi một cái rất nhanh:

- Tớ thưởng vì hành động này. – Hà An cười tít mắt. – Điều này chứng tỏ bạn trân trọng những gì có liên quan đến tớ và… và với một cô gái thì điều này rất có ý nghĩa đấy.

- Thế… thế sau này tớ khắc kín… kín hết luôn chỗ này.

Tôi chỉ khắc như vậy được hai lần bởi lần thứ ba tôi quên mất, khi nhớ ra thì thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng nên tôi quyết định năm tiếp theo sẽ khắc bù.

Nhưng chẳng bao giờ có năm thứ tư cả.

Sau này tôi mới biết, nếu như năm thứ ba quen nhau, tôi lại khắc lên đó thêm ngày kỉ niệm thì những gì xảy ra với tôi và Hà An sẽ diễn ra nhanh hơn nữa. Mỗi người đều có những thói quen riêng và bởi vì đã là thói quen nên chẳng mấy ai nhận ra được. Tuy nhiên, người thân hoặc những người thường xuyên tiếp xúc nhất định sẽ nhận ra được những thói quen cố hữu của một ai đó. Ở đây, chị Ma có thể xem là một người thân quen và tương đối hiểu cách mà tôi suy nghĩ, quan trọng hơn cả là chị ấy biết rõ ngọn nguồn của câu chuyện tình yêu này.

Chị Ma từng bảo tôi rằng Hà An giống như một con ngựa bất kham, sẽ chẳng ai có thể kìm cương được. Số phận của cô ấy cũng có phần giống tôi, phải gặp người ở nơi xa mà nên duyên chồng vợ, sau đó nhất định sẽ thoát ly lập nghiệp. Lúc nghe được những lời này từ chị Ma, tôi đành tự an ủi bản thân rằng, nếu chúng tôi không thể đi cùng nhau đến cuối con đường đời được thì chí ít cũng đi với nhau được một đoạn đường đẹp đẽ, tuy chưa đủ dài, để cùng nhau trưởng thành.

Nhiều năm sau này, bằng cách nào đó, Hà An có số liên lạc của tôi, thi thoảng cô nàng vẫn gọi. Hà An vẫn giống như Hà An tôi yêu ngày nào, vẫn nhiệt thành và vô tư, tưởng như giữa hai chúng tôi chưa bao giờ yêu nhau thắm thiết vậy. Dăm ba lần Hà An có dặn tôi nếu về quê nhớ nhắn cho cô nàng nhưng tôi chưa bao giờ làm như thế, tôi không muốn những ký ức xưa cũ sống lại một cách chân thực. Tôi cũng không muốn người phụ nữ mà tôi đang yêu thương phải suy nghĩ đến những chuyện cũ mà cô ấy luôn tò mò muốn biết. Nói một cách giản đơn thì vợ tôi biết hết những mối tình mà tôi đã trải qua, những người con gái mà tôi thương thầm nhớ trộm, duy chỉ có Hà An vẫn mãi là một bí ẩn chỉ có thể khai thác được qua người thân của tôi một cách chắp vá. R9, thằng bạn chí cốt của tôi cũng chưa bao giờ hé răng nửa lời về những gì đó đã từng được nghe tôi tâm sự năm xưa.

Trái tim tôi có nhiều ngăn, có lẽ vì thế tôi dành một ngăn nhỏ để lưu giữ lại những kỷ niệm đẹp về mối tình thời vụng dại của mình. Sau tất cả những gì mà Hà An đã làm và đã dành cho tôi, gồm cả niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc hay khổ đau thì tôi chưa bao giờ cảm thấy ghét bỏ cô nàng. Tôi không phải là một người bao dung, càng không phải là một người cao thượng. Tôi chỉ đơn giản là một kẻ hiểu chuyện và khi ngã vào tình yêu thì tôi yêu say đắm, yêu đến hết lòng hết dạ nhưng ngay khi sợi dây tơ hồng bỗng đứt đoạn giữa chừng, mặc dù đau khổ nhưng tôi cũng phải học cách chấp nhận.

***